Trước Có Bệnh Kiều Sau Có Quỷ

Editor: Tịnh

Beta: Vũ Ngư NhiVừa nãy lúc đi trên đường Thiên Lang cũng đã cởi găng tay ra, lúc này cổ tay trực tiếp bị bao bọc trong lòng bàn tay Thiên Lang, Ôn Dục Nhiễm có thể cảm nhận được lòng bàn tay đối phương hơi ướt. Hơn nữa nhiệt độ khá thấp, thậm chí hơi run run, giống như là biểu hiện lúc con người ta căng thẳng vậy. Điều này làm cho anh có chút do dự, tạm thời không từ chối động tác tay trong tay “ngọt ngào” này. Coi như làm việc thiện đi, mọi người đều là đàn ông không cần tính toán nhiều như vậy làm gì.

Rất khó tưởng tượng chuyện gì sẽ làm Thiên Lang cảm thấy căng thẳng, Ôn Dục Nhiễm vẫn cảm thấy Thiên Lang rất thích hợp đóng vai phản diện trong các bộ phim truyền hình. Mặc kệ nam chính nhiệt tình kêu gào thế nào thì vẫn luôn đeo theo nụ cười mỉm bất động như núi.

Lẽ nào tình huống thật sự nguy hiểm đến mức đó? Anh hơi hoang mang.

Đi dọc theo vết máu, Ôn Dục Nhiễm nhớ tới còn có một vài “Bí ẩn chưa có lời đáp” chưa được giải quyết, liền mở miệng hỏi: “Trước nửa đêm hôm nay anh đi đâu?”

Anh nhắc tới cái này, vẻ mặt Thiên Lang lập tức sụp đổ, quay đầu vô cùng đáng thương mà nhìn anh: “Thật xin lỗi, ta đuổi theo Thiên Đồng An nên không chú ý tới hắn động tay động chân trong phòng, cho nên mới có thể tác động đến cái sào huyệt này.”

Chính là bởi vì nửa đêm đột nhiên đi ra ngoài, cho nên bên trong áo khoác Thiên Lang vẫn mặc áo ngủ. Ôn Dục Nhiễm cũng cố nén không nói, không hiểu Thiên Lang rỗi rảnh tìm ở đâu cái áo khoác mặc vào, tự thắt trên tay cái nơ con bướm rồi đuổi theo.

“Thế nhưng may là, ngài ở nơi như thế này vẫn có thể gặp được bạn. Dù sao thêm một người hành động cũng an toàn hơn.” Lời này của Thiên Lang hiển nhiên là có ý riêng, dư quang liếc nhìn hai người từ lúc gặp nhau bởi vì lúng túng mà cực kỳ ít nói, “Dù sao đây là nơi có thể chết bất cứ lúc nào.”

Ánh mắt của y vô cùng lạnh, Miêu Vũ Cầm không cẩn thận chống lại nó không khỏi co rúm lại bước chậm một nhịp, giãn ra khoảng cách với phía trước, hai tay nắm thật chặt phần dưới khăn quàng cổ. Lữ Hoằng Ngôn thì lại cố gượng cười, không biết nên nói tiếp thế nào.

Tình trạng ở toà nhà văn phòng so với mấy nơi khác còn kinh khủng hơn. Vết máu, vết cào, xác chết khắp nơi. Ôn Dục Nhiễm thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết hoặc là các tiếng động quỷ dị. Đã không có cách nào biết được cái nào là thật, cái nào là tàn ảnh của quá khứ.

Đi thẳng đến đầu cầu thang phía đông của dãy C, lúc vừa bước lên bậc cầu thang Ôn Dục Nhiễm đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, trong lúc hoảng hốt lại có gì đó chợt loé lên trước mắt.


Đó là góc nhìn từ trong khe hở nhìn sang, thế giới dường như là đường ngang. Là gã quái dị nhìn thấy ở kí túc xá giáo viên đang nằm ở dưới giường, dao trong tay đâm xuyên ván giường, đâm bị thương cô gái nằm ở trên giường.

Còn có một góc nhìn khác rất kì lạ nữa, hình như là đang chạy về phía trước, nhưng mà có thể là sau khi thấy nơi xảy ra tất cả. Có một cậu trai bị một đám thi thể tàn tạ đáng sợ đè xuống đất, bi cắn xé mà phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, hận thù mà nhìn chằm chằm bên này…

“Ngài không thoải mái sao?”

Tình cảnh quái dị chợt lóe lên, Ôn Dục Nhiễm nghe thấy Thiên Lang dò hỏi, vội hoàn hồn lắc đầu: “Không có gì, vừa rồi hoa mắt hình như thấy gì đó.”

“Vâng, nếu không còn chuyện gì là tốt rồi.” Ngoài miệng nói như vậy, sắc mặt Thiên Lang lại trở nên âm trầm, nhưng vẫn không nói thêm gì.

Theo cầu thang đi lên lầu hai, bọn họ thuận theo vết máu hướng về bên phải mà đi, bầu không khí trong khoảng thời gian ngắn khá là trầm mặc, làm cho đoạn đường này đặc biệt dài đằng đẵng.

Không biết tại sao, Ôn Dục Nhiễm luôn cảm thấy có chỗ nào đó vô cùng quỷ dị.

Dọc theo vết máu ở trong hành lang đi nửa ngày, Thiên Lang mới mở miệng khẽ nói: “Không cảm thấy rất kì lạ sao?”

Dừng bước chân, Thiên Lang nghiêng người nhìn con đường mọi người vừa đi, giật nhẹ khóe miệng: “Chúng ta vừa nãy đi là cầu thang phía đông, vừa nãy cũng đi về phía đông lâu như vậy. Dựa vào kết cấu của toà nhà này, chúng ta bây giờ cũng đã bước ra khỏi không gian của toà văn phòng và treo ở giữa không trung rồi.”

Vừa nghe nói như thế, Ôn Dục Nhiễm mới phát hiện cứ thấy sai sai ở đâu thì ra là ở đó.


Tất cả mọi người kinh ngạc trợn to mắt, không biết nói cái gì cho phải, ánh sáng màu trắng rọi lên mặt mũi vốn đã trắng bệch giờ lại giống như tờ giấy trắng.

“Đừng ngạc nhiên vậy chứ, cho dù chưa trải qua thì cũng nên coi lời giải thích *quỷ đánh tường trong phim, trong tiểu thuyết chứ.” Thiên Lang lạnh nhạt mà liếc hai người phía sau, trong giọng nói mang theo ý cười nhạt, “Huống hồ anh cho rằng ‘quỷ đánh tường’ trong thực tế sẽ tốt đến nỗi chỉ cho chúng ta lạc đường thôi sao?”

* Quỷ đánh tường (鬼打墙): quỷ hay xuất hiện buổi tối ở vùng quê, khiến người ta cứ đi lòng vòng không thoát ra được.

Người ta thường nói nỗi sợ hãi của con người đều bắt nguồn từ không biết. Mà lúc này bọn họ đang đối mặt với hoàn cảnh xa lạ, bọn họ không biết nên đón nhận như thế nào.

“Tôi không đảm bảo các người sẽ tuyệt đối an toàn, cho nên nếu không muốn chết thì theo sát vào. Cho dù lạc đường tôi cũng sẽ không đi tìm, bởi vì đi lại ở đây rất khó gặp lại lần nữa.” Nói xong, Thiên Lang hơi hơi dừng lại chốc lát, hai tay thân mật quấn lấy cánh tay Ôn Dục Nhiễm, “Thế nhưng nếu là ngài đi tách ra, ta nhất định sẽ rất nhanh tìm được ngài.”

Ôn Dục Nhiễm hết sức cảm động, sau đó từ chối Thiên Lang yêu thương nhung nhớ, đưa tay xoa xoa da gà mới nổi lên: “Tấm lòng của anh tôi nhận, thế nhưng tôi cảm thấy trước khi anh luyện *Quỳ hoa bảo điển thành công thì nên bớt bớt mấy động tác nữ tính đó lại đi. Chúng ta lại nói chuyện chính, ví dụ như làm sao tìm được đường ở đây.”

*Quỳ hoa bảo điển: Xem phim thì có thể biết, muốn luyện Quỳ hoa bảo điển phải tự cung (cắt chym =))

Hiển nhiên vấn đề này cũng khiến hai người khác cảm thấy hứng thú, nghe vậy nôn nao vểnh tai lên chuẩn bị nghe Thiên Lang nói rõ.

Nhưng mà Thiên Lang vô cùng vô trách nhiệm mà mở ra tay: “Thời gian cấp bách thế này, không có cách gì, chỉ có thể thử vào vận may. Hoặc là có người chết ở đây, có lẽ mấy con quỷ kia sẽ thoả mãn mà dừng quấy rầy con đường này.”


“Dù sao đã là người chết, có thể làm quá lắm chỉ là giết càng nhiều người. Ngoài ra, có thể hi vọng gì ở những con quỷ đó chứ?” Dứt lời liền kéo Ôn Dục Nhiễm tiếp tục đi về phía trước.

Lời này nghe có chút ngột ngạt, đồng thời cũng khiến bầu không khí lần thứ hai trở nên nặng nề. Có lẽ là bởi vì lúc Thiên Lang nói chuyện với người khác đều hờ hững, có vẻ hơi lạnh lùng.

Miêu Vũ Cầm cúi đầu, tay run rẩy siết đuôi khăn quàng cổ, siết đến trắng bệch: “Anh… Sao anh nói như thể không liên quan gì đến anh vậy? Lẽ nào chúng tôi chết là đáng đời hay sao? Hơn nữa cách mà anh nói… Ý  anh là muốn một người trong chúng ta chết, rồi an toàn đi ra khỏi nơi này ư?”

Giọng của cô và nội dung đều có chút bén nhọn, có lẽ bởi vì nội tâm vẫn luôn đè nén sợ hãi bất an rốt cuộc bộc phát ra. Dường như trong lúc nhất thời không khống chế được tâm trạng của bản thân.

Lữ Hoằng Ngôn cùng Ôn Dục Nhiễm nghe thế không khỏi sững sờ. Lời Thiên Lang nói quả thật có chút không có tình người, thế nhưng trên phương diện lý trí vẫn hiểu rằng lúc như thế này kiêng kỵ nhất là nội bộ bất hòa, cho nên Lữ Hoằng Ngôn cũng có thể hiểu được, vẫn không ức chế gì. Nhưng… có lẽ cô bé là con gái nên càng mẫn cảm càng yếu đuối.

Trong lúc im lặng ngắn ngủi, hai vị đàn ông đang suy nghĩ phải giảng hoà thế nào, song Thiên Lang ngay cả bước chân cũng chưa từng dừng lại, cũng không quay đầu lại nói: “Đúng thế. Mấy người sống hay chết không liên quan gì đến tôi, vì chủ nhân hi vọng giúp mấy người cho nên tôi không bỏ rơi mấy người. Trong tình huống không liên luỵ đến chủ nhân mới giúp đỡ mấy người, có vấn đề gì sao?”

Y nói cứ như chuyện đương nhiên, Miêu Vũ Cầm không biết là tức giận đến nói không ra lời, hay là một lần nữa tìm về lý trí, không tiếp tục nói tiếp đề tài này nữa.

Mà Ôn Dục Nhiễm cảm thấy cảm xúc Thiên Lang không đúng lắm.

Từ sau khi anh nói qua, Thiên Lang đã không ở trước mặt người ngoài dùng chức vị “Chủ nhân” này gọi anh. Nhưng vừa nãy Thiên Lang không chỉ dùng danh xưng này, hơn nữa lúc trao đổi cùng người ngoài, ngoài ý muốn nói không ít.

Là anh suy nghĩ nhiều quá sao?

Mỗi người ôm theo tâm sự riêng, đoàn người tiếp tục trầm mặc đi trong toà văn phòng hắc ám bí hiểm này.

***


Trong lúc cả toà nhà đều bị quấy rối như lúc này, việc đi theo vết máu dưới chân đã không còn ý nghĩa gì. Trên thực tế dưới mặt đất toà văn phòng vốn có rất nhiều vết máu, trước đó khi bọn họ phân biệt phương hướng vết máu bị kéo đi đã không dễ, bây giờ càng không thể đoán được. Chỉ có thể như Thiên Lang nói, đem vận mệnh giao cho vận may.

Quanh đi quẩn lại một hồi, phán đoán dựa vào cửa phòng làm việc hai bên hành lang, bọn họ bây giờ đang ở tầng ba của dãy C, vị trí có lẽ là phía đông.

Nhưng mà cái cảm giác bị đuổi theo, nhòm ngó khó chịu vẫn tựa hình với bóng như trước. Ôn Dục Nhiễm thấy hơi lạ, lại cảm thấy ở đây thì có vẻ cũng không thể coi là chuyện gì kì lạ. Anh là đàn ông đâu có yếu đuối đến thế.

Mà cảm giác quái dị này, khi đi ngang qua một gian phòng hội nghị thì lại càng cực kỳ mạnh mẽ. Giống như là có thứ gì trốn ở trong đó, trong bóng tối theo dõi về phía này.

Anh không kiềm được dừng bước, báo cho Thiên Lang biết về phòng hội nghị bên cạnh: “Căn phòng đó, trong đó không có gì chứ? Cảm giác có chút…”

Kỳ thực Ôn Dục Nhiễm chỉ muốn được đáp lại một câu “Không có gì cả” để xua đi trực giác này của mình. Nhưng mà hiển nhiên sóng não của anh và sóng của Thiên Lang không cùng một kênh. Sau khi nghe anh nói như vậy, Thiên Lang đi thẳng tới trước cửa, không hề do dự mà lập tức kéo cửa ra.

Ôn Dục Nhiễm bị Thiên Lang ngăn ở phía sau, nhưng một người hiển nhiên không thể che hết được cửa, anh vẫn nhìn thấy được bên trong thông qua khoảng trống bên cạnh.

Ngoài ghế tựa ngã đầy đất tương đối hỗn loạn ra, trong phòng họp vẫn tính là bình thường. Ít nhất là không nhìn thấy cái xác nát bươm nào. Mà khiến Ôn Dục Nhiễm phút chốc cảm thấy lông tóc dựng đứng chính là, trên bàn hội nghị trống rỗng đột ngột bày một cái đầu lâu. Mặt quay về phía đối diện cửa bên này, khuôn mặt trắng bệch mà thiếu cân đối kia đã không phải là lần đầu tiên trông thấy. Ngay lúc Ôn Dục Nhiễm sững sờ mà nhìn cái đầu kia, cùng lúc đó đầu lâu đột nhiên mở mắt ra. Con ngươi xanh đen nhìn chằm chằm bên này, nhếch miệng lên giống như muốn nứt ra. Nụ cười quỷ quyệt như vậy hết sức quen thuộc. Chính là cảnh tượng con quái vật trong phòng vệ sinh riêng kia.

Tiểu kịch trường:

Ngày hôm nay Tiểu Lam vẫn theo thói quen ngồi ở đầu giường ngắm tường, nhưng nó hơi hơi phiền muộn. Cái tường dán đầy hình chủ nhân chụp lén không thiếu tấm nào cả, góc độ đang ngồi cũng không có gì không đúng, nhưng bông hoa nhỏ màu trắng trên khăn quàng cổ nó không thấy đâu! QAQ

Thân là gấu vừa ra đời đã cô đơn rồi, lẽ nào ngay cả đoá hoa nhỏ làm bạn đã lâu cũng muốn bỏ nó mà đi!

Hơn nữa Tiểu Hồng mới tới cả ngày cứ quái dị nhìn chằm chằm nó. Nó cảm thấy tốt lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui