Trước Khi Anh Đến

Nam Định chiều 28 Tết, trời mưa lâm râm. Hôm nay trên thị trấn vẫn còn họp chợ Tết, tôi về nhà cất tạm đồ đạc, rồi vội chạy sang nhà hàng xóm mượn xe máy.

"Huyền Chi về hôm nào đấy?" Bác trai dắt xe máy từ trong nhà ra sân giúp tôi, "Đi lên Hà Nội cả năm chẳng thấy đâu, giống hệt con Ánh nhà bác, cứ bao giờ hết tiền mới thấy ló cái mặt về."

Tôi cười xòa:

"Cháu vừa về lúc nãy, chưa kịp sắm sửa gì nên phải chạy vội sang nhà bác mượn xe máy để lên thị trấn mua ít đồ đây ạ. Năm nay nhà bác có cây đào đẹp thật!"

"Đào rừng đấy, tuần trước bác có việc lên Sơn La với mấy ông bạn, thấy cây đào đẹp quá nên mua về chưng Tết."

"Bé Chi này!" Bác gái từ trong nhà chạy ra, đưa chìa khóa xe cho tôi, "Nhà bác đang luộc bánh chưng, năm nay gói nhiều lắm, tí mang về hai cái mà thắp hương, đỡ phải mua ngoài chợ."

"Dạ cháu xin ạ! Lâu lắm cháu không gặp bác, bác Loan càng ngày càng trẻ ra." Tôi cười toe toét, khoác tay bác gái, "Giờ cháu lên thị trấn mua đồ, bác có cần gì không cháu tiện mua luôn ạ?"

Bác Loan thân thiết vỗ nhẹ vào lưng tôi, cười tít mắt:

"Thế bé Chi mua cho bác lọ cốt dừa với mấy vỉ vani, hôm trước cúng ông Công ông Táo còn thừa ít đỗ xanh, tối bác nấu chè bưởi, nhớ sang ăn nhé."

Làng tôi cách thị trấn khoảng 10 cây số, đi xe máy gần nửa tiếng đến nơi. Những ngày giáp Tết là thời điểm chợ phiên náo nhiệt nhất trong năm. Không khí ồn ào vui vẻ của phiên chợ ngày Tết khiến tôi như lịm đi, tôi đi giữa hàng đào quất rực rỡ, ngắm nhìn những chậu hoa đủ màu sắc được xếp kín lối đi. Bên tai tôi vang lên tiếng mặc cả, cười đùa, tiếng mời chào, cãi cọ, tôi bị ngợp trong đủ thứ âm thanh và sắc màu, lòng dâng lên cảm giác cô đơn khó tả.

Tôi chưa sắm sửa gì nên phải mua rất nhiều, đồ thắp hương, bánh kẹo, nước ngọt, rượu gạo, hoa quả,... chất đầy cả xe. Khi tôi đến nhà, trời đã chạng vạng tối. Tôi vào nhà cất đồ rồi sang trả xe máy cho bác hàng xóm, lúc về xách theo hai cái bánh chưng và bát thịt đông đầy ụ.

Nhà ông bà tôi hướng Nam, trước sân trồng hàng cau cao gầy, kế bên nhà là ao nước nhỏ và đằng sau trồng một vườn đầy cây ăn quả. Để vào được nhà phải đi qua con đường đá với một dãy chè tàu, lâu ngày không có người cắt tỉa nên mọc um tùm chắn cả lối đi. Căn nhà được xây theo kiểu nhà ba gian thường thấy ngày xưa, bên hông nhà có dãy nhà phụ, mái lợp ngói đỏ âm dương cùng kèo cột truyền thống được khắc và trạm trổ một cách tỉ mỉ. Ngoài sân trồng một giàn thiên lý xanh mướt, dây leo bám lên tận mái nhà.

Hai cái vali của tôi vẫn để trước cửa, đống đồ đi chợ vừa mua bày la liệt khắp hiên nhà. Đến lúc này tôi mới lấy chìa khóa mở cửa bước vào nhà, mùi ẩm mốc sộc thẳng vào mũi khiến tôi ho khan, trên mặt đất, bàn ghế phủ một lớp bụi dày.

Tôi ngước lên nhìn tấm ảnh trên bàn thờ, nói thật khẽ:

"Mẹ ơi con về rồi."

Tôi dọn sơ qua bàn thờ, bày lên một ít bánh kẹo hoa quả rồi thắp hương cho mẹ và ông bà. Xong xuôi, tôi đi vòng quanh nhà, bật hết điện và mở cửa sổ ra cho thoáng khí, sau đó kiểm tra các thiết bị điện xem có hỏng hóc gì không. Dây tủ lạnh bị chuột gặm nham nhở, đèn phòng tắm bật mãi không lên, vừa mở nước thì phát hiện vòi nước bị rò rỉ. Tôi đờ đẫn nhìn một lượt khắp nhà, chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

Vốn dĩ, trước kia hai mẹ con tôi sống ở đây, căn nhà luôn được chăm sóc quét dọn thường xuyên nên lúc nào cũng đầy đủ, ấm cúng. Thế mà bẵng đi một năm không có người ở... Tôi thở dài, sống mũi hơi cay cay. Biết thế tôi đã ích kỷ hơn, bắt cóc Trường về Nam Định ăn Tết với tôi, có anh ở đây thì tôi đã chẳng phải bơ vơ tủi thân thế này.

Cũng may chuột chưa cắn đến dây điện nồi cơm, tôi cắm cơm trước, sau đó lau dọn khắp nhà một lượt. Bụi tích tụ trên nóc tủ dày cả mảng, góc nhà giăng kín mạng nhện, rèm cửa, thảm chùi chân lốm đốm mốc xanh, quần áo trong tủ cũng có mùi khó chịu. Tôi dọn dẹp mệt bở hơi tai mà chưa đâu vào đâu, cái bánh bao Trường mua cho tôi lúc sáng đã tiêu hóa từ đời nào. Tôi đói hoa hết mắt mũi, đang định dọn cơm thì bà cụ hàng xóm mang cho tôi bát thịt kho, một lúc sau bác Loan đứng bên nhà gọi tôi sang lấy chè bưởi.

Tôi vừa ăn cơm vừa rơm rớm nước mắt, lúc Trường gọi video call đến, tôi cứ thế để nguyên đôi mắt sưng húp nghe điện thoại, làm anh lo sốt vó:

"Huyền Chi làm sao thế? Sao cậu lại khóc?" Anh sốt sắng hỏi tôi mấy câu liền, "Ai bắt nạt cậu à? Hay cậu khó chịu ở đâu?"

"Không phải đâu." Tôi sụt sịt xúc một thìa cơm, kể anh nghe chuyện được bác hàng xóm mang đồ ăn sang cho lúc nãy.


"Bác ấy tốt thật." Trường gật đầu cười, trêu tôi, "Sao mà cậu mau nước mắt thế, chẳng khác gì hồi cấp Ba cả, tớ lỡ mồm to tiếng tí thôi đã rưng rưng rồi, dọa tớ sợ ch/ế/t khiếp."

Cả ngày hôm nay phải ở trong căn nhà không có tiếng người khiến tôi nói nhiều hơn hẳn bình thường, tôi cầm điện thoại chạy khắp nhà, giới thiệu với anh từng ngóc ngách nhỏ, tìm mọi cách để Trường nói chuyện với tôi lâu hơn một chút.

"Nhà ông bà tớ có hai cái bếp, bếp lúc nãy tớ cho cậu xem mới được xây cách đây gần chục năm thôi, hồi trước ông bà tớ vẫn dùng bếp củi, chỗ này là bể nước để chưng cất rượu này, ngày xưa bà tớ nấu rượu bán..." Tôi mím môi, im bặt. Nãy giờ tôi nói nhiều quá, còn Trường chẳng ừ hử gì, tôi sợ mình khiến anh thấy phiền phức.

"Sao thế?" Trường nhìn tôi khó hiểu, "Tớ vẫn đang nghe đây, Huyền Chi kể tiếp đi."

"Thôi giờ tớ đi tắm đây, cậu bận gì thì làm đi, mình nói chuyện cả tiếng rồi." Tôi ngại ngùng đi lên nhà, "Tự dưng tớ nói nhiều quá."

"Hiếm lắm Huyền Chi mới chịu kể chuyện cho tớ nghe mà." Trường dịu dàng xoa dịu tâm trạng thấp thỏm của tôi, "Thế cậu đi tắm sớm đi, tí nữa tớ gọi lại rồi mình nói chuyện tiếp nhé."

"Vậy..."

"CẬU TRƯỜNG ƠI!!!!" Cửa phòng anh bị ai đó mở "rầm" một phát, "Mẹ con gọi cậu xuống ăn dưa hấu này!!!"

Tôi nghe thấy giọng của một bé trai:

"Cậu Trường xuống chơi lego với Ken!!"

"Cậu đợi tớ một phút." Trường dặn tôi, anh không tắt máy mà để điện thoại lên bàn, quay sang nạt mấy đứa cháu, "Sao vào phòng cậu không gõ cửa hả? Hôm trước cậu bảo thế nào?"

"Ái chà anh đang nói chuyện với người yêu à? Bác Hường ơi anh Trường có người yêu rồi!!!"

Tôi còn đang sững sờ thì có ai đó cầm điện thoại lên, 3-4 khuôn mặt trẻ con tò mò nhìn vào màn hình, đứa đứng đầu cầm điện thoại toe toét cười, lạch bạch chạy ra khỏi phòng:

"Con chào mợ!!!"

Tôi bối rối chào lại:

"... Chào bé. Chị không phải mợ của em đâu."

Một em bé khác thò đầu sang:

"Mẹ con bảo vợ của cậu gọi là mợ mà!"

"Mợ xinh quá!"

"Con tên là Bí, mợ tên là gì?"

Bốn đứa nhỏ chạy lon ton phía trước, mỗi đứa một câu. Khung cảnh phía sau có phần hỗn loạn, tôi thấy Trường vật nhau với hai đứa em họ, sau đó anh sải bước đuổi theo bốn đứa cháu, gõ đầu mỗi đứa một cái, cướp lại điện thoại.


"Cậu mặc kệ mấy đứa này, chúng nó nói linh tinh đấy."

Em Bí ôm đầu nói xen vào:

"Sao cậu Trường lại gọi người yêu là "cậu"? Cậu phải gọi là "em iu" chứ!"

"Bí ơi là Bí, Bí dạy cậu Trường gì đấy?" Là giọng một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, âm điệu rất êm ái và dịu dàng, "Mấy đứa ra đây với bà cho cậu Trường nói chuyện điện thoại, đừng trêu cậu nhé."

"Con nói chuyện điện thoại xong thì xuống ăn dưa với xoài, chị Vân Anh mới gọt nhiều lắm." Mặc dù mẹ Trường cố tình hạ thấp tông giọng nhưng tôi vẫn nghe rõ mồn một, "Đang nói chuyện với ai đấy?"

Tôi vô thức nắm chặt tay, bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng. Trường không có ý giấu diếm mẹ:

"Người yêu con, mẹ có muốn gặp bạn ấy không?"

Tôi run tay, suýt nữa thì đánh rơi điện thoại, trái tim như muốn bay ra ngoài. Giây tiếp theo, tim tôi nhảy ra ngoài thật.

"Đâu, cho mẹ gặp bạn ấy nào."

Trường hỏi ý tôi:

"Huyền Chi nói chuyện với mẹ tớ nhé." Có lẽ do vẻ mặt tôi hốt hoảng quá, anh bật cười, an ủi, "Mẹ tớ hiền lắm."

"..." Đấy không phải là vấn đề.

"Chào con gái." Mẹ Trường tiến đến đứng cạnh anh, nhìn vào màn hình điện thoại, mỉm cười với tôi, "Con tên là Huyền Chi hả? Xinh gái quá."

"Dạ con cảm ơn cô." Tôi ngồi thẳng lưng, lòng bàn tay rỉ mồ hôi.

Mẹ Trường đẹp hệt như trong trí nhớ của tôi, nhìn cô như chỉ mới hơn 30, nếu có người bảo Trường và mẹ là hai chị em tôi cũng tin. Tôi phát hiện Trường có đôi môi và cái mũi của mẹ, còn đôi mắt bướng bỉnh và nét mặt khó ở kia chẳng biết giống ai. Đúng như Trường nói, mẹ anh rất dịu dàng và dễ chịu, cô chỉ hỏi han tôi một số thông tin cơ bản, biết tôi học Luật, cô thắc mắc tại sao hai đứa tôi lại quen nhau.

"Huyền Chi là bạn cấp Ba của con." Trường ôm vai mẹ, ánh mắt vẫn dán chặt lấy tôi qua màn hình điện thoại, "Mẹ có nhớ vụ nhóm con bị cướp thiết kế không? Huyền Chi giúp bọn con xử lý vụ đấy..."

"À! Có phải bạn Huyền Chi ngày xưa ngồi cùng bàn với con không?" Mẹ Trường quay sang vỗ vai anh, rồi lại ngắm nghía tôi, "Ôi con gái lớn quá cô không nhận ra, trước cô đi họp phụ huynh cho Trường từng ngồi nói chuyện với mẹ con một lần, thầy Nam khen con lắm nên cô cứ nhớ mãi."

Cô che miệng cười, nói tiếp:

"Nghĩ lại vẫn buồn cười, thầy Nam phê bình Trường thi văn giữa kỳ dưới trung bình kéo điểm của lớp, tác phong ăn mặc không đứng đắn, cô nhìn sang thấy điểm Văn của Huyền Chi cao nhất lớp, đúng là không biết giấu mặt vào đâu."


Tôi cũng bật cười, tâm trạng thoải mái hơn hẳn:

"Hôm đấy con có đến lớp hỗ trợ thầy, con từng nói chuyện với cô một lần rồi ạ."

"Cô nhớ mà, cô còn bảo mẹ con, "Chẳng biết con gái nhà ai mà cao ráo xinh gái thế", mẹ con cứ cười thôi." Đôi mắt mẹ anh cong cong như mảnh trăng lưỡi liềm, "Mãi họp xong cô mới biết con là Huyền Chi, cô còn nhờ con bảo ban thằng Trường chịu khó học hành. Không rõ có phải do Chi không mà thấy điểm văn của Trường tiến bộ hẳn, đi học cũng chịu khó sơ vin đóng thùng chứ không ăn mặc lòa xòa nữa."

"Thôi mẹ..." Trường ho khan, dùng khuỷu tay huých nhẹ vào tay mẹ. Cô xua tay đuổi anh ra chỗ khác, lôi kéo tôi nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Tôi nghĩ, có lẽ mẹ anh có ấn tượng không quá tệ với tôi, hoặc tất cả chỉ là do tôi đơn phương ảo tưởng.

"Thằng Trường nhà cô trông thế thôi chứ ngố lắm, nó không biết nhìn người, nên dễ quen phải bạn xấu. Mà thằng bé sống tình cảm từ nhỏ, nó thương ai là dốc hết ruột gan ra đối xử tốt với người ta." Cô vẫn giữ nguyên giọng nói nhẹ nhàng, nhưng vẻ mặt nghiêm túc khác thường, ánh mắt nhìn tôi dò xét, "Huyền Chi ở bên cạnh để ý quan tâm thằng bé giúp cô nhé."

Tôi cười gượng, cả người lạnh toát như rơi vào hầm băng:

"Dạ, cô yên tâm."

Tạm biệt mẹ Trường, tôi ngồi thừ người một lúc lâu trên tràng kỉ, đến khi tâm trạng ổn định tôi mới đứng dậy dọn dẹp sơ qua phòng ngủ rồi đi tắm với nước nóng. Xong xuôi, tôi chẳng muốn gọi điện lại cho anh nữa, kiểm tra cửa nẻo rồi tắt đèn đi ngủ sớm.

10 phút.

20 phút.

30 phút.

Hơn một tiếng trôi qua, tôi vẫn không tài nào ngủ nổi. Cảm giác ấm ức tủi thân giống như một tảng đá đè nặng lên ngực khiến tôi nghẹt thở, những suy nghĩ tiêu cực liên tục bủa vây lấy tâm trí tôi, hút cạn toàn bộ sức lực. Tôi ngồi dậy lục tìm ngăn kéo tủ đầu giường, tìm thấy lọ thuốc an thần, bên trong còn đúng 2 viên.

Tôi ngẫm nghĩ, lại cất lọ thuốc đi, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trang.

[Tao vừa mới gặp mẹ Trường]

Trang trả lời rất nhanh:

[!!!!!!]

[Gặp trực tiếp á?]

[Ra mắt gia đình à?]

[Mẹ nó bảo sao? Có ném vào mặt mày cái thẻ vài tỷ giống trong phim không?]

Tôi rầu rĩ nhắn lại:

[Không, gặp qua video call thôi. Nhưng hình như mẹ Trường không thích tao, cô ám chỉ tao lợi dụng Trường]

Trang s.p.a.m một đống meme, 1 phút sau, tôi bị kéo vào group chat tên là "Hội Liên hiệp Phụ nữ Việt Nam".

Phương Thanh: [?]

Phương Thanh: [Tại sao Hội liên hiệp Phụ nữ Việt Nam chỉ có 4 thành viên thế @Thu Trang Duong?]


Phương Thanh: [Tao ứng cử làm trưởng Hội được không?]

Chau Anh Le: [Hội trưởng mời cả hội đi ăn nhé!]

Thu Trang Duong: [Tao đề xuất đi ăn Dookki!]

Tôi nhắn: [Tao cũng muốn ăn Dookki!!!]

Nhắn một lúc, Trang không nhắc thì suýt nữa tôi quên luôn lý do làm tôi buồn bã rầu rĩ suốt cả tối hôm nay.

[Quên mất chính sự, lúc nãy Huyền Chi mới gọi video với mẹ Nguyễn Công Trường. Mẹ thằng Trường có vẻ không ưng lắm, hình như còn ám chỉ Huyền Chi lợi dụng Trường]

Châu Anh ấn gọi video nhóm, bắt tôi trình bày lại toàn bộ sự việc cho cả ba đứa cùng nghe.

"Thôi đừng buồn, mặt xinh chân dài như mày người ta mới nghĩ cố tình quyến rũ con trai người ta để đào mỏ, chứ lùn như tao thì đã không có bồ." Trang nằm ườn ra giường móc len, an ủi tôi, "Mẹ Nguyễn Công Trường không cấm cản và vứt cho mày cái thẻ vài tỷ bắt mày rời xa nó là tốt rồi, mình cứ sống sao cho không thẹn với lòng là được, người ta sẽ hiểu thôi."

"Mẹ thằng Trường khéo lắm, biết tính nó như thế nên mẹ nó không bao giờ phản đối ra mặt đâu, bề ngoài vẫn thả cho nó thích làm gì thì làm nhưng mọi thứ đều trong tầm kiểm soát của mẹ nó hết. Có thể cô Hường đang thăm dò mày thật, hoặc cũng có thể do mày overthinking thôi, tại vì xét ý trên mặt chữ thì chẳng có câu nào khẳng định mày quen thằng Trường để lợi dụng cả." Châu Anh nhún vai, "Kệ đi, nghĩ nhiều làm gì, người ta không nói thẳng mặt thì mày cứ lì vào cho tao."

"Thật, những lúc thế này không cần tinh tế quá đâu." Thanh che miệng ngáp, bóc mặt nạ giấy ra đắp lên mặt, "Mày cư xử phải phép, đúng mực, không làm gì sai là được. Bố mẹ Trường vẫn không ưng mày thì thằng Trường phải có trách nhiệm đứng ra giải quyết, nó là thằng đàn ông thì nó phải cân bằng được gia đình và tình yêu, thế thôi."

"Mày cũng đừng có tỏ ra nhún nhường quá, tất nhiên trước mặt bố mẹ nó mình vẫn phải lịch sự, nhiệt tình, ngoan ngoãn, nhưng có mức độ thôi, đừng nghĩ mình lép vế rồi tìm mọi cách lấy lòng người ta." Trang hút một ngụm trà sữa, nó nhăn mặt phát hiện ra khăn len bị đan lỗi, thế là lại tháo ra đan lại, "Tao thấy mày chẳng có chỗ nào để chê cả. Mày học giỏi, chăm chỉ, cao ráo, xinh xắn, ngoan ngoãn, bố mẹ nó không ưng thì chịu đấy."

Châu Anh gật đầu:

"Ừ đúng rồi, quan trọng là thằng Trường ấy, phải xem lúc đấy nó có thái độ thế nào, giải quyết vấn đề ra sao."

"Ừm, cảm ơn bọn mày." Tôi sụt sịt, "Tao thấy thoải mái hơn nhiều rồi."

"Khách sáo thế..."

"Dương Thu Trang!!!" Bất chợt, có tiếng ai đó hét rất to từ microphone của Trang, "Sao chị lại uống trà sữa của em!!! Em đã viết hẳn note dán vào cốc: "Trà sữa của Trà, Trang đừng uống" rồi mà chị vẫn xé ra uống được! Chị có còn lương tâm không đồ tồi! Uống xong chị có thấy bồn chồn bất an không hả?"

Trang nhăn mặt, lấy tay bịt tai lại:

"Mai tao mua đền cho mày hai cốc khác là được chứ gì?"

"Ba cốc!"

"Con này sao mày không đi ăn cướp luôn đi?"

Trang ngồi lùi sang, nhường chỗ cho em gái. Trà ôm theo một con gấu bông rất to trèo lên giường, ngó vào màn hình:

"Chị đang nói chuyện điện thoại à? Em chào các chị!" Trà vẫy tay với chúng tôi, sau đó dòm xuống cái khăn len màu xám Trang đang đan, "Ơ ơ cái khăn này chị đan từ năm ngoái đến năm nay vẫn chưa tặng à? Em thấy chị đan từ Tết năm ngoái để tặng sinh nhật anh Hoàng gì đấy họ Dương mà?"

___________

Nhớ vote cho tui nheeee


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận