Trước là tiểu nhân, sau là quân tử

Anh cúi đầu hôn cô say đắm, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng như sao chăm chú nhìn cô, ý tứ sâu xa hỏi: "Em yêu, chuẩn bị xong chưa?".
Sau khi du ngoạn Vu Sơn một hồi, Ngụy Nhất liền mặc quần áo. Trâu Tướng Quân lại không để cô mặc, chân chính đội ngũ phất cờ trống làm thêm một lần nữa. Hai người đang trong thế giằng co, Ngụy Nhất bỗng nhìn thấy hai đôi mắt đen láy, mở to đang hấp háy ngoài cửa, cô giật nảy mình, buột miệng kêu lên: "Á! Các con kìa!".
Vội vàng chỉnh đốn quần áo, cô nhảy xuống giường, bế hai đứa con đang trèo lên cửa nhìn qua khe xuống, dắt trong phòng. Hai đứa trẻ đang mặc quần áo ngủ, bé trai căm thù nhìn vào phần cơ thể trên đang để trần của Trâu Tướng Quân, đứa con gái thì mắt ngân ngấn nước, ôm chầm lấy mẹ bắt đầu hét lên: "Có phải hai người đang đánh nhau không?".
Bé trai nắm hai tay lại, phẫn nộ nhìn bố, hét lên: "Có phải bố bắt nạt mẹ của con không?".
Trâu Tướng Quân quả là người mặt dày không biết xấu hổ, anh mặc quần áo vào, sắc mặt không hề thay đổi, sau đó nhún vai, nghiêm túc nói: "Con trai, hỏi mẹ con xem, bố có bắt nạt mẹ con không, mẹ con ban nãy còn hạnh phúc đến nỗi luôn miệng biểu dương bố nữa đấy!".
Cậu con trai bé nhỏ nghiêng nghiêng đầu, bán tín bán nghi nhìn bố, rồi lại quay sang nhìn mẹ: "Mẹ, mẹ đã biểu dương bố sao?".
"Hả... à ờ... hà hà... cái đó... ừm, đã biểu dương rồi..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngụy Nhất đỏ lựng, ấp a ấp úng, đưa mắt nhìn ra ánh trăng tròn vành vạnh ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn sang khuôn mặt đang mỉm cười đầy mờ ám của Trâu Tướng Quân, lúng túng thừa nhận.
“Tại sao lại biểu dương bố?", cô con gái cất giọng nói trong trẻo, ngây thơ, cặp lông mi dài và cong, chân tay mũm mĩm, vô cùng đáng yêu, giống hệt búp bê Barbie nhỏ bé với nước da ngăm ngăm.
"Bởi vì... bởi vì..," Ngụy Nhất bị ba người đó làm cho đến mức sắp phát khóc lên rồi.
“Bởi vì những chú nòng nọc con đã tìm thấy mẹ", Trâu Tướng Quân giải thích thay cho cô, bầu nhiệt huyết của anh đã bị hai đứa trẻ làm đứt đoạn, lúc này liền nói: "Hai đứa còn không mau về đi ngủ cho bố, nhanh lên".
Cậu con trai đúng như một bản sao của Trâu Tướng Quân, lúc đó lại tỏ vẻ người lớn, vẫy tay với chị, hai bắp chân tròn xoe lại bắt đầu thoăn thoắt trèo lên giường. Vừa trèo lên giường vừa hét "Chúng con muốn ngủ với mẹ, chúng con muốn ngủ với mẹ!".
Trâu Tướng Quân nghe xong, cảm thấy nóng ruột, hai tay xách cả hai đứa trẻ lên, trợn tròn mắt: "Hai đứa mau về phòng cho bố! Bây giờ mẹ là của bố!".
Hai đứa trẻ nhìn bố, yên lặng một chút, sau đó lại đồng thanh hét lên: "Mẹ là của chúng con! Mẹ là của chúng con!”
Trâu Tướng Quân hét lên: "Của bố".
Hai đứa trẻ cũng không chịu thua, thất thanh gào lên: "Của chúng con! Của chúng con!”.
Ngụy Nhất dở khóc dở cười, đành hòa giải với bọn trẻ, dịu dàng vỗ về: "Được rồi, mẹ là của các con. Hôm nay mẹ sẽ ngủ với các con!".
"Hoan hô! Mẹ yêu chúng con, mẹ là đại mỹ nữ!”, cậu con trai vui sướng hò reo.
Trâu Tướng Quân liếc nhìn con trai một cái, hồi: "Cậu nhỏ này mới nhỏ tuổi thế mà đã biết nịnh bợ phụ nữ rồi.”
Nghĩ một lát lại đắc ý đọ sức với con trai: “Con trai muốn kế thừa sự phong lưu của bố sao! Biết thế nào là đại mỹ nữ không hả? Đã nhìn thấy đại mỹ nữ thật sự chưa? Ngày nào đi theo bố tới Hồng Kông, bố sẽ đưa con đi làm quen vói đại mỹ nữ thật sự.”
Ngụy Nhất lẳng lặng tiến đến, ngồi xuống cạnh chồng, khuôn mặt hiền từ dịu dàng nhìn cặp song sinh mỉm cuòi, “Đúng rồi đi theo bố mà xem đại mỹ nữ”, nhưng cô lại đưa một tay ra sau lưng Trâu Tướng Quân, thực hiện đủ các động tác cấu, véo.
Trâu Tưóng Quân đau tới nỗi nhăn mặt méo miệng, run rẩy kêu lên "Không đi xem nữa, không đi xem nữa, mẹ Ngụy vĩ đại của các con chính là tuyệt sắc giai nhân rồi!”
Trâu Tướng Quân rút lui rồi lại sán đến làm lành cười nịnh bợ hỏi con trai: "Mẹ là đại mỹ nữ, vậy bố là gì?" Trong lòng anh đang hồ hởi chờ đợi sự tán thưởng cửa con. "Bố là Đại Quân Quân!", cậu con trai không cần suy nghĩ nói luôn. (Còn nhớ con chó mang tên Quân Quân không? Không sai, nó vẫn còn rất khỏe mạnh.)

Trâu Tướng Quân lập tức sa sầm nét mặt tiếng gầm gừ giận dữ vang vọng cả núi làng A Lí: "Ngụy Tiểu Trư, chẳng phải đã bảo em đem vứt con chó xấu xí đó đi rồi cơ mà, trước đây thì nuôi một con mèo ngốc nghếch, bây giờ lại nuôi một con chó xấu xí dám mạo nhận là chó ngao Tây Tạng nữa! Ngày mai anh sẽ giết chết nó!".
Nửa cuối của đêm, khi Trâu Tướng Quân và Ngụy Nhất đang cẩn thận bế hai cơ thể nhỏ bé đáng yêu đang say ngủ quay trở về phòng của chúng thì chú chó Quân Quân bỗng bỏ nhà ra đi, khịt khịt mũi phẫn nộ, như muốn nói: Đi thôi, quá tổn thương tới lòng tự trọng rồi!
Ngụy Nhất cuối cùng cũng thuộc về một mình Trâu Tướng Quân.
Trâu Tướng Quân mãn nguyện ôm vợ vào lòng, nói: "Hai con quả là quá hiếu động, phải dỗ dành thì chúng mới chịu ngủ!".
Ngụy Nhất cười nói: "Chẳng phải là ngày mai sẽ về nội địa sao, bọn trẻ chưa được tới đó, chúng cảm thấy thích thú, hưng phấn mà!".
Trâu Tướng Quân nói: "Ừm, ngay cả anh cũng mất ngủ ấy chứ!".
Ngụy Nhất không trả lời, cứ nhìn lên trần nhà, không biết cô đang nghĩ gì nữa.
Trâu Tướng Quân hỏi: "Tiểu Trư, có phải là em lo bố mẹ anh sẽ...".
Ngụy Nhất thở dài một tiếng, nói: "Chắc chắn là lo rồi, không biết bố mẹ đã ghét em như thế nào! Em đã lừa gạt, dụ dỗ cậu con trai duy nhất của họ mà... Chồng ơi, chúng ta có thể không quay về được không?".
"Không được, khi ông nội bệnh nặng, trước lúc lâm chung, anh không kịp về nhìn mặt ông lần cuối... ừm, bây giờ mai táng, dù thế nào anh cũng phải về. Ông nội là người thương anh nhất", Trâu Tướng Quân nói.
"Hay là anh về một mình đi, em sẽ ở đây đợi anh! Em thật sự rất sợ bị bố mẹ đuổi ra khỏi cửa! Mẹ thực sự rất ghét em!"
Trâu Tướng Quân an ủi, ôm cô chặt hơn: "Đừng quá lo lắng, bố mẹ đều đã già rồi, có nhiều chuyện cũng không so đo nữa đâu. Hơn nữa, anh được em chăm sóc mạnh khỏe thế này, em còn mang về cho ông bà hai đứa cháu dễ thương nữa, bố mẹ mừng vui còn không hết ấy chứ! Mẹ anh mong ngóng các cháu nhiều tới nỗi tóc đã bạc hết rồi, đâu nỡ đuổi em đi. Không khéo lại được bà hết mực yêu chiều ấy chứ!
Còn cả Vĩ, Hoa Dung nữa, đã lâu không gặp họ rồi..
Ngụy Nhất bỗng nhớ ra, ông nội của Trâu Tướng Quân cũng chính là ông ngoại của Tô Thích, đám tang của ông ngoại, cháu ngoại chắc cũng sẽ đến, vốn định tiện miệng hỏi Tô Thích có đến đám tang không nhưng nghĩ một lát, cô lại không hỏi nữa.
"Tô Thích cũng sẽ đến", câu này lại là do chính miệng Trâu Tưóng Quân nói ra.
Ngụy Nhất cười: “Anh không sợ anh ấy sẽ cướp mất vợ của anh sao?".
"Anh ta dám? Anh ta liệu có cướp được không?", lời nói rất tự tin, Trâu Tướng Quân ôm Ngụy Nhất chặt hơn, "Nghe nói anh ấy cũng sắp kết hôn rồi".
"Ừm." Ngụy Nhất trả lời một cách hờ hững, ánh mắt dịu dàng nhìn người chồng tuấn tú, đâu còn chỗ để dung nạp người nào khác nữa.
Việc quay về thành phố B đã được quyết định như vậy, vì Ngụy Nhất vẫn còn bị ám ảnh lớn với sân bay Côn Sa nên Trâu Tướng Quân thuê riêng một chuyến xe việt dã chạy thẳng tới Lạp Tát, từ Lạp Tát chuyển máy bay về thành phố B.
Ngoại truyện 2 : Trở về thành phố B
Con lạc đà dù có gầy đến sắp chết thì cũng to hơn con ngựa, nhà họ Trâu mặc dù không thanh thế như trước đây nhưng vẫn được coi là một gia tộc giàu có. Họ vẫn ở biệt thự, chỉ có điều đoạn đường tới đó không còn xa hoa như trước đây, xa và hẻo lánh hơn nhiều.

Trâu Tướng Quân đã sớm thông báo cho mẹ biết. Ngụy Nhất và bọn trẻ vừa xuống xe đã nhìn thấy mẹ của Trâu Tướng Quân đứng đón ở trước cổng.
Bà La Anh, một người phụ nữ mạnh mẽ thét ra lửa trên thương trường năm nào, giờ đây đã hoàn toàn trở thành một lão phu nhân rồi. Có điều mỗi khi giơ tay giơ chân, hành động của bà vẫn giữ nguyên khí chất tôn quý, nho nhã vốn có. Mái tóc bà đã bạc phơ với những lọn tóc uốn xoăn, cặp kính gọng vàng càng làm tăng thêm rất nhiều vẻ tri thức và hiền hậu. Bà đứng trước cổng lớn, cố gắng giữ điệu bộ trang nghiêm nhưng khi nhìn thấy con dâu và các cháu từ trên xe bước xuống, bà vẫn không thể kìm chế được đôi chân đang run rẩy.
Ngụy Nhất đi theo Trâu Tướng Quân, khẽ gọi một tiếng mẹ, nhưng hình như bà La Anh không nghe thấy.
Bà ngắm con trai một hồi. Sau đó liếc sang phía Ngụy Nhất rồi nhìn xuống hai đứa trẻ đang thò đầu thò cổ phía sau Ngụy Nhất.
Bà La Anh ngồi xuống, dang rộng hai tay, cất giọng run run gọi hai đứa trẻ:”Các cháu yêu quý của bà, hai cục cưng của bà! Lại đây với bà một lát nào!".
Hai đứa trẻ vẫn có cảm giác lạ lẫm, cứ nắm chặt tay mẹ.
Ngụy Nhất khẽ đẩy chúng ra, nói: "Bà nội đang gọi các con đấy, chẳng phải hai đứa vẫn luôn mong được gặp bà nội sao? Đây chính là bà nội cùa các con, mau ra với bà nội đi!".
Hai đứa trẻ bây giờ mới chịu ló thêm một nửa cơ thể bé nhỏ của mình ra.
Bà La Anh không đợi được thêm nữa, ôm lấy hai đứa trẻ, mỗi tay một đứa rồi rối rít hôn lên má các cháu, miệng không ngừng xuýt xoa gọi cục cưng của bà, nước mắt lại rơi xuống sau cặp kính.
Lúc sau bà mới ngẩng đầu lên nhìn con trai và con dâu, nói mọi người mau vào trong nhà đi. Ánh mắt khi nhìn Ngụy Nhất vẫn không tự nhiên lắm.
Trong đại sảnh, ông Trâu khi nghe người giúp việc nói tiểu thiếu gia đã tới, liền chắp tay sau lưng đi tới đi lui, hồi hộp căng thẳng. Ông cũng rất mong ngóng các cháu nhưng vì muốn giữ thể diện nên đành ngồi trong nhà, giữ uy tín.
“Ông ơi, mau ra đây mà xem hai đứa cháu yêu quí của chúng ta đây này!” La Anh đã không chú tâm giữ phong độ nữa, mặc cho tâm trạng hứng khởi chi phối mọi hành động, giống như một người già bình thường đang khoe khoang về những đứa cháu của mình: “Trông không khác gì thằng Quân hồi nhỏ! Mấy đứa trẻ kháu khỉnh quá!".
Ông Trâu đã bật dậy từ trên ghế sô pha, chăm chú nhìn hai đứa trẻ, ông há hốc miệng, không biết phải nói như thế nào. La Anh kéo hai đứa trẻ tới trước mặt chồng, nói ông bế cháu đi, hai đứa mạnh giỏi lắm.
Lúc bấy giờ, cô cháu gái vẫn giữ thái độ e dè liền sợ sệt mở miệng nói: "Bà ơi, cháu ăn cơm ngoan hơn em đấy".
Cậu cháu trai cũng rướn cổ lên nói: "'Cháu cũng có thể ăn được hai bát!".
Bà La Anh rơm rớm nước mắt xuýt xoa biểu dương các cháu.
Ông Trâu giơ hai tay về phía bọn trẻ nhưng chúng lùi lại phía sau nửa bước theo phản xạ tự nhiên. Thế là ông chỉ xoa xoa đầu cháu mang tính tượng trưng rồi quay người đi lau nước mắt. Sau đó ông bước về phía Trâu Tướng Quân, anh gọi một tiếng bố, ông Trâu ừ hữ đáp lời một cách ngắn gọn. Ngụy Nhất cũng khẽ gọi một tiếng bố. Ngụy Nhất gọi ông Trâu là bố, cô không phải là con gái của ông nhưng cần phải biểu hiện tốt hơn cả con gái nữa. Cô hết mực cung kính, lại mang theo nỗi ám ảnh vì trước đây không được chào đón, cứ lo lắng không yên.
Ngụy Nhất mang món quà tặng bố mẹ là một hộp đông trùng hạ thảo ra, dặn dò mấy người giúp việc cách chế biến.
Ông Trâu sững người một chút, khẽ thở dài rồi mới quay người gọi người làm: "Cơm nước chuẩn bị xong chưa? Chắc bọn trẻ đã đói lắm rồi! Cô Tần, chuẩn bị nước trước đi, cho mọi người tắm rửa đã!".
Ngụy Nhất vội nói: "Không cần đâu ạ, con chỉ đưa bọn trẻ tới để gặp bố mẹ một lát, con... con lát nữa còn phải về qua nhà một chuyến".

Bà La Anh vốn đang ngồi trên ghế sô pha, để hai đứa trẻ ngồi trên đùi mình, hạnh phúc chơi đùa với các cháu, "Hai cục cưng của bà, bà nội nằm mơ cũng muốn được gặp các cháu! Để bà nội ngắm kỹ các cháu xem nào, ồ, đều mắt hai mí này, ồ, tóc cháu trai của bà còn xoăn tự nhiên nữa! Giống hệt bố Quân! Xem cháu gái của bà nào, xinh quá, dễ thương quá!", vừa nghe thấy câu nói của Ngụy Nhất, bà ngẩng đầu lên, chân thành nói với Ngụy Nhất, "Theo mẹ thì đừng quav về đó nữa, cứ ở lại thành phố B đi, bố mẹ tuy già rồi nhưng cũng có thể giúp trông nom bọn trẻ! Có người già nào lại không quấn quýt với con cháu cơ chứ? Tây Tạng khổ cực đừng làm khổ hai đứa cháu vàng bạc của mẹ nữa! Hơn nữa bọn trẻ đã ba tuổi rồi, cũng phải suy nghĩ về việc học hành của chúng, không thể nghe theo các con mà làm lỡ dở việc quan trọng đó được! Quân, con nói xem mẹ nói thế có đúng không?", nói xong, bà quay sang nhìn con trai.
Trâu Tướng Quân và Ngụy Nhất đều muốn quay lại Tây Tạng, Trâu Tướng Quân nói: "Mẹ, sau này lúc nào chúng con cũng có thể về thăm mẹ mà!".
Bà La Anh không chịu, đặt bọn trẻ ngồi xuống ghế rồi đứng lên bước tới trước mặt Trâu Tướng Quân, đứa con trai cao hơn mình hẳn một cái đầu, giơ tay chạm vào hai bên tóc mai đã điểm bạc của anh: "Quân, con lớn bằng ngần này rồi. Mẹ già rồi, cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Gần đây, sức khỏe cũng ngày một kém, mẹ luôn mong muốn con cháu luôn ở bên cạnh lúc mình về già!".
Dù là một người phụ nữ mạnh mẽ đến mấy thì khi về già đều yếu đuối và cảm tính như vậy, bà La Anh nói xong, lại rơi nước mắt.
Trâu Tướng Quân nói: "Mẹ, đừng nói lung tung nữa! Mẹ còn có thể sống được bốn năm mươi năm nữa mà!".
"Thế chẳng phải sẽ thành lão yêu quái hay sao!" Bà lau nước mắt, miễn cưỡng mỉm cười, sau đó chuyển sang nhìn Ngụy Nhất: "Nhất Nhất, có phải con vẫn hận mẹ không? Hồi đó là do mẹ đã sai... con bây giờ cũng làm mẹ rồi, con chắc cũng hiểu được nỗi khổ tâm của một người mẹ hết lòng vì con trai của mình chứ?".
Ngụy Nhất vội nói: "Mẹ, con không hận mẹ!".
"Vậy con khuyên thằng Quân đi, đừng quay về Tây Tạng nữa, ở lại đây đi con! Hai đứa trẻ là khúc thịt trong trái tim của mẹ, vừa nhìn thấy mà mẹ đã không nỡ rời xa các cháu rồi! Làm thế chẳng phải là cắt da cắt thịt của mẹ hay sao?" Nói xong, bà lại quay sang nhìn bọn trẻ, hai đứa trẻ đang ngồi dựa vào ông nội, khuôn mặt đầy ngưỡng mộ nghe ông kể chuyện năm xưa, không biết ông nói gì mà hai đứa đang tranh nhau há miệng ra để ông kiểm tra mấy chiếc răng nhỏ của mình. Đứa cháu gái ngoan hơn một chút, nhìn thấy bà nội đang nhìn mình liền ngọt ngào gọi bà ơi.
Tim bà La Anh như bị một vật gì đó cắn vào, vừa ngứa vừa tê, lại càng không nỡ rời xa hai đứa trẻ. Cứ bám lấy con trai, con dâu kì kèo không ngớt. La Anh còn có chút trở ngại tâm lý đối với Ngụy Nhất, bà vẫn xa cách với con dâu hơn những bà mẹ chồng khác. Sống đến ngần này tuổi rồi, khát khao người thân luôn ở bên cạnh mình, hơn nữa còn có hai đứa cháu kháu khỉnh khiến bà yêu thương không nỡ rời xa, bà đành bỏ qua thể diện, gần như cầu xin Ngụy Nhất.
Ngụy Nhất mềm lòng, không chống lại được khả năng thuyết phục của La Anh, cuối cùng cũng nhượng bộ nói đợi đến khi bọn trẻ đến tuổi đi học thì sẽ quay về nội địa. Bà La Anh sau khi suy nghĩ trước sau, đành đồng ý.
Sau đó, cả nhà cùng ngồi ăn cơm. La Anh không rời nửa bước với hai đứa cháu nhỏ, lúc nào cũng để hai đứa ngồi hai bên mình. Bà liên tục gắp thức ăn cho các cháu, khuôn mặt đầy nếp nhăn vô cùng hiền hậu. Ngụy Nhất có phần không nỡ nhẫn tâm nhìn cảnh tượng đó, bà cũng chỉ là một người già cô đơn luôn mong nhớ các cháu của mình thôi.
Sau khi ăn cơm xong, La Anh đích thân đưa hai cháu đi ngủ trưa, để mặc bọn trẻ nhảy nhót vui đùa trên giường của mình. Bà vốn là một người phụ nữ nghiêm khắc và ưa sạch sẽ nhưng đối với cháu ruột lại rất khoan dung, cho dù bọn trẻ nghịch ngợm như thế nào, bà cũng chỉ mỉm cười để mặc chúng chơi đùa thỏa thích. Hai đứa trẻ nghịch ngợm hồi lâu, cứ lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng, đến khi cơn buồn ngủ ập xuống, chúng lại kêu gào đòi mẹ bế. Bà La Anh đành đưa chúng sang cho Ngụy Nhất.
Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, năm xưa, bà La Anh đã trừng trị Ngụy Nhất vô cùng khổ sở, giờ đây, con của Ngụy Nhất lại trừng trị La Anh cũng khổ sở không kém.
Ông Trâu gọi Trâu Tướng Quân vào thư phòng, hai bố con nói chuyện suốt cả buổi chiều. Ngụy Nhất gọi mọi người ăn cơm tối, khi Trâu Tướng Quân đi ra, cô thấy đôi mắt anh ươn ướt.
Ngày thứ ba, chính là ngày tiến hành an táng cho ông nội của Trâu Tướng Quân. Cụ cả đời đánh đông dẹp bắc, học trò ở khắp nơi, quan chức chính phủ các cấp đến tham dự không ít. Hôm đó là một ngày trời âm u, nghĩa trang đông nghịt người, toàn một màu đen bao phủ.
Ngụy Nhất cúi người kéo cậu con trai tinh nghịch đang bắt kiến trên đất, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tô Thích. Tô Thích mặc chiếc áo khoác gió màu đen, đứng trên bậc thềm trước mặt, bên cạnh anh là một cô gái người châu Á, đoan trang mà có khí chất, là kiểu người giống Ngụy Trích Tiên. Chỉ có điều cô không biết rõ cô ấy mang quốc tịch gì. Tô Thích đang nghiêng người nói chuyện với cô ấy, đại khái là đang kể về công lao của cả đời ông ngoại đối với tổ quốc và nhân dân, ánh mắt anh nhìn dịu dàng, cũng giống như năm xưa, khi anh nhìn Ngụy Nhất.
Lúc đó, tiếng của Trâu Tướng Quân vang lên: "Để anh bế con trai cho, nó nghịch ngợm quá! Con trai, lại đây, cẩn thận không ngã đấy".
Tô Thích cũng đã nhìn thấy cả nhà Trâu Tướng Quân, anh bước lại gần. Trải qua sự lắng đọng của tuổi tác và từng trải bước chân của anh ngày càng vững chãi, ẩn giấu trong đó vẫn có sự khỏe mạnh hoạt bát trên sân bóng rổ năm xưa. Anh lịch sự mỉm cười, nhìn Ngụy Nhất và Trâu Tướng Quân mỗi người bế một đứa trẻ vô cùng chân thành nói: "Tướng Quân, tôi thật sự rất ngưỡng mộ cậu”.
Trâu Tướng Quân vuốt vuốt mái tóc đen dày của con trai, mỉm cười, coi như đã tiếp nhận lời khen này.
Sau đó, Tô Thích giới thiệu bạn gái của anh với mọi người, đó là một cô gái Hàn Quốc, cô ấy không trang điểm đậm, rất lịch sự dùng vốn tiếng Hán vụng về chào hỏi mọi người. Sau đó lại vui vẻ khen con của Ngụy Nhất thật xinh đẹp, nói muốn bế đứa trẻ một chút.
Ngụy Nhất đưa con gái cho cô ấy bế, hai cô cháu không ngừng vui vẻ đùa vui. Bé gái cất giọng trẻ con, cứ giòn giã gọi cô xinh đẹp, cô xinh đẹp. Vẻ xinh xắn đáng yêu của cô bé khiến bạn gái của Tô Thích vô cùng yêu thích. Cô quay lại trách móc Tô Thích: "Xem em họ của anh đây, con đã lớn bằng ngần này rồi, hai đứa trẻ kháu khỉnh quá đi thôi!". Sau đó, cô lộ rõ vẻ mặt ngưỡng mộ, nhìn Tô Thích, "Em rất thích trẻ con! Xem anh còn kéo dài chuyện kết hôn đến bao giờ nữa.
Tô Thích quay sang nhìn Ngụy Nhất.
Ngụy Nhất mỉm cười nói: "Anh cũng mau mau kết hôn đi thôi".
Sau đó, bạn gái của Tô Thích vì muốn chơi đùa với hai đứa trẻ nên cứ ở bên cạnh mẹ con Ngụy Nhất. Hết vuốt ve bé trai lại âu yếm bé gái thi thoảng cô kể cho Ngụy Nhất nghe câu chuyện tình yêu của mình và Tô Thích.
Họ quen biết nhau ở London, tình cờ gặp lại ở New Zealand, chuyện yêu đương cứ thuận theo lẽ tự nhiên. Với chất giọng ngọt ngào của người kể, câu chuyện tình yêu của hai người giống như một bộ phim tình cảm.

Ngụy Nhất mỉm cười nói hai người thật xứng đôi.
Cô gái đó rất hiểu phép lịch sự, ngay cả vẻ kiêu hãnh cũng cố gắng kiềm chế, khiêm tốn mỉm cười, nói cô và Trâu Tướng Quân cũng rất hạnh phúc đấy thôi.
Ngụy Nhất nhìn chồng một cái, anh lúc này đang đứng ở một nơi xa, bên cạnh ông Trâu, giống như có thần giao cách cảm, vừa hay anh cũng quay sang nhìn cô. Đó là một sự hòa hợp không thể diễn tả thành lời, cho dù mỗi người họ đứng ở nơi đâu, cũng có thể tìm ngay thấy đối phương, sau đó nhìn nhau mỉm cười.
Ngụy Nhất nói: "Rất hạnh phúc. Hy vọng cô và Tô Thích cũng hạnh phúc".
Cô gái đó nói, nhất định là như thế.
Sau đó, cô gái vẽ ra một ước vọng cho Ngụy Nhất nghe, cô muốn sinh ba đứa con, một trai, hai gái, cuối tuần sẽ lái xe đưa bọn trẻ đi câu cá, cắm trại.
Con trai của Ngụy Nhất đưa bàn tay bé nhỏ mềm mại ra, khẽ xoa lên bụng của cô gái đó, nói: "Cô xinh đẹp ơi, ở đây có em bé không?".
Cô gái Hàn Quốc bế cậu bé lên, nói, sẽ rất nhanh có thôi, cháu có muốn làm anh không?
Cậu bé nhiều năm bị chị bắt nạt, đã sớm cảm thấy rằng khí phách nam tử hán của mình không được phát huy rồi, chỉ mong sao được làm anh, lúc bấy giờ vui sướng đến nỗi, cứ chạy nhảy loạn xạ.
Ngụy Nhất thầm nghĩ, vận mệnh quả là biết cách đùa giỡn con người, năm xưa, khi cô còn là một cô gái mới dậy thì, căng tràn thanh xuân, cô thầm yêu Tô Thích, tin chắc rằng cả đời này cô chỉ yêu một mình Tô Thích. Nhưng cô đâu ngờ, hôm nay của rất nhiều năm về sau, cô lại dắt theo con của mình và Trâu Tướng Quân, ngồi bên bạn gái Tô Thích để cười vui trò chuyện.
Cô con gái nhỏ chạy nhảy đùa vui ngay bên cạnh, ngắt một cọng cỏ có hoa trắng, tạo thành một chiếc nhẫn nhỏ thô sơ, đeo vào ngón tay nhỏ bé hít hà. Khi cô bé đứng dậy, gió núi thổi tới làm tung bay vạt váy. Bé trai ngồi trên đất, dùng một cành cây nhỏ ung dung vẽ một hình người nhỏ, chu miệng nói đó là cô dâu của nó sau này.
Chỉ có Ngụy Nhất đang mơ màng, dường như cô đã nhìn thấy hình ảnh của bọn trẻ khi chúng trưởng thành. Một đứa chính là cô, còn đứa kia là Trâu Tướng Quân.
Đó chính là sự tiếp diễn một cách tuyệt vời của sinh mệnh, đời đời không ngừng nghỉ.
Vài ngày sau đó, đám bạn Vĩ và Hoa Dung cùng tụ tập, An Dương đã đi Ý rồi nên không kịp quay về.
Mấy người đàn ông, ngoài Tô Thích, đều đã là những người trung niên, có vợ đẹp bên cạnh, có con nhỏ quấn chân. Hôm đó, không ai đưa theo người nhà đi cùng, chỉ có mấy người bạn thân, ngồi ngay ngắn bên bàn ăn, trò chuyện vui vẻ trong nỗi xúc động dạt dào. Tất cả đều thiêu đi vẻ phù phiếm năm xưa, thêm nhiều vẻ thâm trầm của hiện tại. Sau mấy câu mở đầu, mọi người đều càng muốn hồi tưởng, bản thân mình ngày đó cũng từng thanh xuân phơi phới, khí thế hiên ngang, đã từng bày những trò đùa ác ý gì đến mức kinh thiên động địa trong trường học, lúc còn trẻ, đã từng trải qua những mối tình muôn hồng nghìn tía như thế nào. Vĩ lại là người đầu tiên uống say, anh đầu đau như búa bổ, liền thô lỗ gọi tên của vợ, mọi người cùng ồ lên, thi nhau trêu chọc anh: "Sao không gọi tên cô nữ sinh hồi đó?".
Vĩ mơ màng hỏi: "Cô nào?".
Trâu Tướng Quân cười nói: "Chính là cô gái ở cùng phòng ký túc xá với chị dâu cậu đấy, cậu và cô ta yêu nhau tới mức chết đi sống lại cơ mà. Vì cô ta mà say tới mức muốn chết mấy trận còn gì?".
Vĩ ngoẹo cổ nghĩ ngợi hồi lâu, bỗng nhớ ra, nói: "Ố, ồ, ồ, là cô ây! Là cô ấy... tớ nhớ ra rồi, hồi đó quả thật rất thích cô ấy", hai mắt của Vĩ sáng bừng lên, chậm rãi nói tiếp: "Cô ấy... cô ấy tên là gì nhỉ?".
Sau đó, tất cả mọi người đều cố gắng nhớ lại nhưng không ai nhớ nổi.
Cho dù thời gian làm tôi không nhớ nổi tên của cô ấy nhưng không thể xóa được ký ức của ngày xưa: Năm ấy, tôi đã từng yêu.
Nửa năm sau, Tô Thích và cô gái người Hàn Quốc tổ chức một lễ cưới đơn giản. Ngụy Nhất không đi dự, Trâu ướng Quân đã đến và quay về nói với vợ là cô gái Hàn Quốc Ida đã có thai rồi.
Hai năm sau, Trâu Tướng Quân cùng vợ con chuyển về sống tại thành phố B.
- - - HẾT - - -
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận