Triệu Mỹ Phương vội vàng làm bữa sáng, bà ta và Chu Diệu Tổ mỗi người một bát, vốn dĩ không nhớ đến Đường Tâm Nhi.
Làm xong bưng hai bát mì ra, Chu Diệu Tổ bưng một bát lên bắt đầu ăn, Triệu Mỹ Phương vào lấy tương và tỏi.
Đường Tâm Nhi cũng không khách sáo cầm đũa ăn bát còn lại, Chu Diệu Tổ liếc nhìn cô một cái, sau đó tiếp tục ăn phần của mình.
Triệu Mỹ Phương cầm tỏi ra, đã thấy Đường Tâm Nhi đã ăn hết hơn nửa bát mì, lửa giận trong lòng lại bốc lên: "Con có tay có chân sao không tự đi nấu? Mẹ bảo con! "
Còn chưa nói hết lời, Đường Tâm Nhi đã ăn hết miếng mì cuối cùng, sau đó húp cạn sạch nước dùng rồi đặt bát lên bàn: "Con là con gái mẹ, lại là bệnh nhân, mẹ chăm sóc con không phải là lẽ thường tình sao?"
“Cảm ơn mẹ đã làm bữa sáng cho con.
"
Nói xong, Đường Tâm Nhi nhếch mép cười, nhưrất nhanh đã khôi phục lại vẻ mặt lãnh đạm, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Vừa rồi xem kịch hay quá, đến giờ vẫn chưa rửa mặt.
Ăn sáng no rồi, cũng đã rửa mặt xong, cô về phòng ngủ một giấc, uống chút linh tuyền, cô phải sớm ngày chăm sóc cho thân thể ốm yếu này khỏe mạnh hơn.
Hôm qua cô cải trang đi mua thuốc ngủ, đi lòng vòng bên ngoài một hồi, khi về đến nhà thì toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi, nếu không phải đường đi không xa lắm, chắc chắc cô không thể về được.
Cơ thể này ngày thường không được ăn thứ gì tốt, lần trước vào bệnh viện coi như là đã tiêu hao hết tất cả dinh dưỡng nên mới kém cỏi như vậy.
Đường Tâm Nhi thậm chí có chút chán ghét.
Triệu Mỹ Phương tức giận ném củ tỏi trong tay xuống đất, bà ta nhìn Đường Tâm Nhi đang rửa mặt trong phòng tắm, lửa giận dâng lên hết lần này đến lần khác lại bị đè nén xuống, chỉ đành nhịn đói đi chuẩn bị đồ đạc cần dùng cho công việc.
“Ăn sáng xong rồi thì mau chóng đi tìm việc mà làm đi, nhà mình giờ hết sạch tiền rồi!” Triệu Mỹ Phương tuy bực mình nhưng nghĩ lại cũng thôi.
Nghe bà ta cằn nhằn bảo mình đi tìm việc, Đường Tâm Nhi tuy không nói gì nhưng cũng nhất quyết không đi.
“Con cũng lớn rồi, cứ ở nhà mãi thế này sao được!”
“Mẹ đi làm đây, con ở nhà đừng có làm gì điên rồ nữa đấy, trưa nhớ nấu cơm cho em.
” Triệu Mỹ Phương xách đồ đạc đã chuẩn bị sẵn, xoay người rời đi.
Đường Tâm Nhi vệ sinh cá nhân xong, từ phòng tắm đi ra rồi trực tiếp về phòng mình, không thèm liếc Chu Diệu Tổ một cái.
Chu Diệu Tổ ăn xong thì định trêu chọc Đường Tâm Nhi một chút, nhưng hôm nay cậu ta dậy sớm không được ngủ nướng nên giờ có hơi buồn ngủ, cậu ta quyết định đi ngủ một giấc rồi tính tiếp.
Đợi dậy rồi sẽ tính sổ với Đường Tâm Nhi.
Sáng sớm có nhiều người như vậy mà cô còn dám cãi lại cậu ta, lát nữa cậu ta sẽ cho cô biết thế nào là lợi hại!
Đường Tâm Nhi trở về phòng uống một chút linh tuyền, sau đó đến phòng nghiên cứu trong không gian nghiên cứu một hồi, rồi chìm vào giấc ngủ.
Trên đường đi làm, lòng Triệu Mỹ Phương nóng như lửa đốt, đến nơi làm việc bà ta vội vàng xin lỗi ông chủ, sau đó được sắp xếp công việc để làm.
Lúc làm việc bà ta cũng không thể tập trung.
Còn hai tháng nữa là đến đám cưới của Chu Diệu Tổ, đến lúc đó lấy đâu ra tiền trả đây?
Còn nữa, tiền tổ chức đám cưới biết lấy đâu ra?
Dựa theo điều kiện nhà gái, lần này nhất định phải tổ chức thật long trọng, bọn họ tính toán sơ bộ một chút, đại khái phải mất đến mấy trăm tệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...