Tưởng chỉ là giọt nước rơi xuống cổ thôi, mà không lâu sau đã biến thành cơn mưa nhỏ.
Kishinaka Minae cố đạp xe thật nhanh.
Từ đây đến nhà cô không còn xa lắm, ước chừng một cây số nữa thôi.
Bây giờ gần ba giờ sáng rồi.
Đến cả trong mơ cô cũng không nghĩ mình ở ngoài đường giờ này.
Như mọi khi, lúc dạy piano ở nhà Fukami xong là khoảng mười giờ.
Hôm nay, ông chủ nhà cứ nài nỉ cô uống trà cùng ông ta, cô miễn cưỡng ngồi xuống cái ghế xô pha sang trọng ở phòng khách đến gần mười một giờ.
Tưởng thế là xong, ai ngờ lúc chuẩn bị về, cô học trò, cũng là con gái duy nhất của họ, tự dưng lại giở chứng đòi đổi bản nhạc sẽ trình diễn trong lễ phát biểu lần này.
Nghe đâu là trùng bản nhạc với người mà cô bé ghét.
Bố mẹ cô bé chẳng nhắc nhở con không nên suy nghĩ hẹp hòi như thế lại còn kì kèo cô ở lại giúp con gái họ.
Tiến thoái lưỡng nan, Minae đành giúp cô bé chọn bản nhạc khác, rồi ở lại dạy cho xong bản đó.
Xong xuôi mọi việc là lúc hai giờ sáng.
Nếu không phải phòng tập lắp cách âm thì thế nào hàng xóm cũng sang phàn nàn về tiếng ồn.
Nhờ công của họ nên Minae phải đạp xe giữa đêm hôm khuya khoắt thế này đây.
Reigi vốn mắc bệnh lo xa, chắc giờ anh đang sốt ruột nhìn đồng hồ liên tục.
Mặc dù trước đấy cô đã gọi điện báo tình hình rồi.
"Trời sắp mưa rồi, em cố về sớm nhé!"
Cô cảm nhận được sự lo lắng trong giọng nói của chồng vang lên trên điện thoại.
Ngay từ đầu, Reiji đã không vừa lòng với việc Minae ra ngoài buổi tối.
Lý do không phải sợ cô lơ là việc nhà.
Buổi học nhà Fukami bắt đầu lúc tám giờ nên Minae dư sức thong thả ăn uống, thi thoảng còn dọn dẹp xong xuôi rồi mới ra khỏi nhà.
Chỉ là Reiji lo lắng khi thấy vợ một thân một mình đạp xe đi đi về về mấy cây số trên đường khuya.
Minae chỉ biết cười trừ, còn chồng cô vì tính hay ghen nên nghĩ tất cả đàn ông trên thế gian này đều nhắm đến cô vợ hai mươi chín tuổi của mình.
Anh cũng tin đàn ông trên đời, chỉ cần hội đủ hai yếu tố thời gian và địa điểm, sẽ biến thành dã thú hết.
Dù phân vân đến vậy nhưng Reiji vẫn đồng ý cho cô đi dạy là vì biết cô muốn san sẻ gánh nặng chi tiêu gia đình trên vai anh.
Reiji chỉ ra điều kiện là lúc đến nhà Fukami, cô không được mặc váy.
Lý lẽ anh đưa ra là hình ảnh phụ nữ mặc váy đạp xe có sức lôi cuốn mãnh liệt với một số đàn ông.
Dĩ nhiên cô hiểu những điều anh nói.
Con đường ngắn nhất từ nhà họ đến nhà Fukami rất vắng người qua lại.
Con đường đi qua một công viên lớn, những người vô gia cư trú ngụ tại đó hay lang thang trên đường, Minae cũng có lần thất kinh khi nhìn thấy họ.
Tối nay, cô cũng cố đạp xe thật nhanh khi đi qua công viên.
Trên con đường tối không có lấy một bóng người.
Mưa dần nặng hạt.
Nước rơi vào cổ cô mỗi lúc một nhiều thêm.
Bình thường cô hay xõa tóc, lúc đạp xe thì cột hết tóc ra đằng sau.
Gió phả vào cái cổ ướt nhẹp nước khiến toàn thân cô nổi hết da gà.
Bây giờ là tháng Mười hai.
Từ sau lưng, tiếng động cơ và ánh sáng đang tiến lại gần phía cô.
Minae không quay đầu lại, chỉ đạp xe sang bên phải.
Ở khu vực này có đèn đường nên chắc chắn người trong ô tô sẽ nhìn thấy cô thôi.
Cái ô tô đi đến sát lưng cô, đột ngột giảm tốc độ, vượt qua cô, rồi lại tăng tốc.
Là loại xe gia đình màu đen.
Phía trước vài mét, đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh nên chắc người đó muốn băng qua ngã ba trước khi đèn chuyển sang đỏ.
Khi Minae nhìn sang, cái ô tô đen sì đó đã băng qua ngã ba vừa kịp lúc.
Không lâu sau, đèn chuyển màu vàng rồi màu đỏ.
Trước mặt là con dốc thoai thoải.
Cô rẽ sang trái, ngừng đạp xe, bóp hờ phanh và cho xe tự chạy theo quán tính.
Cô thận trọng điều khiển tay lái, đến ngã tư thì phanh lại.
Phanh ướt nước mưa hay sao mà bóp mãi không ăn.
Sau lưng cô lại có một chiếc xe khác, ánh đèn pha chiếu rất gần.
Minae không buồn quay lưng lại, chỉ hướng xe chếch sang trái.
Lạ quá! Phía trước đèn vẫn đỏ, giờ mà bật đèn pha thì sớm quá.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô nhận ra ánh đèn pha chiếu khắp cơ thể mình, vừa đúng lúc cô dừng hẳn xe đạp.
Quay lưng lại, một cú va mạnh chạy dọc cơ thể.
Cô có cảm giác như toàn thân đang trôi bồng bềnh, lại thêm một cú đập mạnh nữa.
Mọi thứ bỗng quay tròn trước mắt, cô không biết chuyện gì xảy ra với mình, chỉ nghe thấy âm thanh của cái gì đó bị nghiền nát và tiếng phanh gấp lẫn lộn vào nhau.
Mái tóc buộc gọn phía sau tuột ra rũ rượi.
Minae mở to mắt, cố nhìn xem chuyện gì đang diễn ra.
Khi ấy, "thứ đó" ở ngay trước mắt cô.
"Thứ đó" là bộ hãm xung của ô tô.
Cái hãm xung đó đang cố nuốt trọn cơ thể cô.
Ô tô màu đỏ, sàn xe thấp.
Cái hãm xung đang nghiền nát cơ thể cô mà không gây ra tiếng động nào.
Xương sườn cô gãy răng rắc, dạ dày, nội tạng như đang vỡ tung.
Mọi việc diễn biến như thước phim quay chậm.
Minae hiểu ra cái ô tô đang cố nghiền nát mình.
Sau lưng cô có một bức tường, cô đang bị kẹp giữa ô tô và bức tường đó như nhân bánh sandwich.
Cô muốn hét lên mà cổ họng không phát ra tiếng, muốn phản kháng cũng không phản kháng được.
Xương lưng và xương hông đua nhau gãy.
Cô nhận ra mình đang chết dần.
Bây giờ mình đang tiến gần đến cái chết.
Nhiều hình ảnh lần lượt hiện lên trong đầu cô.
Cô nhớ lúc nhỏ, mẹ kéo tay cô đến ngôi đền gần nhà.
Lúc đó, mẹ còn trẻ, mái tóc dài đen nhánh.
Minae mặc bộ quần áo sặc sỡ.
Trên đường đi, thấy cô khóc kêu đau chân vì đôi guốc gỗ, bố đã mua cho cô đôi xăng đan mới.
Bố cũng còn trẻ.
Ông là chủ cửa hàng đồ điện nhỏ trong thành phố, buôn bán có tâm và chăm sóc khách hàng tốt nên lúc nào cửa hàng cũng nườm nượp người ra vào.
Cô bạn thân hồi tiểu học Na-chan không biết giờ ra sao? Cô và Na-chan lúc nào cũng như hình với bóng.
Học piano cũng phải cả hai cùng đi.
Hai đứa còn song tấu piano trong buổi phát biểu ở trường nữa.
Vui nhất là lúc cả hai say sưa nói chuyện về mấy ngôi sao của làng giải trí, rồi ngồi tí toáy cắt ảnh những ngôi sao mình thích từ mấy quyển tạp chí ra để sưu tầm, lại còn cùng viết thư gửi cho thần tượng nữa.
Cái ô tô chồm lên người cô.
Nội tạng cô bắt đầu vỡ nát.
Máu, dịch vị, đồ ăn chưa tiêu hóa hết trộn lẫn vào nhau, trào ngược lên thực quản.
Tất cả trào ra từ miệng Minae.
Cô hầu như không suy nghĩ được gì.
Não bộ chỉ hoạt động để cho cô xem những hình ảnh cuối cùng.
Hình ảnh chuyển đến hồi cấp ba.
Cô luôn mơ ước được trở thành nghệ sĩ piano, nhưng rồi nhận ra tài năng của mình chỉ có hạn.
Khi cô bạn thân rủ đi xem buổi diễn của một đoàn kịch nào đó, cô biết đó đúng là định mệnh của mình.
Cô tìm ra thứ mình muốn làm hơn, đó là diễn kịch.
Rồi cô phải lòng một chàng trai của đoàn kịch đó.
Cậu ta bỏ dở việc học, ôm mộng thành diễn viên và thần tượng.
Đêm Giáng sinh, trong căn hộ không có nổi lò sưởi của cậu ta, cô đã được nếm trải cảm giác quan hệ xáƈ ŧɦịŧ.
Chẳng có kɦoáı ƈảʍ như người ta thường nói, nhưng cô cảm nhận được tấm chân tình.
Lần đầu tiên trong đời cô được nghe câu "anh yêu em" thốt ra từ miệng một người đàn ông.
Nhưng rồi mối quan hệ với cậu ta chỉ tồn tại được vài tháng.
Cậu ta đột ngột bỏ đoàn kịch mà không nói với cô một lời.
Câu nói cuối cùng của cậu ta là "Sống trên đời thật không dễ dàng gì.".
Cậu ta biến mất khỏi cuộc đời Minae như thế.
Lúc đó, cô đã nghĩ đến cái chết.
Chết rồi sẽ ra sao, dùng cách nào để chết được đây? Ngày qua ngày, cô mang một nỗi muộn phiền trong lòng, nhưng rồi cô cũng từ từ đứng dậy được từ cơn muộn phiền đó.
Kể từ lúc đó, Minae chưa bao giờ nghĩ đến cái chết của mình một cách nghiêm túc.
Khi ấy, cô quyết định sẽ coi cái chết là thứ không liên quan, không căn cứ.
Nhưng mà...
Cái chết chưa từng rời xa cô.
Nó luôn hiện hữu ngay sau lưng cô, chỉ chờ thời cơ thuận lợi để ập đến.
Nội tạng cô bị nghiền nát hoàn toàn, cơ bụng sắp dính sát vào lưng.
Da và thịt bị xé rách, nội tạng bị phá hủy bắn tứ tung, máu phun ra như quả cà chua bị bóp nát.
Minae hiểu ra tất cả đã chấm hết.
Trong một phần triệu của một giây nữa thôi, cái chết thể xác và cả tinh thần sẽ rủ nhau kéo đến.
Cái chết không thể biết trước.
Cái chết không được chào đón.
Một cái chết vô nghĩa.
Sau khi đứng dậy khỏi cú sốc thất tình, Minae bắt đầu dạy piano tại một phòng nhạc do công ty bán nhạc cụ và thiết bị âm thanh mở ra.
Một tháng vài bận lon ton lo chuẩn bị hội trường.
Mặc quần áo sặc sỡ biểu diễn trước mọi người cũng có cái hay của nó.
Cô quen với Reiji cũng ở nơi này.
Anh phụ trách thiết kế cho một công ty sản xuất ma nơ canh.
Anh hay đến đó kiểm tra trước hội trường cho sự kiện sắp tới.
Chạm mặt nhau vài lần.
Nói chuyện, háo hức chờ đợi lần gặp gỡ tiếp theo.
Một ngày, Reiji mời cô đi ăn.
Dù không phải tuýp người nói chuyện khéo léo nhưng câu chuyện của anh có sức hấp dẫn lạ thường.
Những việc không đâu vào đâu xảy ra hằng ngày với giọng kể thì thầm đứt quãng như giọng trẻ con mà Minae nghe như chứa đầy triết lý sâu xa.
Hai người kết hôn vào năm thứ ba tính từ lúc gặp gỡ.
Khi ấy Minae hai sáu, còn Reiji ba mươi.
Từ đó đến nay đã được ba năm rồi.
Cô không có gì bất mãn hay bất an với cuộc sống hiện tại.
Dù người ngoài nói này nói kia về việc không có con cái, nhưng cô chẳng mấy bận tâm.
Với cô, chỉ cần tình yêu của Reiji là đủ rồi.
Sự thực thì so với ba năm trước, tình yêu anh dành cho cô vẫn không thay đổi.
Minae cũng yêu chồng mình.
Cô không dám mơ đến tình yêu vĩnh cửu, chỉ mong thời khắc hạnh phúc này sẽ kéo dài mãi cho đến khi một trong hai người chết trước vì tuổi già.
Đó nào phải ước nguyện gì lớn lao.
Đêm nay, Reiji hẳn đang đợi cô.
Ắt hẳn anh mong cô bình an trở về hơn bất cứ điều gì.
Đúng vậy, mình phải về nhà.
Ngọn lửa còn sót lại trong mớ ý thức đứt quãng bỗng biến thành nỗi căm hận.
Căm hận vì cuộc đời vốn dĩ đang hạnh phúc đột nhiên phải kết thúc.
Cuộc sống đáng lẽ sẽ kéo dài thêm vài chục năm nữa, vậy mà tại sao và vì ai lại thành ra cơ sự này?
Đôi mắt Minae nhìn thẳng phía trước.
Cô nhìn gương mặt của kẻ lái chiếc xe đã nghiền nát cơ thể cô.
Không thể tha thứ được.
Tôi sẽ hận đến cùng, cho dù tấm thân này có bị hủy hoại.
Cố thắp lên đốm lửa thù hận cuối cùng, Minae nhìn chằm chằm kẻ lái xe.
Nhưng mà, cô không muốn chết.
Reiji, cứu em với!
Em không muốn chết.
Không muốn chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...