Trước Khi Anh Đến

Gần trưa, nhà tôi lại có một vị khách không mời.

Tôi đứng trước hiên nhà, nhìn người đàn ông trung niên dè dặt bước vào sân, không biết nên trưng ra biểu cảm thế nào cho phù hợp.

"Huyền Chi về rồi à cháu?" Người anh họ tuổi ngoại tứ tuần của mẹ tôi mở lời bằng một câu hỏi vừa ngô nghê vừa vụng về, như thể kẻ đến quấy rối tôi chiều qua là ai đó khác chứ không phải vợ và con trai của ông.

Tôi gật đầu, dè chừng đáp, "Vâng" rồi không nói gì thêm nữa. Trường nhận ra thái độ bất thường của tôi, có lẽ anh đã đoán ra gì đó, anh chẳng nói chẳng rằng bước đến sau lưng tôi, nhìn bác tôi một cách cảnh giác. Bầu không khí đông cứng lại một cách sượng sùng.

"Chuyện là... ngày hôm qua thằng Tiến đi về nhà..." Bác ngẩng đầu lên nhìn tôi, gương mặt khắc khổ ngập tràn bối rối, dường như muốn nói rồi lại thôi, "Bác gặng hỏi mãi mới biết chuyện..."

Tôi nhíu mày, trong lòng dâng lên nỗi tức giận không tên. Tôi lạnh lùng lên tiếng:

"Cháu không hiểu bác muốn nói đến chuyện gì."

"Huyền Chi... bác cũng không ngờ thằng con mình đẻ ra, nuôi nấng lại là loại người như thế." Mắt bác đỏ lên, càng nói giọng càng thấp xuống, "Ngày hôm qua bác đã đánh thằng Tiến một trận rồi. Bác xin lỗi vì đã biết chuyện quá muộn màng, để cháu phải chịu ấm ức."

Trước mặt tôi là bác ruột của tôi, người bác mà Tết năm nào cũng lén vợ dúi thêm cho tôi vài đồng lì xì, tuy gần nửa năm ở nhà bác tôi chẳng nói chuyện với bác được mấy câu, nhưng thi thoảng bác vẫn nhớ mua thêm một phần đồ ăn khuya mang vào phòng cho tôi, dặn tôi đừng để bác gái biết.

Dù sao thì người có lỗi với tôi là vợ và con bác, từ bé đến lớn, bác chưa từng làm gì sai với tôi. Tôi không muốn hận bác, nhưng tôi cũng chẳng thể giả vờ không có chuyện gì mà yêu quý bác như người thân trong gia đình. Bởi vậy, tôi lựa chọn ngó lơ và coi như không có người bác này trên đời.

Thế nhưng, bỗng một ngày, người bác tôi muốn quên đi xuất hiện trước mặt tôi, nói rằng ông không hề biết gì về những chuyện vợ con ông đã làm, những chuyện xảy ra ngay trong căn nhà của ông, ngay trước mí mắt ông.

Không biết ư?

Tâm trạng vốn dần dịu xuống của tôi bị hai chữ vô trách nhiệm này thổi bùng lên ngọn lửa phẫn nộ.

"Bác thực sự không biết gì hết thật à?"

Mặt bác tức thì tái mét, đôi môi run rẩy, mở to mắt nhìn tôi, không thể nói ra một lời bào chữa. Tôi nhìn khuôn mặt khắc khổ có vài nét tương đồng với mẹ, bỗng thấy lòng mình nặng trĩu, cảm giác phiền chán và mệt mỏi khiến tôi chẳng còn sức để tức giận nữa. Bác tôi vẫn nhu nhược bao nhiêu năm nay, có ai gây sự bác chỉ biết nín nhịn rồi tự nhủ "Kệ người ta, cuộc đời tự có nhân quả". Dù vợ bác nhiều lần làm chuyện quá đáng, bác cũng chưa bao giờ trách móc bởi muốn nhà cửa êm ấm, sợ "người ngoài nhìn vào thì không hay".

Tôi không tin bác hoàn toàn không biết gì hết, có thể bác nhận ra điều bất thường nhưng lựa chọn lờ đi vì "nhà cửa êm ấm", hoặc bác không muốn tin con trai bác là loại mất dạy khốn nạn. Bất kể lý do là gì, với tôi, điều đó chẳng còn quan trọng nữa.

"Thôi." Tôi xua tay, thở dài, "Chuyện qua rồi, cháu cũng quên hết rồi. Sau này bác đừng để vợ con bác làm phiền cháu, bác cứ coi như không có đứa cháu này nữa."


Nhìn bóng lưng bác tôi lững thững rời đi, trong tôi dâng lên một nỗi buồn man mác, nhưng nhiều hơn là cảm giác nhẹ nhõm như vừa được giải thoát.

Ba ngày Tết trôi qua rất nhanh, năm nay tôi vẫn chỉ ở loanh quanh trong nhà một mình nhưng không còn trầm uất như năm ngoái nữa, phần lớn thời gian tôi dành để nhắn tin với Trường, thi thoảng gọi điện cho vài người bạn thân, hết ăn rồi lại nằm. Ngày Mùng 5 Tết, Trường quay trở lại Nam Định, anh ở nhà tôi thêm một ngày để giúp tôi thu dọn sắp xếp đồ đạc, sau đó chúng tôi cùng nhau lên Hà Nội.

Ra Tết, Trường càng lúc càng bận rộn hơn. Ngoài thời gian học trên lớp, anh làm trợ giảng cho lớp ôn khi khối V vào buổi tối và thực tập 4 buổi một tuần ở công ty kiến trúc do thầy anh giới thiệu.

Quán bán họa cụ của Trường đang phải cắt giảm nhân sự do thiếu kinh phí, Trường chỉ giữ lại một bạn làm part-time ca sáng, anh với Hoàng thay phiên nhau trực ca chiều và ca tối. Tôi nghe nói căn nhà dùng làm cửa hàng này là của anh rể Trường cho thuê, tiền mặt bằng hàng tháng không rẻ nhưng doanh thu ổn định nên vẫn duy trì được hơn một năm nay.

Tôi thì đang tập trung học hành kiếm học bổng và lập nhóm tham gia Nghiên cứu khoa học, mục đích chính là để thêm điểm rèn luyện và được cộng điểm bài cuối kỳ môn chuyên ngành.

Thời gian này tôi cũng bắt đầu rải CV và tìm việc trở lại. Thực ra tôi vẫn còn ti.ề.n, tôi được nhận toàn bộ tiền bảo hiểm và tiền tiết kiệm của mẹ. Mẹ tôi thường xuyên bị bệnh vặt và các bệnh liên quan đến gan thn, từ sau khi sinh tôi ra sức khỏe mẹ yếu đi nhiều. Trước khi li hôn mẹ tôi đã giấu bố mua bảo hiểm, chỉ định tôi là người thụ hưởng và đóng phí đều đặn mỗi năm, mãi đến khi tôi lớn mẹ mới nói cho tôi biết. Khoản tiền mẹ để lại đủ để tôi học hết Thạc sĩ và sống vô lo vô nghĩ trong một khoảng thời gian, nhưng tôi quyết định sẽ không đụng đến số tiền đó. Dù biết hơi viển vông, tôi vẫn đang âm thầm tiết kiệm tiền để sau này mua lại căn nhà mẹ con tôi từng sống khi còn ở Hải Phòng.

Tôi và Trường đều bận tối mắt tối mũi, 2-3 ngày chúng tôi mới gặp nhau một lần, thường vào sáng sớm hoặc cuối ngày anh sẽ ghé qua mang theo đồ ăn, hoa tươi hoặc mấy món handmade xinh xắn tặng tôi rồi lại phải rời đi luôn. Kể từ lúc trường Kiến Trúc vào mùa đồ án, hơn nửa tuần rồi tôi chưa được thấy mặt anh.

Sáng Chủ Nhật, tôi dậy sớm làm bánh mousse xoài và mua thêm mấy túi đồ ăn đến nhà tìm Trường. Tôi đứng ấn chuông cửa một lúc lâu mới có người ra mở cửa.

"Ai đấy?" Trường nhăn nhó đứng cào tóc trước ngưỡng cửa, giọng nói hơi khàn khàn, vẻ mặt cực kỳ khó ở.

Tôi ngớ người, suýt nữa thì không nhận ra người yêu của tôi. Từ ngày quen biết Trường, anh luôn xuất hiện trước mặt tôi dưới vẻ ngoài chỉn chu, sáng láng, kể cả lúc mới ngủ dậy đầu bù tóc rối thì anh vẫn đẹp trai đến mức tôi không thể rời mắt. Tôi không phải người để ý nhiều đến cách ăn mặc của người khác, nhưng tôi biết Trường không bao giờ ra ngoài nếu áo quần của anh lệch tông và đôi giày anh đeo không hợp với bộ đồ.

Vậy nên, nhìn người đàn ông có khuôn mặt của bạn trai tôi nhưng ăn mặc như người vô gia cư trong tình trạng bị bỏ đói lâu ngày và thiếu ngủ trầm trọng trước mắt, não bộ của tôi tạm thời chưa kịp xử lý thông tin. Tôi tròn mắt nhìn anh, anh cũng ngơ ngác nhìn tôi, không ai mở lời trước. Khoảng nửa phút sau, Trường hốt hoảng đóng sầm cửa lại.

Tôi đơ mất vài giây, sau đó rón rén thử kéo tay nắm cửa. May mà anh không khóa trái.

"Dậy dọn phòng khách đi!" Tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng Trường.

Giọng nói ngái ngủ tràn đầy bất mãn của Hoàng:

"*** ** để yên cho bố ngủ, phòng khách như thế bao ngày rồi có thấy mày dọn *** đâu, giở chứng à?"

"*** ** cái gì mày bày ra thì dậy dọn đi, người yêu tao đến."


"*** ** người yêu mày chứ người yêu tao *** đâu!"

"Từ giờ tìm thằng khác điểm danh hộ lớp Lịch sử đi con c h ó."

"Đây bố mày dọn, *** ** nhiễu sự quá."

Tôi nghĩ đây không phải thời điểm thích hợp để vào nhà, thế là tôi lại đóng cửa lại, ngoan ngoãn đứng ngoài đợi.

Năm phút sau, Hoàng trưng khuôn mặt khó chịu vô cùng ra mở cửa cho tôi. Trông Hoàng cũng tiều tụy không kém gì Trường, cậu ta nhìn tôi hai giây, rồi liếc qua đống đồ ăn tôi xách theo, nét mặt dịu xuống:

"Mày vào nhà ngồi uống nước, thằng Trường đang tắm, tí nó ra ngay."

Phòng khách sạch sẽ và gọn gàng hơn tôi tưởng tượng, là "sạch sẽ" đúng nghĩa, vì ngoài bộ bàn ghế, tủ gỗ và cái ti vi ra thì căn phòng trống không, không có một đồ vật dư thừa nào. Tôi đưa túi đồ ăn cho Hoàng, dặn cậu ta cách bảo quản và sử dụng, định rời đi luôn. Mấy hôm nay Trường đã mệt mỏi lắm rồi, tôi không muốn chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của anh.

"Bảo Trường tao về trước nhé." Tôi ngập ngừng, định xin lỗi vì quấy rầy giấc ngủ của cậu ta, nhưng nói ra nghe có vẻ màu mè và thảo mai quá nên lại thôi.

"Mày vừa đến đã về rồi?" Hoàng nhíu mày, bước tới chặn lại lối đi, hướng bàn tay về phía ghê sô pha làm động tác mời ngồi, "Thằng Trường tắm vài phút xong ngay mà, mày đợi nó đi ra đã rồi muốn về thì về, tí không thấy mày là nó hóa thú luôn đấy." Cậu ta rót cho tôi một cốc nước, cợt nhả, "Đêm nào Trường cũng lấy ảnh với khăn buộc tóc của mày ra ngắm để chạy deadline đấy."

Mặt tôi nóng bừng, tôi giả vờ bình tĩnh nhấp một ngụm nước, đáp lời:

"Vậy tao ngồi đợi thêm một lúc, mày cứ kệ tao, làm gì thì làm đi."

Hoàng đứng chống hông, có vẻ do dự điều gì đó. Tôi đoán cậu ta đang đấu tranh tâm lý giữa việc mặc kệ tôi để về phòng ngủ thêm hay ngồi lại tiếp khách. Tôi biết Hoàng cũng thiếu ngủ nên định bảo cậu không cần khách sáo thì ánh mắt lướt qua mấy tấm thiệp, giấy gói quà và hộp quà nho nhỏ trên kệ ti vi.

Tôi buột miệng:

"Mới sinh nhật mày à?" Mùng 10 tháng 4 mới đến sinh nhật Trường, còn tận hơn một tháng nữa.

"À ừ, hai hôm trước sinh nhật tao." Hoàng gãi đầu, ngồi xuống đối diện tôi.


Thùy Trang bị Hoàng đánh thức, nó vươn vai, nhảy từ trên ghế xuống, thong thả bước đến quấn lấy chân tôi. Nhìn thấy Thùy Trang, tôi chợt nhớ ra mình mới mua chuột máy tính có dây, tôi lấy hộp đựng chuột trong túi xách đưa cho Hoàng:

"Sinh nhật muộn vui vẻ."

Thực ra hôm trước tôi nghe nói Thùy Trang cắn đứt dây chuột PC của Hoàng nên tôi mới mua đền cho cậu ta, may sao trùng hợp đúng dịp sinh nhật Hoàng.

"Cảm ơn nhé."

"Không có gì." Sao mà nghe y như hai NPC nói chuyện với nhau.

(NPC: non-player characters, là nhân vật trong các trò chơi do máy tính điều khiển)

Tôi vươn tay bế Thùy Trang lên đùi, bỗng phát hiện cái áo Thùy Trang đang mặc trông quen quen. Thùy Trang mới được sắm cho chiếc crop-top len màu xám nhạt, đường móc len không đều, có vài chỗ bị lỗi, tôi đoán là đồ thủ công của ai đó không khéo tay lắm.

Chỉ có thể là người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó!

Khoan đã... Nếu khăn len Thu Trang đan tặng Hoàng làm thành áo crop-top cho Thùy Trang, thế thì Trang tặng gì cho Hoàng?

Tôi thắc mắc ngay lập tức:

"Áo len này con Trang làm à?"

"... Ừ." Hoàng nhìn chằm chằm Thùy Trang, vẻ mặt u ám.

"Thế... Hmm..." Tôi bối rối gãi cằm Thùy Trang, cân nhắc từ ngữ, "Hôm trước tao thấy Trang ngồi đan khăn len, cũng màu xám..."

"Con mèo lợn của thằng Trường đang mặc đấy."

"À..." Tôi ôm Thùy Trang né tránh ánh mắt hình viên đạn của Hoàng, đứng dậy, "Tao vào phòng Trường đợi Trường nhé, mày cần làm gì thì cứ làm đi."

"Khoan..."

Hoàng cố ngăn tôi lại nhưng không kịp, tôi mở cửa phòng Trường ra, bỗng hiểu vì sao phòng khách lại sạch sẽ và trống trơn như vậy. Đống giấy vẽ, thanh xốp, dây thừng, gỗ, máy cắt, thước đo đủ kích cỡ... không tự biến mất mà chúng chỉ chuyển từ phòng khách vào phòng của Trường.

"Huyền Chi!!!" Trường từ phòng tắm đi ra, lao về phía tôi.


Chàng trai cao gần một mét chín cứ thế nhảy thẳng vào người tôi, tôi và anh mất đà loạng choạng lùi lại vài bước, anh ôm tôi chặt cứng, liên tục dụi đầu vào cổ tôi, chẳng khác gì một con Husky khổng lồ.

Thùy Trang bị ép ở giữa điên cuồng giãy giụa:

"Méow mèow meow meow méow meow!"

Trường buông tôi ra, lúc này anh mới trông thấy cánh cửa phòng ngủ mở toang và khuôn mặt vô cảm của Hoàng. Anh bình tĩnh khều chân đóng cửa lại, khoác vai tôi, đưa tôi quay lại phòng khách:

"Bình thường phòng anh không bừa bộn thế đâu."

"Dạ."

Trường đã tắm rửa sạch sẽ, gội đầu, cạo râu và thay một bộ quần áo thể thao gọn gàng. Anh liên tục xin lỗi và muốn đưa tôi ra ngoài chơi bù, tôi thì chỉ thích ở nhà vì muốn anh có thời gian nghỉ ngơi. Cuối cùng tôi và Trường ở nhà xem phim, Hoàng là người phải xách đồ ra ngoài.

"Tao qua quán ngủ đây, tối trông hàng luôn, đêm nay tao không về đâu." Hoàng đeo balo trên vai, liếc nhìn chúng tôi từ trên xuống, khóe miệng nhếch lên, "Hai đứa mày cứ tự nhiên."

Shop bán họa cụ của Trường và Hoàng được cải tạo lại từ nhà ở nhưng cũng khá rộng rãi, tôi nghe nói bình thường cả hai vẫn thay nhau ngủ lại qua đêm để trông cửa hàng.

Trường xem phim với tôi được khoảng 20 phút thì hết pin, anh ngồi gật gù bên cạnh tôi, cố gắng chống chọi với con buồn ngủ. Tôi kéo anh nằm gối đầu lên đùi mình, hai tay xoa bóp huyệt thái dương của anh, dỗ dành:

"Anh ngủ một lúc đi, em đợi anh."

Trường rầm rì phản đối, nhưng có lẽ do mệt quá, chẳng mấy chốc anh đã ngủ thiếp đi. Ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai đang say ngủ, khi đó tôi đã ước mình béo hơn một chút để anh gối đầu lên đùi thấy thoải mái hơn.

***

Tôi và Trường đều bận rộn, tôi không có tư tưởng sống chung trước hôn nhân, mà anh cũng chưa bao giờ có ý định ở lại nhà tôi qua đêm (nếu anh ngỏ ý dụ dỗ thì có khả năng tôi để anh ngủ qua đêm thật), nên chúng tôi chẳng mấy khi được gặp nhau. Ở nhà tôi không được, ở nhà anh cũng không ổn, cuối cùng chúng tôi quyết định work date ở cửa hàng bán họa cụ của Trường.

Cửa hàng không xa chỗ tôi lắm, đi khoảng 10 phút là tới nơi. Tầng một của quán là khu vực bán hàng, tầng hai chia thành hai gian, một gian dùng làm kho chứa đồ, một gian khác có đầy đủ bàn ghế, tủ lạnh, lò vi sóng, giá vẽ và máy tính để làm việc, trên tầng ba là một phòng ngủ nhỏ và một phòng tắm.

Mỗi ngày chúng tôi dành khoảng một phần ba thời gian ở shop họa cụ, tôi làm việc của tôi, anh làm việc của anh, mặc dù chúng tôi gần như chẳng nói gì với nhau nhưng tôi thích cảm giác vừa ngẩng đầu lên là có thể trông thấy anh đang tập trung làm việc.

Thi thoảng đám bạn của Trường cũng ghé qua đây chạy đồ án, tụ tập nói chuyện hoặc mượn chỗ ngủ. Kiều Nhật Minh là đến nhiều nhất. Cậu ta giải thích vì chỗ này gần Đại học Sư Phạm Nghệ Thuật Trung Ương, rất đắc địa để quẹt dating app.

Tôi thắc mắc về mối quan hệ giữa An Thy và Nhật Minh với Trường, anh nhíu mày một lúc mới nói ra được bốn chữ:

"Chắc là bạn giường?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận