Nghĩ đến việc bản thân đội nắng đi tìm cô lâu như vậy, vậy mà cô đã về nhà từ sớm còn khóa cửa lại, cơn giận của Chu Diệu Tổ lại bùng lên.
"Đường Tâm Nhi, con tiện nhân này, chị còn không mau mở cửa cho tôi!"
Chu Diệu Tổ tức giận đến mức không thèm quan tâm xung quanh có hàng xóm hay không, trực tiếp chửi ầm lên: "Con khốn nạn, chị còn dám khóa cửa nữa, tôi đập cửa sổ bây giờ!"
Đường Tâm Nhi ở trong không gian nghe thấy tiếng chửi bới bên ngoài, nhưng cô vẫn không có ý định mở cửa.
Có giỏi thì cậu ta đập cửa mà vào.
Cô lại được chứng kiến cảnh tượng này thêm một lần nữa rồi.
Chu Diệu Tổ gào thét ầm ĩ ở bên ngoài, Đường Tâm Nhi nhất quyết không chịu mở cửa, lời lẽ của cậu ta càng lúc càng khó nghe, chửi bới thậm tệ khiến hàng xóm xung quanh cũng phải ra xem.
Thấy khuôn mặt Chu Diệu Tổ đỏ bừng, ánh mắt như muốn giết người, một người hàng xóm lẩm bẩm: "Sao có thể mắng chị gái mình như vậy chứ, toàn là tiện nhân với chẳng tiện nhân!"
"Nhìn kìa, mặt đỏ bừng, tay còn cầm gậy, đây không phải là muốn giết người thì là gì?"
"Nhìn cậu ta hung dữ như vậy, có phải là bị điên rồi không?"
…
Hàng xóm cứ xì xào bàn tán, Chu Diệu Tổ lại không điếc, một số lời cũng lọt vào tai cậu ta.
Vốn dĩ đang tức giận, nghe được những lời này cậu ta càng thêm phẫn nộ, cậu ta sải bước về phía đám đông, siết chặt cây gậy trong tay: "Nói thêm một câu nữa, có tin tôi lao vào đập nát đầu các người không!"
"Cậu định đập nát đầu ai hả?"
Hàng xóm ra xem náo nhiệt đều là phụ nữ, nhưng vừa khi nghe thấy câu này, đàn ông trong nhà lập tức đẩy cửa xông ra: "Chu Diệu Tổ, cậu đang đánh rắm à?"
"Lặp lại câu vừa rồi cho tôi nghe xem nào?" Nhà hàng xóm cũng có đàn ông, hơn nữa còn cao to hơn cả Chu Diệu Tổ, người đầy cơ bắp.
Anh ta tiến lên một bước đầy dũng mãnh.
Chu Diệu Tổ đang hùng hổ nhưng khi nhìn thấy người đàn ông cao to lực lưỡng, còn ghê gớm hơn mình gấp mấy lần thì lập tức im bặt.
Lại có một người hàng xóm khác bước ra: "Còn dám ở đây làm càn, cậu tưởng chúng tôi là người nhà của cậu à, ai cũng phải chiều theo ý cậu à?"
Nhìn thấy người này, Chu Diệu Tổ càng thêm sợ hãi, không dám nhúc nhích.
Cậu ta đã từng nghe danh tiếng của người này ở trong khu rồi, đánh người không nương tay, có lần còn đánh một người nằm liệt giường tận ba tháng trời.
"Lại đây!"
Người đàn ông nhìn Chu Diệu Tổ mặt đỏ bừng, tức giận nhưng không dám làm gì, bèn cười khẩy: "Chỉ dám giương oai với người nhà, gặp người khác thì sợ rồi sao?"
"Có giỏi thì thể hiện khí thế lúc nãy xem nào!"
Chu Diệu Tổ nào dám nói thêm lời nào, cậu ta lắc đầu quay người bỏ đi, hàng xóm lại tiếp tục bàn tán.
"Chắc chắn là bị bố mẹ chiều hư rồi, nếu không thì sao lại thành ra thế này, giống hệt một tên cuồng bạo!"
"Tôi cũng thấy cậu ta có vấn đề thật đấy!"
"May mà nhà này có đàn ông, nếu không chắc cậu ta lao vào đánh chúng ta luôn rồi!"
"Vừa nãy cậu ta mắng ai đấy?"
"Hình như là Đường Tâm Nhi.
"
"Nói đến thì con bé đó cũng thật đáng thương, bị mẹ ruột gả cho người ta, cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế này!"
…
Hàng xóm vẫn còn đang xì xào bàn tán, Chu Diệu Tổ lúc này lại chẳng dám ho he tiếng nào, coi như chưa nghe bọn họ nói gì.
Thế nhưng cậu ta không dám nổi đóa với hàng xóm, không có nghĩa cậu ta không dám trút giận lên đầu Đường Tâm Nhi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...