Gương mặt đã bị hủy dung rồi, nếu còn tổ chức một hôn lễ rầm rộ, chẳng phải là để người ta cười nhạo sao?
“Vì anh ấy là quân nhân nên hơi đặc biệt, phải nộp giấy báo cáo kết hôn trước.
”
Chu Du Du nói đến đây thì dừng lại, đưa tay ra: "Đưa chứng minh thư cho chị, ngày mai chị đưa em đi tìm anh ta, hãy tự tay đưa cho anh ta đi.
”
“Vậy em đi cùng chị là được rồi chứ gì?”
Đường Tâm Nhi dựa vào ghế sô pha, ra vẻ lười biếng: "Chị không phải sợ em chạy mất chứ?”
“Ai nói thế!”
Chu Du Du như mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức kích động, Đường Tâm Nhi thuận tay lấy chứng minh thư từ trong túi ra: "Đây.
”
Cô vốn dĩ không có ý định chạy trốn, cho nên mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên là được.
Hơn nữa linh tuyền trong không gian của cô có thể chữa khỏi bệnh cho Tần Thế Diệu, nghe nói sau khi khỏi bệnh, anh là người tài giỏi, vậy cô cũng không chịu thiệt.
Chu Du Du nhìn Đường Tâm Nhi lấy chứng minh thư ra, cô ta thuận tay nhận lấy nhét vào túi: "Sáng mai em dậy thì ở nhà đợi chị, chị cùng em đi.
”
Nói xong, cô ta bước vào phòng, sau khi đóng cửa lại mới thở phào nhẹ nhõm.
Có trời mới biết khoảng thời gian này cô ta hoàn toàn không dám chọc giận Đường Tâm Nhi, sợ chọc giận cô rồi khiến cô bỏ chạy thì người xui xẻo chính là cô ta.
Bây giờ thì tốt rồi, chỉ cần ngày mai cầm chứng minh thư, Tần Thế Diệu nộp giấy báo cáo kết hôn, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy.
Cô ta cũng không cần phải kiêng dè cô nữa.
Đường Tâm Nhi nhìn dáng vẻ cuống cuồng của Chu Du Du, chỉ lạnh lùng nhếch mép, sau đó đứng dậy duỗi lưng: "Mẹ, chiều nay con bị dính chút nước lạnh nên hơi đau đầu, mẹ nấu cho con bát mì được không?”
Triệu Mỹ Phương hơi không vui, nhưng vừa nghĩ đến việc cô sắp sửa gả đi, lại giải quyết được khó khăn cho gia đình, việc chiều chuộng cô lúc này vẫn rất cần thiết.
Bà ta lập tức đồng ý.
Cuối cùng Đường Tâm Nhi ăn một bát mì thanh canh có hai quả trứng rán, ăn no rồi cô xoa xoa bụng một cách thoải mái: "Vậy con đi ngủ trước đây, mai con còn phải cùng chị ra ngoài.
”
Nói xong cô cũng không thèm dọn bát mà đi thẳng vào phòng.
Chu Chí Cương bất mãn oán trách: "Bà cứ chiều nó như vậy sao?”
Mười đồng vay được đều là tiền tiết kiệm, trứng mua về đều là để bồi bổ cho Chu Diệu Tổ.
Thế mà mỗi ngày Đường Tâm Nhi lại ăn hai quả, sắp hết rồi!
“Sợ gì chứ.
”
Triệu Mỹ Phương lại không để tâm đến những điều này: "Chỉ cần hai đứa nó đăng ký kết hôn, Tâm Nhi có thể danh chính ngôn thuận đưa ra yêu cầu quản lý tiền bạc trong nhà, đến lúc đó chúng ta mua thêm trứng về cho Diệu Tổ bồi bổ, sẽ không thiệt đâu.
”
Chu Chí Cương mấp máy môi, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.
Ông ta luôn cảm thấy mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như họ tưởng tượng.
Nhưng nhìn dáng vẻ tự tin của Triệu Mỹ Phương, ông ta lại không nói nên lời, dù sao ông ta cũng không phải bố ruột của Đường Tâm Nhi, cũng không hiểu rõ con người cô.
Đường Tâm Nhi trở về phòng đi ngủ, trên thực tế là vào không gian dạo chơi một vòng, xem một bộ phim.
Trước khi ngủ lại uống thêm chút linh tuyền.
Sau đó cô ngồi trước gương nhìn ngắm gương mặt mình, cô đưa tay sờ soạng hai cái.
Qua hơn mười ngày điều dưỡng, phần lớn cơ thể cô đã hồi phục, không còn yếu ớt như trước, làn da cũng có chút láng bóng.
Hôm sau, Chu Du Du cố ý xin nghỉ để đi cùng Đường Tâm Nhi, chính là vì sợ cô nửa đường bỏ trốn hoặc đổi ý.
Đứng gọi ở ngoài cửa một hồi lâu, Đường Tâm Nhi mới ngáp một cái: "Chị, chị làm bữa sáng chưa?”
“Ăn sáng gì chứ.
”
Chu Du Du rất bực bội, tiến lên định kéo tay cô: "Chị chỉ xin nghỉ một buổi sáng, chúng ta nhanh đi nhanh về, nếu không thì không kịp nữa, trưa đi làm sẽ bị trừ lương!”
Đường Tâm Nhi nghe vậy, một tay ôm đầu dựa vào khung cửa.
“Vậy em không đi đâu, không ăn sáng em không đi nổi, thời gian trước mất máu nhiều như vậy…” Lời Đường Tâm Nhi còn chưa dứt, Chu Du Du đã tức giận đến nghiến răng, cô còn nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt của cô ta run rẩy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...