Đường Tâm Nhi nghiêm túc học hỏi bên cạnh, Triệu Mỹ Phương rất hài lòng với thái độ này của cô.
Thấy cô nghiêm túc như vậy, bà ta còn khen ngợi: "Phải như thế này chứ, đây mới là con gái ngoan của mẹ.
”
Nghe vậy, Đường Tâm Nhi lại cảm thấy dạ dày như lộn lên.
Không nhầm chứ?
Cô lắc đầu, nếu không phải bản thân muốn học hỏi một chút thì tối nay cô không hề muốn đến đây.
Chỉ cần cô không muốn, không ai có thể ép buộc cô được.
“Tiếp theo là rắc hạt giống xuống đất, sau đó phủ một lớp phân lên, rồi tưới nước.
” Triệu Mỹ Phương lẩm bẩm bên cạnh, Chu Chí Cương gánh nước xong lập tức lên lầu.
“Nhanh lại đây rắc hạt giống với mẹ!” Triệu Mỹ Phương gọi Đường Tâm Nhi, mặc dù bà ta đã lâu không trồng trọt nhưng lúc nhỏ phải giúp gia đình làm nông nên nhớ rất rõ.
Tuy có hơi lúng túng, nhưng bà ta vẫn hoàn thành từng bước một, rắc hạt giống rau xuống đất, phủ một lớp phân lên trên, sau đó tưới thêm ít nước.
“Mỗi loại rau đều có cách trồng khác nhau, có loại rau để giữ ấm còn phải phủ thêm một lớp rơm rạ.
” Triệu Mỹ Phương tưởng Đường Tâm Nhi thật lòng muốn học, định bụng về sau sẽ giao chuyện này cho cô nên nói nhiều hơn một chút về việc trồng rau.
Đường Tâm Nhi nghe rất chăm chú, âm thầm ghi nhớ những điều này trong đầu.
Trồng rau xong trở về nhà, Đường Tâm Nhi rửa mặt mũi chân tay một chút rồi lập tức chui vào phòng khóa cửa lại, sau đó vào không gian để làm việc của mình.
Triệu Mỹ Phương nhìn thấy cô như vậy, không khỏi mắng một câu: "Thật không biết nó mắc bệnh công chúa gì, chỉ là cuốc đất thôi cũng có thể khiến ngón tay nổi bọc nước!”
Nói xong bà ta lập tức xoa bàn tay đau nhức của mình, dặn dò Chu Du Du đang ngồi soi gương bên cạnh: "Du Du, nếu con rảnh rỗi thì để Tâm Nhi đến vườn rau đi dạo nhiều hơn, kêu nó quản lý vườn rau cho tốt, sau này chúng ta có thể tiết kiệm được tiền mua rau.
”
“Vâng ạ.
”
Chu Du Du đáp ứng rất nhanh, miễn là không phải kêu cô ta đi làm việc, giám sát một chút cũng không có gì to tát.
Đường Tâm Nhi sau khi vào không gian, cô nằm trong phòng không muốn động đậy nữa.
Nằm một lúc, cô ngẩng đầu nhìn trần nhà, lẩm bẩm: "Còn tưởng thân thể đã khỏe hơn nhiều rồi, không ngờ vẫn là một thân thể yếu đuối, chỉ cuốc đất một lúc mà tay đã nổi bọc nước luôn rồi, cả người không còn chút sức lực nào cả.
”
Thôi được rồi, Đường Tâm Nhi nghĩ thầm, cứ mặc kệ vậy.
Nằm rất lâu, Đường Tâm Nhi quyết định đi xem phim truyền hình, nhưng vừa bước vào không gian ngồi xuống, cô phát hiện hình như mình đã bỏ sót điều gì đó.
Đúng rồi!
Quả thực là đã bỏ sót.
Cô bỗng nhớ ra, trong sách hình như đã miêu tả không gian của Chu Du Du, không có phòng nghiên cứu, cũng không có những ngôi nhà của tương lai.
Thậm chí ngay cả điện thoại di động hay những thứ công nghệ cao cũng không có.
Thứ tốt nhất chính là linh tuyền, Chu Du Du cũng là sau khi trải qua nhiều lần thử nghiệm mới biết được công dụng của loại nước này, cho nên mới bắt đầu trồng trọt và trồng dược liệu.
Còn bản thân cô sau khi vào đây lại phát hiện ngoài phòng nghiên cứu, ở đây còn có biệt thự lớn của tương lai, có điện thoại di động, thậm chí còn có cả nhà bếp.
Những thứ tốt nhất của một biệt thự hiện đại đều có đầy đủ.
Chẳng lẽ đây là do mỗi người một khác?
Đường Tâm Nhi ngồi xuống bên cạnh máy tính, nhìn chiếc giường lớn mà mình ngủ mỗi đêm, ngẩng đầu lên cảm thấy không còn gì tuyệt vời hơn.
Đợi đến khi trồng ra rau củ trong không gian, sau này cô sẽ nấu ăn ở đây.
Hơn nữa trong sách có miêu tả, nếu thường xuyên ăn rau củ tưới bằng linh tuyền, đối với cơ thể con người rất tốt, có thể bồi bổ, tăng cường sức đề kháng.
Đường Tâm Nhi còn muốn mày mò thêm một chút, nhưng cô thực sự quá mệt mỏi nên trực tiếp bỏ mặc, tìm một bộ phim xem xong rồi đi ngủ.
Cô ngủ một giấc đến tận sáng ngày hôm sau.
Không biết có phải vì Triệu Mỹ Phương đã mặc định giao vườn rau ở nhà cho cô hay không, mà sáng nay không có ai đến quấy rầy giấc ngủ của cô cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...