Chính anh cũng không hiểu thay đổi đến từ đâu
**********
Khu y tế cách sân thể dục không xa, trực ban là một bác sĩ á thư, lúc này lớp buổi sáng chỉ vừa mới bắt đầu, y thình lình thấy Justu đỡ một mình đỡ trùng bị thương đến, khó tránh hơi ngạc nhiên: "Hiện tại đang là giờ học, sao các em lại đến đây?"
Justuđỡ Lộ Viễn ngồi xuống mép giường, sau đó thẳng người nhìn bác sĩ, đưa mắt ra hiệuvề phía Lộ Viễn đang ngồi trên giường, lời ít ý nhiều đáp:""Vị các hạ nàyvừa bị sáu trùng đực đánh hội đồng bị thương, cảm phiền thầy kiểm tra giúp cậu ấy, nhân tiện cấp cả chứng nhận thương tích.
Nếu ban kỷ luật muốn phạt nhóm Brian thì chứng nhận thương tích này chính là chứng cứ.
Bác sĩ á thư nghe Lộ Viễn bị sáu trùng đực đánh, bàng hoàng che miệng: "Trời ạ! Đám trùng đực này đúng thật là quá đáng, sao lại sáu đánh một được chứ, ban kỷ luật các em nhất định phải quản chặt mấy đứa nó mới được!"
Justu nghĩ thầm gì mà sáu đánh một, rõ ràng là một đánh sáu.
Lộ Viễn ngồi ở mép giường, nghe ba chữ "đánh hội đồng" xong mí mắt giần giật, cảm giác anh danh một đời mình vừa bị bôi xấu hơi nhiều, tuy là vừa rồi ăn vạ ở sân thể dục xong mặt mũi của hắn cũng chẳng còn mấy.
Lộ Viễn ho nhẹ một tiếng: "Là đánh nhau, không phải bị đánh hội đồng."
Justu nhẹ nhướng mày hỏi: "Nếu là đánh nhau thì tính chất chuyện này cũng khác đi, các hạ, ngài chắc chắn?"
Lộ Viễn không chắc chút nào: "......"
Trong lúc bọn họ nói chuyện, bác sĩ á thư đã bắt đầu kiểm tra thương thế cho Lộ Viễn, y phát hiện mảng bầm tím trên vai hắn bèn lấy một ống tiêm nhỏ cỡ ngón cái trên giá thuốc xuống: "Chỉ là bị thương ngoài da bình thường, tiêm một liều tan máu bầm là ổn, hôm nay nhớ đừng chạm nước."
Lộ Viễn không ngờ trùng tộc còn có thứ như thuốc tiêm tan bầm, hắn nghe vậy lập tức kéo cổ áo xuống để lộ miệng vết thương trên vai, bác sĩ lại nói: "Cởi ra luôn đi, như vậy sao tiêm được."
Cổ áo hắn quá nhỏ, chỉ lộ được non nửa bả vai, mảng bầm tím lớn ẩn dưới lớp áo.
Biểu tình Lộ Viễn hơi vi diệu: "Phải cởi thật?"
Trong phòng này trừ chính hắn ra còn lại đều là trùng cái, cởi áo hình có lẽ không tốt lắm đâu? Nhỡ đâu vừa xong lại bị bắt vì tội biến thái thì làm sao giờ.
Bác sĩ á thư xé bao kim tiêm, cười nói: "Ở đây đều là trùng cái, em sợ gì chứ."
Lộ Viễn nghĩ thầm vì toàn trùng cái mới sợ đấy
Justu đứng cạnh đột ngột lên tiếng nói: "Cậu ấy là trùng đực."
Bác sĩ á thư sửng sốt: "Gì cơ?"
Justu nhíu mày lặp lại lần nữa: "Hắn là trùng đực."
Vì dáng người cao ráo của Lộ Viễn, bác sĩ á thư ngộ nhận hắn là trùng cái, đột nhiên nghe Justu giải thích như vậy, phản ứng đầu tiên của y là không thể tin nổi, y theo bản năng nhìn Lộ Viễn ngồi trên giường: "Em là trùng đực?!"
Lộ Viễn không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nhìn y hỏi: "Em còn cần cởi áo không?"
Bác sĩ á thư xấu hổ hoàn hồn: "Không sao cả, ngài cứ cởi đi, tôi là bác sĩ, không cần để ý nhiều."
Lộ Viễn đành phải cởi áo trên, hắn mới vừa đầu hai, đương độ thanh xuân, trên cơ thể có một lớp cơ mỏng, vừa không quá khoa trương, lại cũng không quá yếu đuối, đường cong uyển chuyển thoạt nhìn rất mát mắt.
Justu thấy vậy theo bản năng xoay người đi đến cửa tị hiềm, nhưng một màn vừa rồi đã khắc vào tâm trí có vứt cũng không được.
Anh rũ mắt khảy khảy nút áo bạch kim trên tay áo, muốn nhờ đó dời lực chú ý của mình, nhưng tiếng chuyện trò sau lưng lại một hai chen vào tai anh.
Bác sĩ á thư vừa tiêm cho Lộ Viễn vừa tán thưởng nói: "Dáng người ngài tốt quá, rất ít trùng đực có thể rèn luyện được thành như vậy."
Lộ Viễn không biết nên phản ứng ra sao với kiểu khen ngợi bốc mùi gay của y, chỉ đành xấu hổ cười cười.
Bác sĩ á thư tò mò duỗi tay chọc chọc cơ trên người Lộ Viễn: "Ôi chao, sức ngài hẳn là mạnh lắm mới đúng, mấy trùng đực kia cùng lắm chỉ có thể bất phân thắng bại với ngài, sao lại bị bọn họ đánh thành thế này được?"
"......"
Lộ Viễn cứ cảm giác mình bị sàm sỡ, hắn lặng im chớp mắt rồi nói: "Bác sĩ, thầy tiêm xong rồi chứ?"
Bác sĩ á thư nghe vậy mới hoàn hồn, vội vàng tỉnh lại từ sắc đẹp của trùng đực, rút kim khỏi vai hắn, sau đó đỏ mặt xấu hổ đáp: "Xin lỗi ngài, vừa nãy tôi thấy hợp duyên với ngài quá nên cứ mải mê nói chuyện."
Lộ Viễn nghĩ thầm rõ ràng hắn chẳng nói một câu nào, lấy đâu ra mà nói chuyện với y, nhưng hắn vẫn tuân thủ quy tắc không thể đắc tội bác sĩ, thuận miệng nói: "Không sao ạ, làm phiền thầy rồi."
Hắn nói xong phớt lờ ánh mắt như thiêu đốt của bác sĩ á thư, dăm ba giây đã mặc xong quần áo của mình, Justu nghe tiếng sột soạt đằng sau liền xoay người lại, kết quả thấy ngay vẻ mặt ngượng ngùng của bác sĩ, vẻ mặt của Lộ Viễn thì xấu hổ, ai không biết còn tưởng hai người họ vừa làm chuyện gì xong.
Trùng đực đúng thật có sức hấp dẫn không thể kháng cự với trùng cái, đến cả đám rác rưởi hay bắt nạt bạn học còn hấp dẫn được cơ số người theo đuổi, huống chi là hàng cực tốt như Lộ Viễn.
Quá rõ ràng, vị cán bộ y tế học đường này đây đã bị hắn ghẹo đến mức tim rung rinh.
Sắc mặt Justu đen trong nháy mắt, anh khẽ nhíu mày nói với bác sĩ: "Lát nữa tôi còn có tiết bắn súng, phiền thầy nhanh cấp chứng nhận thương tích cho tôi."
Lộ Viễn không biết sao sắc mặt Justu lại xâu xấu, thấy bác sĩ đã viết xong chứng nhận thương tích bèn nhanh chóng rời khỏi phòng y tế với Justu, hắn rảo bước thoăn thoắt, không muốn đợi thêm dù chỉ một giây.
"Nếu cậu muốn trả thù tôi thì về sau cứ thẳng tay đánh nhau là được, ngàn vạn lần đừng mang tôi tới nơi như này nữa!"
Chờ đến khi đi xa, cuối cùng Lộ Viễn mới đau khổ lên tiếng, hắn điên cuồng xoa nắn hai tay, chỉ cảm thấy da gà da vịt trên người nổi hết cả lên: "Bác sĩ chỗ mấy cậu sao ai cũng thích sờ mó thân thể vậy, hết sờ vai lại sờ ngực, hết sờ ngực lại sờ cơ bụng, tôi có phải trai ngành đâu!
Chân Justu khựng lại, kinh ngạc hỏi: "Cái gì? Vừa rồi y dám sờ anh?!"
Lộ Viễn tức giận hỏi lại: "Cậu nghĩ sao?"
Justu lạnh lùng mắng ra tiếng: "Chết tiệt! Lúc y sờ anh sao anh không hất tay y ra?!"
Nói xong còn khăng khăng vòng về lại, nhìn bộ dáng như muốn tìm bác sĩ tính sổ.
"Ấy ấy ấy!"
Lộ Viễn thấy thế nhanh tay lẹ mắt tóm Justu về, hơi hoang mang khó hiểu với phản ứng kịch liệt của anh, ánh mắt hắn lướt một vòng từ trên xuống dưới người anh, khó tin hỏi: "Này, y sờ tôi, có phải cậu đâu, cậu phản ứng mạnh thế làm gì?"
"Tôi......"
Justu nghẹn cứng, đúng vậy, Lộ Viễn bị thiệt thòi, mình đây lại phản ứng mạnh vậy làm gì?
Lộ Viễn thấy anh ấp úng không đáp bèn giúp anh tìm lý do, thử thử lên tiếng hỏi: "Vì chúng ta là bạn?"
Justu thấy lý do này miễn cưỡng chấp nhận được, nhíu nhíu mày: "Coi......!Coi là vậy đi."
Tuy là anh từng nói tuyệt đối không bạn bè gì với trùng đực.
Lời này ngãi đúng chỗ ngứa trong lòng Lộ Viễn, không rõ hắn tính toán gì mà khẽ khụ một tiếng, chậm rãi đến gần Justu hỏi: "Vậy nếu chúng ta là bạn thì bạn bè gặp nạn, cậu có giúp đỡ không?"
Lộ Viễn dường như đang điên cuồng ám chỉ gì đó.
Justu thấy hắn đến gần mình, theo bản năng lui lại sau một bước, kín đáo dùng khăn tay che mũi, đêm qua lúc động dục anh ở chung với Lộ Viễn mấy tiếng, hiện tại cực mẫn cảm với hơi thở trên người Lộ Viễn: "Anh nói vụ Brian ư? Tôi nói rồi, ban kỷ luật sẽ nghiêm trị bọn họ."
Lộ Viễn xua tay nói: "Không phải chuyện Brian, là chuyện khác."
Justu nghĩ thầm chẳng lẽ còn chuyện gì khác: "Ví như?"
Lộ Viễn đưa tay sờ chóp mũi, ấp úng đáp: "Là chuyện......!Hôm qua tôi về phòng trễ, bị huấn luyện viên tóm lại phạt chép 500 lần "em không bao giờ về trễ nữa", ba ngày sau nộp lại cho ổng."
Justu nghe xong có vẻ đã hiểu ra gì đó, anh không đáp lời, lẳng lặng nhướng mày: "Cho nên là?"
Với Lộ Viễn kiểu phạt chép tay này là tra tấn tinh thần chính hiệu, hắn tình nguyện chạy 500 vòng quanh sân thể dục cũng không muốn chép thứ quỷ này, hắn vừa ra hiệu Justu nhìn bên vai bị thương, vừa cúi đầu thở dài đáp: "Vốn tôi muốn tự chép nhưng mà giờ vai lại bị thương, đến cánh tay còn không nâng lên nổi......"
Cho nên......
"Cậu có thể chép giúp tôi không?"
Justu nghe xong gân xanh trên trán giần giật, lại được thêm tri thức mới về mức độ không biết xấu hổ của Lộ Viễn: "Anh bị thương vai trái, vai phải không sao cả!"
Lộ Viễn trợn mắt nói dối: "Tôi thuận tay trái, bình thường quen dùng tay trái để viết."
Justu không cắn câu, dùng giọng man mát hỏi: "Thế lại hay, nhân cơ hội này ngài có thể luyện thêm tay phải, cố gắng sớm được hai bút cùng vẽ."
Anh nói xong liền rời đi, kết quả là Lộ Viễn lại cố tình ngăn đón không để anh đi, anh qua trái Lộ Viễn cũng qua trái, anh qua phải Lộ Viễn cũng qua phải, cực giống lưu manh giở trò.
Justu giận đỏ mặt, trừng đôi mắt đo đỏ nhìn hắn: "Lộ Viễn!"
Lúc Lộ Viễn chơi xấu làm người ta vừa giận lại vừa buồn cười: "Nói sao thì cũng là vì cậu nên tôi mới về muộn, cậu phải giúp tôi chứ, không thì tôi chép 250, cậu chép 250?"
Mặt mũi đẹp trai là lợi thế tự nhiên, Justu biết rõ Lộ Viễn vờ đáng thương nhưng thấy hắn trông mong nhìn mình lại không thể nhẫn tâm từ chối, song vẫn tức giận mạnh miệng: "Xin lỗi anh, chương trình học của tôi nhiều lắm, không có thời gian."
Lộ Viễn cười chớp chớp mắt nhìn anh: "Nói dối, nhìn là biết cậu cực giỏi, giáo viên giảng gì cũng biết, chép 500 lần không lâu đâu."
Justu nhíu mày nhìn hắn: "Không phải 250 lần ư, sao lại biến thành 500 lần rồi?"
Lộ Viễn suy xét cực chu đáo: "Chữ hai ta không giống nhau mà, nhỡ đâu bị phát hiện là đi tong, không thì lần này cậu giúp tôi chép, lần sau cậu phạm tội thì tôi giúp cậu chép nhé?"
Justu không nói nửa lời: "......"
Lộ Viễn lặng chờ nửa ngày trời, không nghe anh từ chối, bèn gạ hỏi: "Cậu không nói gì là tôi xem như cậu đồng ý rồi đó?"
"......"
Justu trừng mắt lườm hắn một cái, sau đó mất tự nhiên nghiêng đầu đảo mắt, tức giận đáp: "Tôi còn lý do nào để từ chối đâu?"
Lộ Viễn không ngờ anh thế mà lại đồng ý thật, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác cảm động chết dẫm, hắn vỗ thật mạnh lên vai Justu nói: "Người anh em tốt, lần sau tôi mời cậu ăn cơm tôi nấu, hai bữa!"
Justu cảm nhận sức nặng truyền đến từ bả vai, mặt lại bắt đầu nóng lên, tai lặng im đỏ bừng.
Anh khẽ nhíu mày, nghĩ mãi cũng không rõ tại sao mình lại rơi vào tình huống này, lần nào ở cùng Lộ Viễn là đầu óc cứ đờ đẫn hết cả, giống như đồ ngốc vậy.
Trực giác nói cho Justu đây không phải dấu hiệu tốt gì, anh lén bấu lòng bàn tay một chút, lý trí trở về chỉ là chuyện trong vài giây ngắn ngủi, nhiệt độ trên mặt nhanh chóng trở lại bình thường.
Mặt trời nóng rực treo nơi chân trời bị tòa nhà cao tầng che khuất một phần, bởi vậy tạo ra một phần bóng râm.
Vừa hay Justu đứng trong bóng râm, anh đưa mắt nhìn về Lộ Viễn, không biết đang nghĩ gì: "Anh có chắc muốn mời cơm tôi không?"
Lộ Viễn cảm giác cảm xúc của Justu hơi lạ lùng: "Dĩ nhiên rồi."
Ngoài dự đoán là Justu lại đồng ý, vì anh phát hiện bản thân mình cũng không muốn từ chối: "Được, đã nói rồi nhé, tôi còn phải có tiết nên đi trước đây."
Nói xong anh định rời đi, Lộ Viễn lại tóm ngược cổ tay anh kéo trở về, cất tiếng hỏi: "Vụ phạt chép của tôi thì sao?"
Justu nghe vậy hơi khựng lại, anh rũ mắt nhìn Lộ Viễn nắm lấy cổ tay mình, đôi mắt đỏ sậm hơi hơi nheo lại, có ẩn ý nói: "Mai anh tới lớp tìm tôi lấy, còn cả đầu cuối của anh nữa."
Nói đoạn anh nhìn chằm chằm Lộ Viễn, lặp lại lần nữa: "Tôi muốn anh tự mình đến."
Lộ Viễn nghe vậy sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại thì giây tiếp theo trong tay đã chẳng còn gì, chỉ thấy Justu đã xoay người rời đi để học từ lâu.
Lộ Viễn không nghĩ nhiều, thấy thời gian không còn sớm, nhớ huấn luyện viên Horwich lệnh bọn họ tập họp lúc 9 giờ bèn vội vàng đến khu quân sự.
Lộ Viễn đến muộn nửa tiếng, vì thế khi hắn chạy tới phòng học đã thấy trước mặt những học sinh khác đều có một quang não, giống như đang thao tác gì đó, Reid ngồi hàng cuối cùng, thân hình bụ bẫm cực dễ thấy.
Lộ Viễn phát hiện trên bục giảng có một giáo viên chưa gặp bao giờ, đương nhiên hắn không ngốc mà vào bằng cửa chính nên lặng lẽ chuồn vào từ cửa phụ, tìm chỗ cạnh Reid ngồi xuống.
Reid nghe bên cạnh có động, theo bản năng quay đầu lại nhìn, lập tức vui vẻ bất ngờ bật thốt: "Lộ Viễn?!"
"Suỵt!"
Lộ Viễn nhíu mày ý bảo cậu nhỏ giọng chút, đồng thời chỏ chỏ quang não trước mặt, thắc mắc hỏi: "Các cậu học lớp gì đây? Lớp quang não hả?"
Reid giải thích: "Bọn này đang chọn môn, cậu cũng chọn nhanh lên, nửa tiếng nữa là hệ thống tự động nộp đó."
Lộ Viễn vốn vẫn chưa rõ lắm chọn môn là gì, hắn vừa mở quang não ra đã thấy một đống chữ ngoài hành tinh chi chít, cố đoán nửa ngày cũng chỉ mơ hồ hiểu một số khóa quân sự như "Bắn súng lộ thiên", "Chỉ huy chiến trường".
Lộ Viễn nghiêng đầu nhìn Reid, bày ra thức bối rối của tộc đội sổ: "Nghĩa là sao? Tùy ý chọn à?"
Reid gật đầu: "Cậu thích gì thì chọn đó, trừ mấy môn chuyên ngành bắt buộc còn có môn tự chọn, để kiếm tín chỉ cả đấy."
"Chậc, phiền thế."
Lộ Viễn khó hiểu gãi tóc, vì hắn đến tên chương trình học cũng chưa hiểu lắm, thấy thời gian dư lại không nhiều, hắn bèn đưa ra một quyết định ngu đần đáng hối hận cả đời --
Lộ Viễn lén lút liếc quang não của Reid, thấy cậu cậu chọn gì thì mình chọn theo, phảng phất như về lại thời thi cử chép bài bạn cùng bạn năm xưa, chẳng buồn sửa lại dù chỉ một chữ.
Thế là nửa giờ sau, khi bọn hắn nộp phiếu trả lời, giáo viên nhìn chằm chằm hai cái danh sách khóa học lạ lùng này mà lâm vào trầm tư, sau khi xác nhận lại giới tính học sinh, sắc mặt lại tức khắc trở nên vi diệu.
Môn tự chọn của Reid như sau:
Nấu ăn, cắm hoa, khiêu vũ, gym, yoga giảm cân, giáo dục giới tính và sinh sản.
Môn tự chọn của Lộ Viễn giống như trên:
Nấu ăn, cắm hoa, khiêu vũ, gym, yoga giảm cân, giáo dục giới tính và sinh sản.
Hai tên này một lần chọn hết mấy môn mà chỉ trùng cái mới cần phải học, lạc lõng trong danh sách chọn môn như hạc đứng giữa giữa bầy gà
Mà lúc này Lộ Viễn còn không biết chân tướng, đang ngồi nghe Reid lải nhải bên tai, sống động như thật mà kể lại chuyện mấy tên Brian đó bị ban kỷ luật dạy dỗ đến mặt xám mày tro như thế nào, hắn cười đến là hả hê sung sướng khi người khác gặp họa, xa xa nhìn lại đích thị là chấn bé đù đang cười ngây ngô.
***********
Zie aka editor: Và thế là mình sẽ tiếp tục biến mất cho đến tầm nửa tháng 6.
Ai rồi cũng phải vò đầu bứt tóc để tốt nghiệp í mà.
Nếu bên mình với bên kia giống nhau thì chắc Điêu Bảo cũng chuẩn bị tốt nghiệp, thế mà vẫn up truyện đều đều, đỉnh thật chứ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...