Lúc chuông cửa reo, Shinsuke đang nằm trên giường.
Anh cũng định ngủ xuyên trưa dù hôm nay là ngày thường.
Hôm nay là thứ Bảy, quán đóng cửa định kỳ.
Mà đêm qua có vị khách ngồi mãi mới chịu về, nên đến tận gần bốn giờ sáng mới đóng cửa quán được.
Cái đồng hồ hẹn giờ hay dùng hôm nay cũng không bật.
Nếu không bị làm phiền, anh phải ngủ tới chiều.
Tiếng chuông cửa vẫn không tha cho anh, tiếp tục vang lên.
Định lờ đi mà không xong, anh đành ngồi dậy.
Anh là người hiểu rõ nhất cái tật xong xuôi rồi mới để tâm đó là gì.
Shinsuke nhấc ống nghe của chuông cửa lên, nói bằng giọng gắt gỏng: "Vâng, tôi nghe."
"Amemura, lâu không gặp.
Tôi là Kozuka ở đồn cảnh sát Nishiazabu đây." Giọng nói trầm trầm nhưng vẫn nghe rõ qua điện thoại.
Là giọng nói anh đã từng nghe.
Gương mặt thon dài, ánh mắt sắc lạnh hiện lên trong đầu anh.
"Ông Kozuka à? Có chuyện gì vậy?"
"Tôi có chuyện muốn nói.
Cậu mở cửa giúp tôi được không?" Chắc nghĩ rằng Shinsuke vẫn nhớ mình nên lời nói của ông ta không ý tứ gì hết.
"À, vâng."
Gì vậy nhỉ, Shinsuke nghĩ.
Trong đầu Shinsuke nghĩ đến Narumi.
Có chuyện gì xảy ra với cô ấy chăng? Nhưng anh ngay lập tức phủ nhận.
Anh đã đến đồn cảnh sát Fukagawa để trình báo vụ mất tích của cô nên chắc chắn không liên quan gì đến đồn Nishiazabu.
Trước khi mở cửa, anh nhòm ra ngoài qua lỗ nhìn.
Anh nhìn thấy thanh tra Kozuka.
Không thấy viên thanh tra trẻ tuổi mà anh gặp lần trước.
Khi mở cửa ra, đã thấy Kozuka cười nói rất niềm nở.
"Chào cậu, xin lỗi vì đến làm phiền lúc cậu nghỉ."
"Có chuyện gì vậy?"
"Không, cũng không đến mức có chuyện gì.
Là một vụ khác, có vài điểm lưu tâm, nên tôi nghĩ cậu cũng muốn nghe."
"Là vụ gì vậy?"
"Vụ Kishinaka." Nói rồi, viên thanh tra chỉ tay vào đầu Shinsuke.
"Vết thương trên đầu cậu khỏi rồi ư? Hình như tháo băng rồi."
"Thế có chuyện gì?" Shinsuke đáp.
"Người đó có việc gì không?"
Shinsuke lúc nào cũng phân vân, không biết phải gọi Kishinaka Reiji như thế nào.
Nếu gọi kẻ đã tấn công mình là "Kishinaka" thì buồn cười quá.
Nhưng vốn dĩ anh ta lại là chồng của người bị hại trong vụ tai nạn anh gây ra.
"Ừ, nếu được, tôi muốn vào trong nói chuyện," Kozuka gãi gãi má.
"Vậy mời ông vào."
"Vợ...!à không, người yêu của cậu, cô ấy có nhà không?" Ông ta vừa tháo giày vừa nhòm vào trong nhà.
"Sao?" Shinsuke nói.
"À, đúng lúc cô ấy không có nhà."
"Vậy sao?" Ông ta không hỏi lý do cô vắng nhà là gì.
Chắc cũng chẳng quan tâm.
Shinsuke mời ông ta ngồi xuống ghế.
Sau đó, anh cho nước vào máy pha cà phê, lấy cái bình đựng bột cà phê từ trong tủ lạnh ra.
"Ông uống cà phê nhé?" Shinsuke nhét túi lọc vào máy.
"Không cần mất công thế đâu."
"Tôi cũng muốn uống mà, vừa ngủ dậy nên đầu óc còn mơ màng."
Anh định mỉa mai viên thanh tra vì mình bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa, nhưng ông ta không có phản ứng gì.
"Vậy tôi không ngại nữa nhé."
"Thế có chuyện gì vậy? Tôi tưởng vụ đó kết thúc rồi." Shinsuke hỏi.
"Đương nhiên là chúng tôi cũng nghĩ vậy.
Bận bịu những vụ khác, thú thực là chúng tôi cũng muốn nhanh chóng rút khỏi cái vụ chẳng biết nguyên do là gì ấy."
"Nhưng lại có tình tiết nào khiến không thể rút lui được à?"
"Đúng vậy." Kozuka cho tay vào túi áo khoác.
Tưởng ông ta lôi ra quyển sổ cảnh sát, mà không phải, ông ta lôi ra bao thuốc lá.
"Tôi hút ở đây được không?"
"Mời ông!" Shinsuke lấy cái gạt tàn trên bồn rửa mặt, đặt trước mặt ông ta.
"Sau vụ án đó, cậu bị mất trí nhớ nhẹ đúng không? Sau đó thì sao rồi? Cậu nhớ lại hết chưa?" Viên thanh tra rút điếu thuốc, châm lửa và hỏi.
"Chưa thể nói là nhớ hết.
Vẫn có những việc tôi quên rồi."
"Vậy à? Vì bị tấn công vào đầu nên khá là mất thời gian nhỉ?" Làm vẻ mặt như thấu hiểu lắm, viên thanh tra rít thuốc.
"Những ký ức liên quan đến Kishinaka Reiji thì sao? Dù cậu từng nói là gặp anh ta lần đầu tiên vào đêm bị tấn công, thế trước đó cậu từng gặp anh ta chưa?"
"Theo như tôi nhớ thì chưa."
"Vậy sao? Thế thì cũng không có gì khác." Viên thanh tra gật đầu, tiếp tục hút thuốc.
"Đêm đó, cậu có nói chuyện với Kishinaka Reiji đúng không? Cậu khai là nói về rượu."
"Có nói về Irish Cream."
"Ngoài ra còn chuyện gì nữa không?"
"Cái đó tôi khai mấy lần rồi.
Có đá qua một chút về công việc của tôi.
Anh ta hỏi tôi có gặp chuyện gì khó chịu không? Rồi nếu gặp thì sẽ làm gì cho hết khó chịu?"
"Anh ta không nói gì về mình à? Ví dụ như nơi anh ta sống hay chỗ anh ta hay đến?"
"Anh ta hầu như không nói gì về bản thân mình, ngoài việc đi trăng mặt ở Hawaii, trên chuyến bay về Nhật thì uống Irish Cream."
Shinsuke đưa tay với hai cái cốc trên giá đựng bát, đặt bên cạnh máy pha cà phê.
Từ máy pha cà phê, hơi nước bốc lên ngùn ngụt.
Từng giọt dung dịch màu nâu bắt đầu rơi tí tách xuống bình đựng.
"Rốt cuộc có chuyện gì? Sao đến lúc này ông còn hỏi việc đó?" Lời nói của Shinsuke ẩn chứa cả nỗi bực dọc.
Viên thanh tra thở dài, đồng thời nhả ra làn khói thuốc.
Ông ta lại cho tay vào túi áo khoác.
Nhưng lần này không phải lấy ra bao thuốc, mà là một cái túi ni lông nhỏ.
Trong đó có một cái chìa khóa.
"Tôi đang phân vân về thứ này."
"Cái chìa khóa này là gì thế?" Shinsuke định sờ tay vào túi ni lông, nhưng anh chưa kịp chạm vào, viên thanh tra đã nhanh tay giật lại.
"Đây là của Kishinaka Reiji.
Lúc tìm thấy thi thể anh ta, nó được nhét trong túi quần."
"Có phải chìa khóa nhà không?"
"Nói đúng ra thì có hai chìa khóa.
Một cái như cậu nói là chìa khóa nhà, nhưng còn cái này chúng tôi không biết là chìa khóa gì.
Cậu từng thấy nó chưa?"
"Ông cho tôi xem nào."
Shinsuke chìa tay ra, Kozuka đặt cả túi ni lông lên lòng bàn tay anh.
Chiếc chìa khóa màu vàng đồng.
Nếu mài nhẵn sẽ sáng lên như vàng.
Phần nhét vào ổ hình chữ nhật phẳng, trên bề mặt chìa có vài chỗ gồ lên.
"Trông không giống chìa khóa kho để đồ hay xe ô tô."
"Tôi thử đến chỗ làm của anh ta rồi.
Nhưng không thấy cái ổ nào khớp với chìa này cả.
Không nghi ngờ gì nữa, đó là chìa khóa nhà.
Có lẽ là chìa của nhà cao tầng hoặc chung cư."
"Khác chìa nhà tôi." Shinsuke trả lại chiếc chìa.
"Tôi biết." Kozuka mỉm cười, cất cái chìa vào túi.
"Ban nãy, trước khi ấn chuông, tôi đã xác nhận rồi."
Miệng Shinsuke lệch đi.
"Mục đích đầu tiên của ông khi đến đây là vậy nhỉ?"
"Ừ, đúng vậy."
"Anh ta có chìa khóa nào thì cũng kệ chứ! Chẳng có quy định nào cấm không được có chìa khóa khác ngoài chìa khóa nhà."
"Bình thường thì là thế.
Nhưng đây thì khác."
"Vì anh ta tự tử à?"
Thanh tra Kozuka không trả lời, nở một nụ cười ẩn ý và lắc đầu.
Shinsuke đã hiểu ông ta nghĩ gì.
"Ông nghĩ không phải tự sát ư?" Shinsuke hỏi.
Có chút ngạc nhiên.
Viên thanh tra dập mẩu thuốc vào gạt tàn, tay còn lại gãi lên má.
"Tình hình thì rõ là như thế.
Hầu như không có căn cứ nào để phủ định điều đó.
Thế nên Sở Cảnh sát cũng chẳng cử thêm nhân viên điều tra đến, cũng không thành lập tổ điều tra nào.
Đồn trưởng chỗ tôi cũng không mấy quan tâm."
"Nhưng ông Kozuka không nghĩ vậy.
Mà nghi ngờ đây không phải vụ tự tử bình thường." Shinsuke chỉ ngón tay vào viên thanh tra.
"Đành trả lời thế này.
Tôi không nghĩ đó đơn giản là tự tử."
"Vậy sao? Tự tử thì cũng có đơn giản và phức tạp ư? Lần đầu tiên tôi nghe đó." Shinsuke đứng dậy, rót cà phê vào cốc.
"Ông có cần đường hay sữa không?"
"Không cần đâu."
Shinsuke cầm hai tách cà phê, quay lại bàn.
Đặt một tách trước mặt viên thanh tra.
"Cảm ơn cậu." Kozuka dụi điếu thuốc vào gạt tàn, húp cà phê.
"Ngon lắm, đúng là nghề của cậu nhỉ!"
"Tôi là bartender mà.
Chẳng liên quan gì đến cà phê cả.
Nếu có máy pha cà phê thì ai cũng pha được như thế."
"Việc gì cũng tùy vào cách nghĩ.
Ừ, thơm quá!" Ông ta xoay xoay cái tách ở dưới mũi như một chuyên gia nếm rượu.
"Này ông Kozuka, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Cho tôi biết thêm chút thông tin đi! Nếu biết điều gì, tôi sẽ hợp tác giúp đỡ ông mà."
Nghe Shinsuke nói, viên thanh tra nhún vai.
"Có muốn nói thì cũng chưa có thông tin gì đáng nói cả, chẳng còn cách nào." Ông ta húp cà phê một cách ngon lành, rồi thở phào nhìn Shinsuke.
"Tôi đã nói với cậu căn hộ mà chúng tôi tìm thấy xác của Kishinaka ở đâu chưa?"
"Kiba, quận Koutou." Shinsuke đáp.
"Ông nói là Sunny House."
"Cậu nhớ rõ thật đấy."
"Cũng mang máng thôi."
Anh không nói chuyện mình đã đến căn hộ đó.
"Khoảng gần ba tháng trước khi chết, hình như Kishinaka không sống ở căn hộ đó."
"Vậy sao? Vậy anh ta sống ở đâu?"
"Tôi không biết.
Nhưng chắc chắn là anh ta ngủ nghỉ ở một nơi khác.
Bưu phẩm và báo đầy đến nỗi không nhét nổi vào hòm thư, quản lý chung cư phải vài lần xếp phần tràn ra trước cửa phòng anh ta.
Họ hàng hay bạn bè đều nói hầu như anh ta toàn đi vắng lúc họ gọi điện đến nhà.
Lượng điện, gas, nước sử dụng trong ba tháng trước khi anh ta chết giảm đột ngột.
Tủ lạnh hầu như trống không, những thứ trong đó toàn hết hạn sử dụng rồi.
Cũng không phải là anh ta hoàn toàn không ở đó, vì thỉnh thoảng người quản lý có thấy anh ta xuất hiện."
"Nghĩa là cái chìa khóa lúc nãy..."
"Nếu nghĩ nó là chìa khóa một nơi ở khác của Kishinaka thì có vẻ hợp lý.
Nhưng nếu vậy thì nó ở chỗ nào? Nếu không làm rõ được điều đó, tôi không thấy yên lòng với vụ này được.
Nhưng khi hỏi những người có liên quan, chẳng ai biết gì.
Vậy nên tôi đến gặp anh thế này cũng là hết cách rồi đấy."
Không biết từ lúc nào, ông ta đã đổi cách gọi từ "cậu" thành "anh", nhưng Shinsuke cũng chẳng thèm để tâm.
"Nếu một người đàn ông trưởng thành lại có một chỗ khác để ngủ ngoài căn nhà mình ở..."
"Là chỗ của phụ nữ nhỉ? Việc đó anh không nói thì tôi cũng nghĩ tới rồi." Kozuka châm lửa điếu thuốc thứ hai.
"Nhưng thử nghĩ xem.
Nếu có người phụ nữ khác ở bên ngoài thì sao đến giờ anh ta còn căm hận kẻ gây ra tai nạn cho vợ mình một năm rưỡi trước?"
Đúng là vậy, Shinsuke nghĩ và im lặng.
"Nói là vậy, nhưng mà..." Kozuka bặm môi, thở ra làn khói trắng.
"Không phải xung quanh Kishinaka không có người phụ nữ nào."
Định uống cà phê, Shinsuke ngẩng mặt lên khỏi cái tách...
"Nói vậy là..."
"Cạnh căn hộ của Kishinaka ở có một gia đình sinh sống." Kozuka bắt đầu nói bằng giọng nghiêm trọng.
"Căn hộ khá chật, chỉ có hai phòng và bếp thôi, đứa con trai học cấp ba.
Là một đứa trẻ như bao đứa trẻ khác, say mê nhạc rock và xe phân khối lớn.
Đứa trẻ đó dạo gần đây nói một điều rất kỳ lạ.
Vào một đêm, lúc hơn mười hai giờ, cu cậu về nhà thì nhìn thấy một phụ nữ đi ra từ căn hộ của Kishinaka."
"Hả?" Shinsuke gật đầu.
"Thế thì tốt chứ sao! Vợ chết vì tai nạn rồi.
Thi thoảng cũng nên có mấy chuyện đó."
Shinsuke nghĩ tới những tờ rơi màu hồng hằng ngày được nhét vào hòm thư của chung cư.
Trên đó ghi mấy dòng như sau "Dù bạn ở khách sạn, chung cư, hay đi công tác ở bất cứ nơi đâu, chúng tôi sẽ giới thiệu những cô gái phù hợp nhất với bạn.
Đổi bao nhiêu lần cũng được." Khả năng lớn là Kishinaka Reiji muốn quên đi nỗi buồn mất vợ nên đã gọi đến số điện thoại in trên tờ rơi đó.
"Đương nhiên nếu phụ nữ thường xuyên ra vào căn hộ đó thì chả nói làm gì.
Nếu anh ta không phạm pháp, và có sức khỏe.
Vấn đề là cái ngày cậu nhóc đó nhìn thấy cơ."
"Là ngày nào vậy?"
"Đêm trước hôm chúng tôi phát hiện ra thi thể của Kishinaka."
"Hả?" Shinsuke bất giác mở trừng mắt.
"Đêm trước...!nhưng khi ấy người đó đã..."
"Đúng vậy." Kozuka chậm rãi gật đầu.
"Kishinaka đã chết rồi."
"Nghĩa là người phụ nữ đó đã phát hiện ra thi thể anh ta."
"Đúng vậy.
Nhưng cô ta không báo cảnh sát.
Chúng tôi phát hiện ra thi thể đó vào lúc đến tìm Kishinaka để điều tra về vụ anh bị tấn công."
"Tại sao người phụ nữ đó lại không trình báo nhỉ?" Shinsuke lẩm bẩm.
Kozuka cong môi cười.
"Thấy chưa, anh đã hiểu tâm trạng của tôi khi muốn nói đó không đơn giản là vụ tự tử chưa?"
"Có thể người phụ nữ đó không thân quen với Kishinaka, lại ghét dính vào mấy chuyện phức tạp nên không trình báo."
"Không có khả năng đó đâu." Viên thanh tra phủ định.
"Sao lại thế?"
"Anh thử nghĩ xem.
Người phụ nữ đó có quan hệ gì với Kishinaka? Anh nghĩ cô ta là gái bán hoa đúng không? Giả sử như vậy thì ai gọi cô ta đến? Theo thời gian tử vong thì đêm đó Kishinaka đã chết rồi.
Người chết sao mà gọi gái đến được.
Nếu không phải gái bán hoa, không phải được gọi đến mà tự dưng đêm đó lại tới thì thật lạ nếu không phải có quan hệ mật thiết với Kishinaka."
"Vậy à?" Những lời Kozuka nói quả là hợp lý.
"Nếu cậu học sinh cấp ba kia đưa ra lời khai sớm hơn thì chúng tôi đã không dễ dàng kết luận vụ đó là tự tử.
Bây giờ mà nói ra những lời đó thì chẳng khác nào bảo chúng tôi đã kết luận sai." Viên thanh tra chép miệng.
"Thế các ông không dò hỏi thông tin xung quanh à?"
"Chúng tôi đi dò hỏi rồi.
Có phải là không đâu.
Nhưng cậu nhóc kia giấu nhẹm thông tin đó đi.
Lại còn đưa ra lý do rất vớ vẩn." Viên thanh tra bực dọc nói.
"Đó là gì vậy, cái lý do vớ vẩn đó ấy?"
"Suỵt, không nên nghe thì hơn.
Nghe xong có khi lại hối hận đó." Viên thanh tra nhìn đồng hồ rồi đứng dậy.
"Tôi phiền anh lâu quá rồi.
Có mấy vấn đề phiền hà nên đâm ra tôi đến đây để than thở mất rồi.
Nếu được, anh hãy quên đi nhé! "
Kozuka đi về phía cửa, Shinsuke đuổi theo.
"Xin lỗi, ông cho tôi biết một chuyện được không?"
"Còn tùy xem câu hỏi đó tôi có trả lời được không đã." Kozuka xỏ chân vào giày và nói.
"Kishinaka có làm gì Kiuchi Haruhiko không?"
"Kiuchi?" Kozuka làm vẻ mặt như bị lừa gạt.
"Kiuchi Haruhiko ấy mà.
Là người đã gây tai nạn cùng tôi.
Một người nữa là nguyên nhân gây ra cái chết cho Kishinaka Minae."
Không lý nào cảnh sát không biết Kiuchi Haruhiko, vì khi điều tra vụ Shinsuke bị tấn công, họ cũng tra xét kỹ càng vụ tai nạn một năm rưỡi trước.
"Kiuchi hả?" Kozuka nhìn bâng quơ, rồi thở dài.
"Người đó đúng là kỳ lạ."
"Kỳ lạ á?"
"Thật ra chúng tôi mãi chưa gặp được anh ta.
Đúng là thời điểm khó khăn.
Bản thân anh ta hình như cũng không bị Kishinaka tiếp cận, nên chúng tôi buộc phải kết luận là không có liên quan đến vụ tấn công anh."
Lời nói của Kozuka trở nên lấp lửng.
Có lẽ trực giác nghề nghiệp của ông ta cũng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ khi nhắc đến Kiuchi.
Chắc nghĩ rằng không được để lộ thêm thông tin nào ra nữa, Kozuka nói "Vậy tôi xin phép" và cáo lui.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...