Trước là tiểu nhân, sau là quân tử

Chương 22: Có một tình yêu mười năm như một
Trâu Tướng Quân uống rượu đến nỗi loạng choạng, chao đảo, đang chuẩn bị lên giường đi ngủ thì chợt nhớ đến đôi mắt trong veo như chai nước chanh chua chua ngọt ngọt ban chiều của cô bé họ Ngụy, trong lòng cảm thấy xốn xang, anh rút điện thoại gọi cho Ngụy Nhất muốn hẹn gặp cô ngày mai. Nhưng nói được một nửa thì tín hiệu bị cắt phựt một cách bất thường, anh thấy bồn chồn, cơn say cũng tỉnh hơn đôi chút. Anh lo lắng Ngụy Nhất đã xảy ra chuyện gì đó, đứng ngồi không yên, thấy không yên lòng, cuối cùng anh quyết định lái xe tới nhà Ngụy Nhất xem sao.
Quả đúng như vậy!
Trâu Tướng Quân cẩn thận đỡ Ngụy Nhất dậy, ôm cô vào lòng, kiểm tra vết thương cho cô.
“Đồ ngốc, em thấy đau ở đâu?”, Trâu Tướng Quân thấy tim mình nhói đau, âm thanh phát ra lại có chút run rẩy
Ngụy Nhất quá hoảng sợ, hai mắt nhắm nghiền không nói được câu gì, toàn thân run rẩy. Đầu tóc rối bời trên mặt, trên cổ, trên xương quai xanh đầy vết máu đỏ. Chiếc váy ngủ bị xé rách một bên vai, rách tới tận eo, lộ cả phần áo lót màu hồng phấn, một bên ngực trắng nõn nà cũng đầy vết cào câu, trông thật hãi hùng. Trâu Tướng Quân ôm chặt cô vào lòng, rất lâu, cô vẫn run cầm cập, không biết do lạnh, hay vì quá sợ hãi. Anh cởi áo khoác, khoác lên đôi vai đang run rẩy.
“Đồ ngốc! Nhất Nhất, nói đi chứ! Đau ở đâu, nói cho anh biết!”, Trâu Tướng Quân khẽ vỗ về, trong lòng lo lắng, nói câu sau sốt sắng hơn câu trước.
Ngụy Trích Tiên bị Trâu Tướng Quân với cơn tức giận tột đỉnh như từ trên trời rơi xuống hất sang một bên, loạng choạng suýt ngã nhào, rất lâu sau mới phản ứng kịp. Lúc này, cô đang tròn xoe mắt nhìn Trâu Tướng Quân ôm Ngụy Nhất, khuôn mặt lộ rõ vẻ quan tâm, thương xót, lập tức máu ghen lại nổi, gào lên trong tức tối:
“Ngụy Nhất! Mày còn dám nói mày và anh ta không có gì nữa không? Đây là biểu hiện trong sáng trong mối quan hệ của hai người sao?”
Cơ thể vốn không chút động đậy của Ngụy Nhất sau khi nghe được câu nói này cũng phải cựa quậy một chút.
“Liên quan gì tới cô! Đồ đàn bà, câm miệng!”, Trâu Tướng Quân quá tức giận, đôi mắt sáng quắc lên, lộ rõ những tia nhìn đầy sát khí.
Ngụy Trích Tiên bị dồn ép, bất châp tất cả, giống như điên dại, không còn để ý gì tới hình tượng, điên cuồng gào thét:
“Trâu Tướng Quân! Rốt cuộc ai mói là bạn gái anh? Anh ôm ấp đứa con gái khác ngay trước mặt tôi thế sao? Bao nhiêu năm qua tôi luôn nhẫn nhịn, hy vọng ngày nào đó anh sẽ quay đầu lại, phát hiện ra những điểm tốt của tôi. Còn anh thì sao? Anh biên chất một cách khủng khiếp! Vì hiềm khích với Tô Thích, anh lại giở trò cũ sao?”
“Câm miệng!”, Trâu Tướng Quân lạnh lừng nói, mang theo uy thế như Diêm Vương dưới địa ngục, không thể chống cự nổi, “Cô không cần phải chịu đựng thêm nữa, từ giờ trở đi, quan hệ giữa chúng ta coi như chấm dứt”.

Câu nói tuyệt tình của Trâu Tướng Quân không để đối phương có chút đường lui nào, anh dừng lại một chút, ánh mắt chuyển từ Ngụy Trích Tiên sang Ngụy Nhất, thần sắc lạnh như băng lập tức chuyển sang dịu dàng mềm mỏng.
“Anh... anh nói gì?”, Ngụy Trích Tiên Trợn tròn hai mắt, lẩm bẩm hỏi lại.
“Tôi đã nói quá rõ ràng rồi.”
"Anh! Anh nói lại lần nữa xem nào!
“Không cần thiết”, nói rồi, anh quỳ xuông, bế Ngụy Nhất lên
“Anh có biết chúng ta đã bên nhau bao lâu rồi không? Mười năm! Đúng mười năm! Tình cảm trong mười năm mười năm ở bên nhau, hôm nay, một câu chấm dứt của anh là có thể châm dứt ngay ư? Chỉ vì con tiện nhân kia thôi sao?”, Ngụy Trích Tiên trừng mắt, không dám tin đó là sự thật.      
“Cô nói ai là tiện nhân?”, Trâu Tướng Quân quay lưng về phía cô, không nhúc nhích, giọng nói âm u như mây đen vần vũ trong tiết trời giông bão.
“Tôi nói Ngụy Nhất! Nó là kẻ tiện nhân!” 
Trâu Tướng Quân đã đứng dậy, ánh mắt tức giận tột cùng lại hết sức điềm đạm, khẽ nheo lại, chằm chằm nhìn thẳng Ngụy Trích Tiên. “Cho cô một cơ hội cuối cùng, thu lại lời nói vừa rồi, xin lỗi Ngụy Nhất ngay!”       
Ngụy Trích Tiên đã bị Trâu Tướng Quân làm cho kích  động đến mức giống như con sư tử cái đang nổi cáu, giơ nanh múa vuốt, gầm gừ: “Một đứa con gái thối tha chỉ biết giả ngây giả ngô đi khêu gợi đàn ông! Lên giường rồi mà vẫn còn lẳng lơ như thế, tiện nhân, người tôi nói chính là Ngụy Nh...”.
Tiếng “Nhất” đó còn chưa kịp thốt ra, Ngụy Trích Tiên bỗng bị một cánh tay mạnh mẽ, cường tráng nhấc bổng lên, đẩy về phía bàn. Ngụy Trích Tiên kinh hoàng luống cuống, muốn phản kháng lại nhưng đôi bên lại không tương sức, cô gần như không thể động đậy được. Thấy vầng trán nhẵn nhụi, trắng trẻo của cô sắp bị đập vào cạnh bàn, nếu đập với một lực mạnh như vậy, không chết thì cũng vỡ đầu chảy máu, tiếng hét của Ngụy Nhất cũng vang lên cùng một lúc với tiếng kêu của Tô Thích từ ngoài cửa
“Trâu Tướng Quân, đừng!”, Ngụy Nhất hét lên.
“Buông cô ấy ra!”, Tô Thích giận dữ.
Tô Thích đến đón Ngụy Nhất, khi anh đến nhà họ Ngụy, thấy đám giúp việc người thì xúm bên ngoài hành lang tầng hai, kẻ lại lo lắng đi vòng quanh, vẻ mặt kinh ngạc đến nỗi thất săc, anh vội chạy lên lầu, liền thấy cảnh Trâu Tướng Quân đang nổi giận đùng đùng, túm lấy Ngụy Trích Tiên định đập đầu cô vào bàn.

Tô Thích không kịp suy nghĩ nhiều, sau khi hét lên một tiếng liền dồn hết sức vung cú đấm vào mặt Trâu Tướng Quân.
Cú đánh dùng hết sức lực của Tô Thích vừa hay đánh trúng vào đuôi mắt của Trâu Tướng Quân. Lớp da phía đuôi mắt rất mỏng, rất dễ bị rách. Trâu Tướng Quân ôm lấy mắt bên trái, từ từ khuỵu xuống.
Cánh tay đang túm lấy Ngụy Trích Tiên buông lỏng, Ngụy Trích Tiên ngã vật xuống và được một vòng tay ấm áp ôm gọn. Tô Thích lo lắng nhìn Ngụy Trích Tiên, hỏi: “Trích Tiên, có sao không? Có bị thương không?”.
Nhìn khuôn mặt đẹp như ngọc cùng đôi mắt đầy áp. Sự quan tâm của Tô Thích, nỗi ấm ức và ân hận trong suốt mười năm qua lại dây lên, thêm vào đó lại vừa phải chịu sư hoảng loạn ban nãy, cô “Òa” một tiếng, bật khóc nức nở. Nhất định vị thần Cu­pid đã không ủng hộ tình yêu của họ nếu không, tại sao lại khắc từng nhát dao lên khóe mắt và lên cả trái tim cô? Mười năm chờ đợi, đổi lại là một cơ thể đang mất đi tuổi thanh xuân và một lời tuyên bố chấm dứt không chút tình nghĩa.
Cô khóc than ông Trời không công bằng với mình, không cho cô được kết tóc xe tơ với người cô yêu, lẽ nào đã bắt cô phải chứng kiên cảnh tượng trớ trêu kia, lại còn đày đọa cô phải nghe những lời như dao cứa vào tim thế? Mười năm trôi qua, cô đã đánh đổi cả tuổi xuân của minh để rồi nhận lại được một câu nói tuyệt tình tuyệt nghĩa như thế sao?
Ngụy Trích Tiên càng nghĩ càng thấy xót xa, càng nghĩ càng thấy cùng đường, cảm thấy không còn lý do gì để lưu luyến cuộc sống sau này nữa.
Cô vừa khóc vừa gào thét: “Tôi không muốn sống nữa, tôi thấy mệt mỏi lắm rồi, thật sự không muốn sống nữa!”.
Tô Thích vô cùng thương xót, ôm chặt cô vào lòng: “Ngốc nào, cậu nói linh tinh gì vậy?”.
“Hu hu”, Ngụy Trích Tiên ôm chầm lây Tô Thích, gục mặt vào lồng ngực anh, vừa khóc vừa nói: “Tên Trâu Tướng Quân khốn nạn kia không cần tớ nữa rồi, làm tớ uổng phí mất mười năm tươi đẹp. Anh ta nói từ bỏ là từ bỏ ngay sao? Tớ không còn gì nữa rồi! Mười năm đã trôi qua, tớ chẳng giữ lại được gì cả”.
“Cậu còn có tớ đây! Tớ luôn ở bên cậu!", Tô Thích nhất thờixúc động, lời nói vừa thốt ra liền cảm thấy hối hận, bất giác quay sang nhìn người con gái khác trong phòng.
Ngụy Nhất toàn thân tơi tả, đờ đẫn nhìn Tô Thích và chị gái.
Trâu Tưóng Quân đã bớt đau hơn, cố gắng mở mắt, cảm thấy một nửa thế giới này như đang nhuốm màu đỏ rực. Nỗ lực tìm kiếm bóng dáng của Ngụy Nhất, chợt thấy cô gái ngốc nghếch kia đang ngây người nhìn Tô Thích và Ngụy Trích Tiên ôm nhau. Khuôn mặt ngập tràn sự tổn thương đó khiến ruột gan Trâu Tướng Quân rối bời. Anh gượng đứng dậy, bàn tay to lớn chùi bừa vết máu đang rỉ ra từ đuôi mắt. Chầm chậm tiến lại, nắm tay vung mạnh trúng đầu Tô Thích.
 Ngụy Nhất chứng kiến tất cả, cô không kịp suy nghĩ, cũng chẳng nói câu nào, liền lao người tới.

Trâu Tướng Quân nhìn rõ người trước mặt, vội thu tay nhưng đã không kịp nữa rồi, cú đấm vẫn theo đà rớt xuống, đánh thẳng vào lưng Ngụy Nhất, một tiếng kêu vang lên
Ngụy Nhất không rên được một tiếng, mềm oặt ngã khuỵụ xuống dưới đất, ngay sau lưng Tô Thích.
“Em đúng là đồ ngốc!”, Trâu Tướng Quân lao tới, ôm lấy tấm thân mỏng manh gầy guộc của Ngụy Nhất đặt cô nằm thẳng, giọng nói run rẩy, “Đầu óc em có vấn đề hả? Em không nhìn thấy hai người bọn họ à? Sao em cứu anh ta?”, nói xong, cơn bực tức tiếp tục bốc lên, anh lại muốn đứng dậy.
“Trâu... anh Trâu... hụ.., hụ...”, Ngụy Nhất nắm chặt lấy tay Trâu Tướng Quân, cứ nói một câu lại là một trận ho như chực xé toang lồng ngực, "Đừng đánh nhau.hụ… hụ... đừng đánh anh Tô”
Trâu Tướng Quân cảm thấy thế giới đều đang rối tung lên, huyệt thái dương giật giật liên hồi, hằn học nhìn Tô Thích.
Tô Thích thấy Ngụy Nhất đỡ đòn thay mình, toàn thân đầy những vết thương, hơi thở thoi thóp, trong lòng vừa lo lắng vừa thương cảm. Lúc này, Ngụy Trích Tiên vẫn nắm chặt lấy tay Tô Thích khiến anh tiễn thoái lưỡng nan, chỉ có thể gọi Ngụy Nhất, “Cô bé, cô bé!”.
“Anh... Em không sao... Em... Em nghỉ... một lát... á...”, Ngụy Nhất cố kìm nén cảm giác đau như xé rách lục phủ ngũ tạng nhưng vẫn không quên an ủi Tô Thích.
“Em đúng là đồ ngốc, đừng động đậy! Đừng nói gì cả! Anh sẽ đưa em tới bệnh viện ngay!”, Trâu Tướng Quân lo lắng tới nỗi hét toáng lên, máu rỉ ra từ đuôi mắt lẫn những giọt mồ hôi, rớt xuống khuôn mặt trắng bệch của Ngụy Nhất, khiến bộ dạng cô trông thật đáng sợ.
“Anh Trâu... hãy... để em nghỉ một lát. em hít thở một chút... em không muốn động đậy... cho em nghỉ một lát... đừng đụng vào em.”
“Cô bé!”, Tô Thích đau lòng gọi, giằng tay Ngụy Trích Tiên ra, lao tới bên Ngụy Nhất như muốn ôm chầm lấy cô.
“Đừng động vào cô ấy!”, Trâu Tướng Quân hung dữ nói.
Tô Thích nghĩ, có khả năng Ngụy Nhất bị nội thương nên cũng không dám lay động cô mà vội rút điện thoại gọi cấp cứu.
Trong vòng mười phút trước khi xe cấp cứu đến nơi, cả bốn người không ai nói câu gì.
Đôi mắt Ngụy Nhất nhắm nghiền như đang ngủ, chỉ có thể nhìn thấy dấu hiệu của sự sống qua hàng mi cong đang khẽ lay động. Khuôn mặt trắng bệch, những vết cào cấu do Ngụy Trích Tiên gây ra đã kịp khô miệng, vết máu đông lại trên da. Trâu Tướng Quân ôm đầu Ngụy Nhất, chăm chú nhìn cô, không chút động đậy.
Ngụy Trích Tiên không biết có phải đang nghĩ về vận mệnh, cũng vẫn im lặng.
Tô Thích nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy những vết thương của Ngụy Nhất, vừa thương xót vừa không biết phải thế nào, chỉ có thể cầu mong xe cấp cứu mau tới nơi.

Cuối cùng, người của trung tâm cứu hộ cũng khiêng cáng cứu thương tiến vào phòng, thận trọng đưa Ngụy Nhất lên. Trâu Tướng Quân bám sát bên cạnh, luôn miệng hét: “Nhẹ tay một chút, nhẹ tay một chút! Cô ấy bị thương rất nặng! Bảo mấy ngưòi nhẹ tay một chút, có hiểu không hả?”
Nhân viên y tế lườm anh một cái, cũng không nhiều lời, khiêng Ngụy Nhất đi ra.
Lúc đó, Ngụy Nhất bất ngờ mở mắt, níu lấy tay áo của Tô Thích: “Anh, em sợ, anh đừng rời xa em!”.
Không biết ý cô định nói là sự chia ly trong giây phút hay là mãi mãi. Ngụy Nhất mặc dù tính cách rất đơn giản nhưng tâm tư lại tinh tế hơn bất kỳ ai khác, cô không phải là kẻ mù, cũng chẳng phải người ngốc nghếch.
Có một tình yêu, mười năm như một. Cô đối với anh thế, anh đối với cô ây cũng như vậy.
Tô Thích đang định nói đương nhiên anh sẽ không ròi xa nhưng bàn tay anh lại bị Ngụy Trích Tiên kéo lại, nhìn anh với bộ dạng thật đáng thương, cất tiếng gọi: "Thích...”.
Tô Thích đành nói với Ngụy Nhất: “Cô bé ngoan nào, chị em cũng đang tinh thần hoảng loạn, anh động viên cô ây trước, đợi bác Ngụy về, anh sẽ vào viện với em ngay. Có được không, cô bé?”.
Ngụy Nhất không nói được nên lời, hình như cô bị chạm phải vết thương, khe khẽ rên rỉ.
Đúng lúc sắp đi, cô lại yếu ớt xác nhận: “Anh, chỉ là một đêm thôi, ngày mai nhất định anh sẽ trở lại, đúng không?”
Lúc này, Ngụy Nhất càng khẳng định rõ hơn, người con gái khiến Tô Thích đau khổ nhớ nhung suốt mười năm qua chính là Ngụy Trích Tiên.
Con mắt của Tô Thích quả không tầm thường, Trích Tiên xinh đẹp kiều diễm, phẩm hạnh và dung mạo đều tuyệt vời, vốn không phải là đối tượng để những anh chàng tầm thường hướng tới. Đứng bên chị gái, bản thân mình dù chỉ một chút cơ hội chiến thắng cũng không có. Càng không cần nhắc tới thứ tình yêu mười năm như  một ấy.
Cho dù là viển vông, xa vời, cô cũng muốn tranh giành: “Ngày mai sẽ trở về bên cạnh em, đúng không?”.
Đối diện với đôi mắt đầy đau khổ của Ngụy Nhất, Tô Thích không thể đưa ra câu khẳng định, những lời định nói cứ nghẹn lại nơi cổ họng.
Trâu Tướng Quân bước tới, sốt ruột cắt ngang sự lưu luyến ấy: “Muốn đi thì đi, không thì tránh ra! Tôi sẽ trông nom Ngụy Nhất”.
Lúc này, nếu đưa cho anh một cung tên, anh có thể biến thành vị thần bảo hộ Apol­lo đầu đội trời chân đạp đất, mẽ hiên ngang lại hết sức trung thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui