Tần Tiểu Ý tỉnh lại, cảm thấy cả người không thích hợp, đầu vừa đau vừa nặng, thân thể cũng nhẹ nhàng vô lực, khí lực xoay người cũng không có, thật muốn cái gì cũng không quản, nằm ườn mãi mãi ngủ trên cái giường sánh đôi với trời đất, nhưng do đã quen bận rộn, tâm lý tự nhiên lại nghĩ đến chuyện công ty.
Miễn cưỡng khởi động thân mình, trở qua trở lại không tìm thấy cuốn sổ nhỏ của mình, đành cầm di động gọi cho Hướng Chỉ, bảo cô báo cáo nhật trình hôm nay, không ngờ Hướng Chỉ lại nói không có gì quan trọng, Tần Tiểu Ý suy nghĩ, không đúng, không ngờ Hướng Chỉ cũng có ngày sai lầm nha, rõ ràng hôm nay cô có hẹn gặp mặt Lý tổng, Hướng Chỉ thật bình tĩnh trả lời Lý tổng đã gọi đến hẹn lại lúc khác gặp.
Tần Tiểu Ý phẫn nộ cúp điện thoại, hóa ra thiếu đi bản thân cô, địa cầu này vẫn di chuyển bình thường.
Lúc còn chưa kết hôn, cô quản lý công ty của ba, cũng không tổn nhiều tâm tư, nên làm việc thì làm việc, có thể nghe nhạc liền tận tình nghe, ba cô cũng không đốc thúc cô, không ngờ vừa gả vào Vu gia, giúp người ta lo liệu công ty, đã mệt chết mệt sống, bên trên vội vã quẳng xuống mớ công việc nhiều nhất cho cô làm, khó có lúc không có việc làm, cảm thấy quanh thân không tự nhiên, quả nhiên bị coi thường.
Bĩu môi, Tần Tiểu Ý bỏ di động xuống, tiếp tục nằm trên giường, công ty đã không có gì làm, cô có thể quang minh chính đại bỏ bê công việc một ngày, tâm trạng liền cảm thấy vui vẻ, nào biết vui quá hóa buồn, động tác không cẩn thận, đầu lại đau một trận.
Vốn tưởng rằng nhịn một tí thì sẽ qua, nhưng lăn qua lộn lại một lúc, Tần Tiểu Ý nổi giận xoay người rời giường, chuẩn bị xuống lầu bảo dì Lan cho thuốc giảm đau, thật sự đau đến không chịu được.
Vừa mới tập tễnh từ giường đứng lên, sắc mặt Tần Tiểu Ý trở nên khó coi, bởi vì lúc cô đứng thẳng, cảm giác được trong cơ thể chảy ra một luồng dịch, cô không hề xa lạ, chính là cao triều còn tích lại trong cơ thể.
Tần Tiểu Ý mạnh mẽ gõ gõ đầu, liều mạng nhớ lại tối qua, nhưng dù cô có đánh vỡ đầu mình, trí nhớ vẫn chỉ dừng ở chỗ cô gọi cho Giản Tình, sau đó cô làm sao cũng không nhớ ra được.
Tần Tiểu Ý biết cô tửu lượng không tốt, uống xong, thể nào cũng gây ra mấy chuyện thất loạn bát tao, nhớ lại lần đầu uống rượu là hồi học Đại học, cô mặc kệ Giản Tình ngăn cản, chạy đến dưới ký túc xá, gào thét tên mỗ nam, thực không biết sau hổ lớn tiếng thông báo, sau đó nam sinh kia bị dũng khí của cô đả động, đáp ứng sẽ kết giao với cô, trời biết, nếu lúc đó mà tỉnh táo, đánh chết cô cũng không làm ra chuyện dọa người như vậy, sau đó ra xã hội làm việc, cũng có say vài lần, có hai lần đều ở bên cạnh Giản Tình, nên không đến mức náo loạn, khủng bố kỳ lạ nhất là có một lần ra nước ngoài uống rượu, cư nhân cùng người mở phòng onenightstand, sợ tới mức từ đó về sau thề sẽ bỏ cồn.
Nhưng trên thương trường, có nhiều chuyện đều là thân bất do kỷ, nhưng cho dù vậy muốn uống rượu xã giao, cô cũng tự đặt ra cho mình một giới hạn, đến đúng giới hạn, cho dù đối tác kính cô thế nào, cô cũng không nể tình, chung quy là do cô mà say vào sẽ nổi điên, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Đêm qua Tần Tiểu Ý là tự mình muốn uống rượu, ý thức bắt đầu hỗn loạn, còn không quên gọi cho Giản Tình, định nhờ cô bảo Phương Khiêm đến đưa các cô về nhà, vì vậy nói xong lại rộng mở cái bụng uống cho đã.
Đến cùng là người nào đốt hỏa? Chẳng lẽ tự mình uống rượu, tự mình giải quyết? Chỉ nghĩ đến khả năng này, Tần Tiểu Ý lập tức 囧, chẳng lẽ bản thân mình đã đói khát đến tình trạng này sao!
Xuống lầu tìm dì Lan, uống thuốc giảm đau, chưa từ bỏ ý định kéo dì Lan hỏi: “Dì Lan, tối qua sau khi tôi về nhà, có phát sinh chuyện gì không?”
Dì Lan lạnh nhạt nhìn cô, nói có nề nếp: “Tối qua sau khi cô về, tôi cho cô uống thuốc giải rượu, dùng canh nóng, tôi gọi nhỏ bảo cô thay quần áo, cô liền ngủ, không có phát sinh chuyện gì, có gì không đúng sao, phu nhân?”
Tối qua tiên sinh không biết lúc nào thì rời đi, sáng sớm hôm nay gọi cho bà phân phó bảo bà cái gì cũng đừng nói, tuy bà cảm thấy kỳ lạ, nhưng thân là hạ nhân, chủ tử giao phó thế nào liền làm thế ấy, tiếp điện thoại xong bà còn gọi những người khác, dặn dò phải ngậm miệng, cho nên lúc Tần Tiểu Ý hỏi dì Lan chuyện tối qua, bà sẽ không nói ra chân tướng.
Tần Tiểu Ý đáng thương, nghe dì Lan trả lời xong, hoàn toàn buồn bực, cô quả thật đói khát tới mức tự mình dùng tay giải quyết, nhưng nếu không tự mình giải quyết, chẳng lẽ cô lại tùy tiện đi một người đàn ông để giải quyết sao? Không đúng, không đúng, vấn đề quan trọng là —— Tần Tiểu Ý cô cư nhiên muốn tìm bất mãn!!!!
Vì suy nghĩ đó, Tần Tiểu Ý uể oải, cả sáng ở nhà rầu rĩ không vui, truyền hình khó coi, báo chí không có tin mới, tạp chí quá tào lao, tóm lại xem gì cũng không vừa mắt, buổi trưa dì Lan làm món mì tương đen cô thích nhất, bình thường có thể ăn hai bát lớn, hiện tại một chén cũng ăn không xong.
Tìm một cái gương nhỏ, Tần Tiểu Ý tỉ mỉ trang điểm, phát hiện làn da không hề trơn mềm, lỗ chân lông càng lúc càng lớn, nếp nhăn ở khóe mắt lại nhiều hơn, trời ạ, cô còn chưa qua sinh nhật hai mươi chín tuổi, sao lại nhìn thế nào cũng giống như người đã bốn năm mươi tuổi vậy, cô vừa mới kết hôn, đã buồn bực, đã vậy còn nhìn như người trong giai đoạn tiền mãn kinh, này… Thế này là có ý tứ gì a!
Dì Lan đi lên đi xuống lo chuyện nhà, thấy Tần Tiểu Ý ôm gương nhỏ trên sofa, lúc thì bần thần cằn nhằn lầm bầm lầu bầu, lúc khác lại khẩn trương tự nhìn mặt mình, cảm thấy cô như vậy thật buồn cười, nhưng như vậy thì phu nhân cũng khiến người ta có cảm giác tương đối thân thiết.
Dì Lan đã ở Vu gia làm việc từ lâu, sớm đã xem Vu gia là nhà của mình, lúc Tần Tiểu Ý vào Vu trạch với danh phận phu nhân, dì Lan có chút miễn cưỡng chấp nhận, trong cách nhìn của bà, là người cưới vào quá khinh suất, khẳng định không tốt đẹp gì, chỉ là dì Lan tính cách lãnh đạm, người đã vào nhà, bà liền chu đáo hầu hạ, người ngoài chế giễu là đủ rồi, không thể đến người trong nhà cũng hùa theo như vậy.
Sự thật chứng minh dì Lan không nhìn nhầm người, phu nhân mới gia nhập này, là gả vào, người vào ý không vào, tâm tư không vào, tự nhiên sẽ không xem nơi này là nhà, dì Lan cảm thấy, Tần Tiểu Ý chắc chắn xem Vu trạch là khách sạn năm sao cao cấp.
Chỉ là, nhìn thấy phản ứng lạ thường của tiên sinh tối qua, dì Lan nghi hoặc, nếu tiên sinh không có cảm tình với phu nhân, vậy dáng vẻ sốt ruột lo lắng tối qua, khẳng định không phải giả vờ, nhưng nếu tình cảm giữa tiên sinh và phu nhân tốt vậy, vậy tại sao lại làm ra vẻ mặc kệ phu nhân, vẫn đối xử tốt với Ngô Tĩnh? Nếu muốn cả hai bên đều tốt, vậy quan hệ này cũng phức tạp quá đi, nếu mà thật vậy, thì phu nhân đáng thương thật a.
Dì Lan một bên bắt tay vào làm việc, một bên kia bị mấy ý nghĩ loạn thất bát tao kia quấy nhiễu, thở dài, nghĩ lại hôn nhân của người trẻ, quả nhiên không đơn giản.
Bản nhạc say rượu kia khiến Tần Tiểu Ý buồn bực vài ngày, nhưng cô căn bản không phải kẻ yếu ớt, chút áp lực qua đi, ánh nắng tươi sáng lại tới, làn da với lỗ chân lông thô to chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần nhịn ra chút thời gian đến thẩm mỹ viện, bước ra sẽ là gọn gàng sáng sủa, xinh đẹp động lòng người.
Ngày ngày trôi qua rất nhanh với sự bận rộn công việc của cô, chơi đùa với con của Giản Tình, theo sau Lâm Kiều Kiều giúp cô nàng trả tiền, có thời gian về nhà với ba mẹ, ngẫu nhiên đến mấy cuộc họp công ty, cuộc sống chặt chẽ nhưng không quá vội vã, Tần Tiểu Ý vô cùng thích thú.
Lúc cô tưởng những ngày như thế này sẽ kéo dài hơn nữa, thì một tin tức khó tin vào sáng Chủ nhật, từ bên kia đại dương truyền đến, quấy rầy tiết tấu cuộc sống mà co thích.
Ngày đó Tần Tiểu Ý dậy thật sớm, nghĩ đã lâu không rèn luyện, liền một mình đi ra phía sườn núi nhỏ tản bộ, mặt cỏ lúc sớm rất thanh mát, Tần Tiểu Ý đi một vòng rồi trở về, giày và ống quần đã ướt hết một mảng, tâm tình tốt lên lầu thay đồ, vừa xuống lầu vừa tính xem hôm này phải đi tìm ai chơi, dứt khoát quên việc ở nhà đi.
Xuống lầu, dì Lan đã đưa bữa sáng phong phú đến bàn, sau đó điện thoại liền reo, Tần Tiểu Ý vừa đi qua đại sảnh, tùy tay tiếp điện thoại, vừa alô một tiếng, bên kia truyền đến thanh âm nhiệt tình.
“Tiểu Ý hả? Mẹ đây, mới sớm vậy con đã rời giường rồi.”
“Mẹ?” Tần Tiểu Ý có chút ngơ, nghĩ rằng mẹ có phải bị cảm, thanh âm sao lại biến dạng như vậy.
“Phải, lâu rồi không thấy các con gọi, đừng trách mẹ, kỳ thật lần này phải trách ba con, lúc thì nói muốn đi đây chơi lúc thì nói muốn đi kia chơi, xoay mẹ vòng vòng muốn choáng, hôm nay nghĩ dù thế nào cũng phải gọi cho con, chung quy đều phải về, nên vẫn là gọi con trước một tiếng, ba con dứt khoát bảo đừng nói cho các con hay, muốn cho hai đứa bất ngờ, nhưng mẹ không tán thành, hai đứa tụi con đứa nào cũng bận như vậy, ba mẹ ít gây sức ép một chút thì tốt hơn.”
Tần Tiểu Ý cầm microphone, trong lúc nhất thời có chút chập mạch, phản ứng không kịp, bên kia đầu dây hỏi cô gần đây thế nào, trong nhà thế nào, tốt phải không, Tần Tiểu Ý liền ngây ngốc gật đầu, nói mọi người đều khỏe, bên kia hỏi Hạo Viễn có phải rất ít khi về nhà không, Tần Tiểu Ý tiếp tục ngây ngốc gật đầu, nói hắn bận việc…
Chờ Tần Tiểu Ý phục hồi tinh thần, đối phương đã cúp máy.
Tần Tiểu Ý ôi một tiếng, mạnh mẽ nhào vào sofa, mẹ? Má ơi! Vừa rồi trong điện thoại người đó chính là mẹ Vu Hạo Viễn, mẹ chồng Tần Tiểu Ý!
Nhớ lại nội dung cuộc gọi kia, Tần Tiểu Ý như bị hù dọa, ba mẹ Vu Hạo Viễn chơi đủ rồi, đang chuẩn bị lên đường hồi phủ. Vậy là ý nghĩa gì, Tần Tiểu Ý là vợ hờ của Vu Hạo Viễn, chẳng lẽ phải thật sống cuộc sống mẹ chồng nàng dâu? Ông trời ơi, ông cũng giỏi ép buộc người ta quá đi, nói gì thì nói, du lịch vòng quanh thế giới làm gì mà mới mấy tháng đã về? Tối thiểu lẽ ra phải đi một năm hai năm mới gọi là du ngoạn chứ.
“Dì Lan, dì Lan.” Tần Tiểu Ý rối loạn vọt vào phòng ăn, loạng choạng cầm tay dì Lan, “Mau nói cho tôi biết số điện thoại Vu Hạo Viễn, tôi muốn gọi anh ấy.”
Dì Lan bị cô lay sắp choáng, vội vàng hỏi: “Được được được, tôi viết cho cô, cô này, sao đột nhiên kích động vậy?” Dì Lan vừa tìm giấy bút viết số, vừa thầm oán cô.
Tần Tiểu Ý nuốt nước bọt, cô có chỗ nào là kích động a, rõ ràng là bị dọa sợ rồi đó, “Là lão tiên sinh và lão phu nhân sắp về.”
Dì Lan nghe tin, lập tức hỉ tiếu nhan khai (1), “Thật sao? Hai người họ sắp về, thật tốt quá, tôi lập tức gọi người làm dọn dẹp phòng cho họ.” Dì Lan hầu hạ hai lão một thời gian, cảm tình tương đối thắm thiết, biết bọn họ sắp về, khuôn mặt luôn luôn lạnh nhạt, cũng tràn đầy ý cười.
(1) Hỉ tiếu nhan khai: ý nói vẻ mặt hớn hở, hạnh phúc, tươi cười.
Tần Tiểu Ý vội vàng lấy số gọi cho Vu Hạo Viễn, mang chuyện lão phu nhân gọi về nói cho hắn nghe, cuối cùng còn thận trọng hỏi Vu Hạo Viễn, bây giờ nên làm gì?
Vu Hạo Viễn hiển nhiên cũng có chút ngạc nhiên, đầu bên kia trầm tư một hồi, mới nói chiều nay hắn về nhà, hai người thương lượng.
Tần Tiểu Ý cũng biết nói điện thoại có nhiều thứ không rõ ràng, cũng đồng ý chờ gặp mặt rồi bàn.
Cúp máy, Tần Tiểu Ý khẩu vị đốn thất, bưng ly sữa đậu nành uống, tuy ba mẹ Vu cũng không phải loại người khó ở chung, nhưng chung quy cô không quen ở với bọn họ, hơn nữa cô và Vu Hạo Viễn chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực, nếu thật sự phải ở cùng hai người kia, càng phải khéo léo, nếu muốn hai người đối đãi với cô như người ngoài, thì có người ngoài nào lại được công khai ở đất Vu gia như vậy, còn nếu muốn hai người đối đãi với cô như con dâu, thì chung quy cô và Vu Hạo Viễn còn chưa đến quan hệ đó.
Chưa kể Tần Tiểu Ý tự nhận bản thân không phải là kiểu người nhu thuận, phải nghĩ đến mấy chuyện mà lão nhân gia không vừa mắt, nếu không lớn chuyện.
Từ cổ chí kim, quan hệ mẹ chồng nàng dâu luôn là mệnh đề vĩ đại, Tần Tiểu Ý biết bản thân cô khẳng định không có thiên phú thoải mái ứng đối tự nhiên được.
Cho nên lúc Vu Hạo Viễn xuất hiện ở nhà, Tần Tiểu Ý lập tức hợp tình đúng lý đề ra yêu cầu cá nhân: Tôi muốn chuyển ra ngoài.
Vu Hạo Viễn người còn chưa ngồi ổn, trà còn chưa thổi hơi, nghe cô yêu cầu vô liêm sĩ như vậy, mặt thoáng tái hơi nửa, nghĩ tới tiền đồ Tần Tiểu Ý cô, xảy ra chuyện là nghĩ đến chạy trốn liền sao? Đối tốt với cô hàng ngày cũng không bằng sao!
Vì tránh để bản thân nhất thời xúc động đánh vỡ ly trà, Vu Hạo Viễn tùy tay thả ly trà lên bàn lại, hừ lạnh một tiếng: “Ai nói cô có thể chuyển ra ngoài? Không những cô không thể chuyển ra, tôi còn phải chuyển vào.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...