Trở lại kí túc xá, không nghĩ đến bạn cùng phòng vẫn còn ở.
Phòng tôi ở có 2 người, bạn cùng phòng là Hứa Hành Trạch cũng là một trong những sinh viên ít ỏi của khoa nghệ thuật, y học vẽ tranh, tôi học đàn Cello.
Hứa Hành Trạch là Alpha có tin tức tố hương quýt, con người y cũng như tin tức tố trên người luôn sáng chói như ánh mặt trời, năng lượng sống dạt dào.
Vì tôi là Beta, sẽ không bị tin tức tố AO ảnh hưởng, nên Hứa Hành Trạch chưa bao giờ cần dùng thuốc ức chế.
Vừa vào cửa đã ngửi thấy hương nhàn nhạt của tin tức tố quýt.
"Ô, Tiểu Dữ, cậu về rồi hả." Hứa Hành Trạch cười sáng lạn.
Tôi gật đầu, hỏi:"Cậu không về nhà sao?"
"Tớ không hài lòng lắm về tác phẩm tốt nghiệp của mình nên nán lại chỉnh sửa.
Phòng vẽ ở trường giúp tớ tập trung hơn." Hứa Hành Trạch đáp.
Lúc tán gẫu, tôi nhìn trước mặt y là một đống màu nước.
Chuyên ngành học của Hứa Hành Trạch là tranh sơn dầu phương Tây, nhưng y lại yêu thích màu nước tươi mát.
Tôi đi qua, y nhíu mày, nói:"Tiểu Dữ, sao cậu gầy quá vậy."
"Tớ..." Sờ mặt của mình, không được tự nhiên, tôi nói dối:"Bế quan luyện đàn...Có lúc mất ăn mất ngủ..."
"Như vậy không được rồi." Hứa Hành Trạch nâng mặt tôi nhéo vào má, "Đi, dẫn cậu đi ăn ngon."
Hứa Hành Trạch lớn hơn tôi một tuổi, luôn thích đối đãi với tôi như đứa trẻ.
Suốt 4 năm đại học, y luôn giúp tôi mua cơm, che dù, tôi luôn mặc kệ y xoa nắn đùa giỡn.
Hôm qua mệt mỏi suốt đêm, buổi sáng cũng chưa ăn gì, đi đường cảm giác lâng lâng.
Hứa Hành Trạch giúp tôi mở cửa xe, nhìn phía sau lưng tôi, oán giận mắng:"Không thể gọi là bế quan luyện đàn được, nhìn cậu cứ như bị bỏ đói nửa tháng ấy."
Tôi giả vờ không nghe, chui vào xe bấm điện thoại.
Màn hình di động dừng ở cuộc trò chuyện giữa tôi và Kỳ Thù.
Hắn rất ít gửi tin nhắn cho tôi, phần lớn nội dung là [ Đêm nay đến đây], [Đến văn phòng], [ Nhanh một chút, tiểu Ngô đến đón em],...
Kéo lên xem lại, nội dung dài nhất là [ Tạm thời sẽ không về, không cần chờ tôi, muốn ăn gì cứ bảo dì Trương làm, hoặc cứ gọi điện nhờ tiểu Ngô mua giúp đồ ăn].
Buổi sáng hôm đó Kỳ Thù nói sẽ cùng tôi ăn cơm chiều, tôi đã cùng dì Trương bận rộn cả ngày làm đủ món ăn hắn thích, nhận được tin nhắn lúc làm xong món bắp cải trộn dầu giấm.
Một mình ăn cơm chiều, một đêm hắn cũng không trở lại.
Hôm sau trên mục giải trí của tờ báo nhìn thấy Kỳ Thù ôm một Omega trẻ tuổi xinh đẹp đi vào quán bar.
Qua mấy ngày sau, tôi gặp được Omega đó trong nhà Kỳ Thù.
Dáng vẻ 18-19 tuổi, sạch sẽ, giống như đoá hoa mới nở trên ngọn đồi.
Tôi đứng trên lầu, nhìn y đi theo Kỳ Thù, mặt đỏ hồng, sợ hãi kéo tay áo Kỳ Thù.
Quả thực nhìn thấy thương.
Nhưng Kỳ Thù không biết thương hoa tiếc ngọc, hắn phá lệ ôm eo Omega, đem người đến phòng ngủ chính, toàn bộ quá trình cũng không ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Tôi ác độc thầm nghĩ, nhỏ tuổi như vậy, lại gầy yếu, chắc chắn sẽ không chịu nổi Kỳ Thù lăn lộn.
Cũng là đồ vật, Kỳ Thù sẽ không thương xót.
Chỉ là món đồ.
Tôi cũng vậy.
"Tiểu Dữ, sao lại ngẩn người thế?"
Di động tự động khóa màn hình, tôi mau chóng phục hồi tinh thần, nhìn màu đen màn hình phản chiếu gương mặt mình.
"Không có gì...Lát chúng ta ăn gì thế." Tôi hỏi.
"Ăn món Nhật, món ưa thích nhất của cậu." Hứa Hành Trạch cười.
10 phút sau, xe của Hứa Hành Trạch đậu ngoài một toà nhà cao ốc.
Trên đó có một nhà hàng Nhật, chúng tôi đã đến cùng nhau rất nhiều lần.
Kỳ Thù không thích ăn món Nhật, chưa bao giờ cùng tôi đi ăn.
Hứa Hành Trạch biết một chút về chuyện giữa tôi và Kỳ Thù, điều khiến tôi cảm kích nhất là, y không tỏ vẻ khinh thường với tôi, cũng sẽ không chỉ trích như "Vậy là không nên."
Y chỉ sờ đầu tôi, Tiểu Dữ, cậu không hối hận là được rồi.
Lúc lên thang cuốn, y nói nhớ nhung món nhím biển gần nửa tháng rồi, chỉ chờ tôi cùng ăn, tôi nói y phải kiềm chế, đừng quên lần trước do ăn sáu con mà bị tiêu chảy.
Y cười tôi nói nhiều, sau chúng tôi nhìn cửa thang máy mở ra liền trông thấy Kỳ Thù.
Bộ dạng Kỳ Thù như mới họp xong, quần áo phẳng phiu, tóc chải gọn không chút cẩu thả.
Đi phía sau hắn là vài thư kí cùng vệ sĩ, đều là tinh anh Alpha.
Muốn tránh cũng không kịp, Kỳ Thù thấy tôi, đầu tiên là nhíu mày, sau đó đem ánh mắt chuyển đến trên người Hứa Hành Trạch.
Trước khi cấy tuyến thể nhân tạo tôi chưa bao giờ bị ảnh hưởng tin tức tố AO, nhưng hiện tại tôi bị tin tức tố của Hứa Hành Trạch và Kỳ Thù ép đến không thở nổi.
Alpha bậc cao trời sinh bài xích lẫn nhau, bọn họ hai bên phân cao thấp, người khổ là tôi.
Đầu nhức không ngừng, chân mềm nhũn thiếu chút nữa không đứng vững.
Hứa Hành Trạch một tay đỡ tôi, thu tin tức tố lại, thấp giọng hỏi: "Tiểu Dữ, cậu không sao chứ?"
Tôi lắc đầu, nương vào cánh tay y đứng lên.
"Thực xin lỗi..." Hứa Hành Trạch ảo não xin lỗi.
"Không sao."
Tôi quay sang Kỳ Thù, mắt rũ xuống không dám nhìn mặt hắn, ánh nhìn chỉ tập trung vào đôi giày da đen bóng không nhiễm một hạt bụi.
"Kỳ tiên sinh." Tôi nhỏ giọng gọi.
Tôi có thể cảm giác được Kỳ Thù nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt lạnh băng, mang vẻ thăm dò.
Cũng may hắn không nói gì, tầm vài giây thu ánh mắt, dẫn người rời đi.
Lúc ăn cơm, tôi vẫn còn hoảng hốt, món cá Tempura yêu thích nhất cũng ăn không ngon.
Hứa Hành Trạch lo lắng nhìn tôi, nói: "Xin lỗi Tiểu Dữ, tớ quên mất cậu cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi tin tức tố, vừa rồi tớ không khống chế được."
"Không trách cậu được mà." Tôi cố gắng cười, "Thói quen của bản thân tớ còn không nhớ mà."
"Nghe nói một thời gian sau, tuyến thể nhân tạo sẽ càng ngày phù hợp với cơ thể mà, sao tớ lại thấy cậu như bị phản ứng ngược ấy...Hay là cậu đến bệnh viện khám xem sao?" Hứa Hành Trạch nói.
"Tớ..." Tôi không thể viện lý do từ chối, đành phải đồng ý, "Nếu rảnh rỗi sẽ đi."
"Đừng chờ đến lúc rảnh rỗi", Hứa Hành Trạch đánh gãy, "Chiều nay tớ chở cậu đi."
Chúng tôi không đến bệnh viện.
Trên đường đi tôi nhận được tin nhắn của Kỳ Thù, khiến tôi phải qua với hắn.
Hứa Hành Trạch nhìn tôi muốn nói lại thôi, sau cùng cái gì cũng không nói, quay đầu xe chở tôi đến công ty Kỳ Thù.
Sau khi xuống xe hẹn gặp lại, Hứa Hành Trạch gọi tôi, do dự hỏi:"Hôm nay cậu có quay lại trường không?"
Tôi không đoán được ý Kỳ Thù, đành thành thật trả lời:"Không biết nữa..."
"...Ừ."Hứa Hành Trạch thở dài,"Gặp lại sau nha.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...