Không phải là nàng không nỡ chia sẻ mà chủ yếu là vì hiệu quả của kem xóa sẹo này quá mạnh, mà Tô Lệ Nương lại đang bị thương rất nặng, nếu như vết thương của nàng ấy lập tức khỏi hoàn toàn thì đương nhiên ai cũng sẽ cảm thấy chuyện này rất không khoa học.
Tiêu Vũ tiến lên phía một bước, ánh mắt sáng ngời, giọng điệu hung hăng: "Ngụy Ngọc Lâm, nếu ngươi tình cũ khó quên với bổn Công chúa thì cứ đến đây mà thăm! Cần gì phải dùng lời nói dối vụng về như vậy làm gì? Cho dù có nói thẳng ra thì ngươi cũng đâu bị mất mặt?"
Nói đến đây, Tiêu Vũ thể hiện sự hào phóng: "Tuy nhiên, tình cảm của ngươi, bổn Công chúa vẫn luôn khắc ghi trong lòng, nếu một ngày nào đó ta có thể trở lại kinh thành, vị trí Phò mã sẽ để dành cho ngươi."
"Đến lúc đó, ta sẽ để cho ngươi thống lĩnh ba nghìn trai bao, dưới một người trên vạn người." Tiêu Vũ ăn nói lung tung.
Trên thái dương của Ngụy Ngọc Lâm nổi gân xanh, rốt cuộc Tiêu Vũ có phải là nữ tử hay không thế.
Hắn hoàn toàn không có chứng cứ chứng minh Tiêu Vũ chính là nữ tử hôm qua, bây giờ lại còn bị Tiêu Vũ nói như vậy, thế là hắn tức đến nỗi lập tức phất tay áo rời đi.
Thấy vậy, Tiêu Vũ vội vàng gọi Ngụy Ngọc Lâm lại: "Này, Ngụy Ngọc Lâm, ngươi chờ một chút!"
Ngụy Ngọc Lâm khựng lại, quay đầu nhìn Tiêu Vũ, muốn biết Tiêu Vũ còn có chiêu trò gì nữa không.
"Có chuyện gì?" Giọng nói của Ngụy Ngọc Lâm lạnh buốt.
Tiêu Vũ xoa xoa tay, dường như có hơi quẫn bách nói: "Ngươi có thể cho ta mượn một chút tiền được không?"
Có lẽ trong không gian sẽ có tiền xu, nhưng điều kiện tiên quyết để nàng lấy một món đồ trong không gian chính là nàng phải biết được thứ đó được lấy ra từ nơi nào.
Bây giờ không gian đã nghiễm nhiên trở thành một nhà kho khổng lồ, đồ vật bên trong nhiều vô kể.
Nếu muốn tìm một ít vàng thỏi, nén bạc thì Tiêu Vũ có thể làm được, thế nhưng trong lúc nhất thời Tiêu Vũ thực sự không thể nghĩ ra ở đâu có những đồng xu này.
Sắc mặt Ngụy Ngọc Lâm trở nên cứng đờ, hiển nhiên, hắn không ngờ là Tiêu Vũ lại nói như vậy.
Thiết Sơn ở bên cạnh hắn cũng rất bất ngờ.
Trưởng Công chúa gọi Vương gia lại chỉ để mượn tiền ư?
Sắc mặt Ngụy Ngọc Lâm trở nên xám xịt: "Mượn tiền?"
Tiêu Vũ gật đầu: "Đúng vậy, yên tâm đi, ta sẽ cho ngươi lợi tức."
Lúc này, Trần Thuận Niên đang đi lang thang ở gần đó, sau khi nghe thấy Tiêu Vũ nói như vậy, trong lòng ông ta cũng không nhịn được mà cảm thán một câu, da mặt của vị Trưởng Công chúa này thực sự rất dày.
Vậy mà nàng còn có đứng trước mặt của vị hôn phu cũ để vay tiền!
Hơn nữa còn nói đến lợi tức? Đây rõ ràng chính mượn không trả, lấy đâu ra lợi tức chứ.
Tiêu Vũ này có thể sống sót nổi cho đến khi đến Ninh Nam tháp hay không là một chuyện khác, nếu có ai đó cho Tiêu Vũ mượn tiền thì người đó chính là một kẻ ngốc coi tiền như rác!
Lúc này, Trần Thuận Niên nhìn về phía Ngụy Ngọc Lâm, trong lòng ông ta thầm nghĩ, chắc hẳn Ngụy Vương này sẽ không phải là một người coi tiền như rác đâu đúng không?
Tiêu Vũ vay tiền có hai mục đích, một là thật sự muốn kiếm ít tiền tiêu ngoài sáng, tuy nàng nhiều tiền nhưng lấy ra lại gây tai họa.
Nàng dám đảm bảo, nhất định Vũ Văn lão cẩu đã phái người theo dõi nàng, hơn nữa không thể nhìn nàng được sống tốt.
Nhưng nếu mượn được tiền thì...!có thể quang minh chính đại mà dùng.
Hơn nữa, nghe nói nếu ghét một người, không muốn người kia cứ tới dây dưa với mình thì cứ hỏi vay tiền của hắn.
Đó là biện pháp tốt nhất và nhanh nhất để kết thúc tình bạn!
Ngụy Ngọc Lâm đen mặt, nhìn về phía Thiết Sơn.
Thiết Sơn cũng tỏ ra khó xử: "Công tử, chỉ có một xâu tiền kia thôi, vừa rồi đã trả tiền khiêng nồi cho Trưởng Công chúa rồi."
Cũng là vì ra ngoài quá vội vàng nên hắn ta đã quên mất chuyện này.
Sắc mặt Ngụy Ngọc Lâm càng đen hơn.
Thiết Sơn lập tức không dám nhìn thẳng vào Ngụy Ngọc Lâm.
Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của hắn ta, nhưng buổi sáng lúc công tử ra ngoài cũng quá vội vàng rồi, hắn đã quên mang theo tiền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...