Tần Xu hít sâu một hơi: "Cậu nên sớm biết rằng từ khi bà ta bỏ rơi bố con cậu, hoặc là ngay lúc bố mất, cậu phải hiểu rằng cậu không nên ôm mộng về bà ta nữa."
"Tớ biết." Tôi đưa tay gác lên mắt mình, nhớ lại cảm xúc hỗn loạn khi ấy trong bóng tối: "Tối hôm trước, Trịnh Dị nói với tớ có khả năng Thư Niệm đang có âm mưu bất chính, đừng có qua lại gì với chị ta, tớ đồng ý với anh ấy rồi, thế nên tớ nghĩ chuyện của tớ với Hạ Thanh cần phải sớm giải quyết xong."
"Lúc trước tớ muốn cùng Thư Niệm khiến bà ta thân bại danh liệt, thế nhưng mấy hôn nay Trịnh Dị mang áp lực nặng nề, tớ không muốn phá phách nữa, muốn nói rõ ràng với bà ta, đường ai nấy đi, chuyện giữa bà ta với Thư Niệm, tớ cũng không muốn nhúng vào nữa. Còn nữa là..."
Tần Xu im lặng lúc lâu, dường như có hơi thất thần, lúc tôi nhấc tay nhìn sang, cô ấy mới ho một tiếng: "Còn gì nữa?"
"Còn có chuyện bà ta nói đã nhìn thấy ảnh của bố tớ. Thật ra lúc bà ta bảo mình là mẹ tớ, tớ cứ nghĩ Thư Niệm đã nói với bà ta chuyện này rồi, lúc sau bà ta khóc lóc nhắc tới bức ảnh, tớ liền không khống chế nổi mà nghĩ xa xăm rồi, tớ nghĩ bà ta còn giữ ảnh của bố tớ, vì sao vậy, là vì làm chuyện không phải nên không buông bỏ được sao? Tớ liền muốn đến xem xem, hỏi bà ta rốt cuộc nghĩ thế nào."
Tôi không thể không thừa nhận, lúc ấy não tôi trống rỗng: "Lúc ấy bố Trịnh Dị vừa vào phòng phẫu thuật, tớ định nói chuyện với Hạ Thanh xong sẽ về với anh ấy, tớ nghe lời anh ấy lơ Thư Niệm đi, thế nhưng chẳng ngờ rằng Thư Niệm lại mượn tay Hạ Thanh ra tay với tớ..."
"Ý cậu là sao?" Tần Xu nghe xong liền sững người.
"Ban nãy tớ có bảo rằng cảm thấy không đúng, Hạ Thanh không ngốc như vậy, không phải tớ muốn bào chữa cho bà ta như cậu nghĩ, tớ nghĩ Thư Niệm có thể có vấn đề." Tôi quả quyết nói trước vẻ mặt càng lúc càng nghiêm trọng của Tần Xu: "Nếu Hạ Thanh có thể nhẫn tâm ra tay với con gái ruột của mình thì đã không giữ ảnh của bố tớ."
"Để tớ gọi điện nói cảnh sát Triệu tới." Tần Xu lập tức hiểu ra.
Làm sao Hạ Thanh biết được tôi là con gái bà ta?
Nếu là Thư Niệm nói với bà ta thì là tại sao? Tôi đã hứa với chị ta sẽ lật tẩy Hạ Thanh trước bàn dân thiên hạ rồi mà? Chị ta nói với Hạ Thanh trước, như cảnh sát Triệu với Tần Xu nói, Hạ Thanh thèm thuồng tài sản của tôi, muốn giết chết tôi rồi thừa hưởng đống tiền này dựa vào quyền thừa kế, nếu vậy thì Hạ Thanh cũng đã nắm trong tay gần một tỷ, bà ta có còn quan tâm quá khứ của mình bị đưa ra ánh sáng hay không?
Chuyện này có lợi gì cho Thư Niệm? Cuối cùng tôi chết rồi, cô của chị ta có thể thuận lợi lấy Hứa Kính Đình, Hạ Thanh lại phất mình trở thành ngư ông đắc lợi.
Tôi nhớ lại hôm ở buổi đấu giá có hỏi Thư Niệm rằng dù có lật được mặt của Hạ Thanh thì bà ta cũng đã nắm được tài sản chung của vợ chồng bao nhiêu năm nay, tuy là mất đi thanh danh nhưng ăn sung mặc sướng vẫn không thành vấn đề, Thư Niệm có đủ xả tức không?
Lúc ấy chị ta bình thản trả lời tôi: Mặc kệ bà ta, chỉ hy vọng cô mình sống tốt.
Vậy thì chị ta đánh một vòng lớn như vậy là để giết tôi?
Trừ khi chị ta đã lên kế hoạch xong xuôi từ lâu rồi, như thế này không chỉ khiến Hạ Thanh thân bại danh liệt, còn khiến bà ta bị đẩy vào tù, nặng hơn nữa còn có thể bị phán tử hình vì tội giết người.
Có phải là vì thế này cái tên mắt tam giác kia mới bảo là có người nhất quyết phải giết được tôi.
Cảnh sát Triệu nói: "Cho dù Thư Niệm nói với Hạ Thanh về quan hệ của cô với bà ta thì cũng không thể nói lên được gì, người nảy tâm giết người là Hạ Thanh, không có chứng cứ chứng minh Thư Niệm có nhúng tay vào, điểm hoài nghi này của cô không thể xem xét được."
"Tôi có thắc mắc." Tôi ngẫm nghĩ: "Mấy cảnh bắt cóc hoặc thuê sát thủ gì đó trên TV, hung thủ toàn đòi tiền mặt mà? Tại sao Hạ Thanh lại chuyển khoản? Nếu như tôi không nghĩ đến chuyển tiền cho hai tên kia, thậm chí nếu tôi bị giết, mọi người vẫn có thể điều tra đến lịch sử của Hạ Thanh mà? Không lẽ mọi người sẽ không check camera rồi xem lịch sử chuyển khoản của bà ta sao? Lỡ đâu cái tên đầu vàng kia bất cẩn bị bắt được, không phải rất dễ bị phát hiện sao?"
"Suy đoán của cô cũng có lý." Cảnh sát Triệu trầm ngâm một hồi:
"Lúc nãy tôi đã về Cục nghe lời khai của Hạ Thanh rồi, bà ta rất kích động, chúng tôi gài bẫy bà ta một tí, bảo rằng đã lấy được đoạn camera lúc hung thủ rút tiền rồi, trùng khớp với mô tả của người bị hại, bà ta liền hoảng loạn."
Tôi và Tần Xu nhìn nhau, không ngờ lại tiến triển nhanh tới vậy: "Sau đó thì sao?"
Cảnh sát Trịnh nhìn chúng tôi trầm ngâm: "Bà ta nói là do Thư Niệm xúi giục bà ta giết người, chúng tôi đã chuẩn bị triệu tập Thư Niệm rồi, vậy nên trong chuyện này còn điều gì khác, mong cô Châu kể hết hoàn chỉnh giúp chúng tôi."
Lúc này hoạ sĩ pháp y đến cùng cảnh sát Trịnh đột nhiên đứng lên, cầm ipad đưa tôi xem một bức ảnh bên trong: "Cô bảo cái tên đầu húi cua mắt tam giác là tên này đúng không?"
Đó là một bức ảnh chụp cận mặt, không phải là đầu húi cua nhưng cặp mặt tam giác âm u không khác gì với ký ức khiến tôi khiếp đảm kia, dưới cằm hắn có một vết sẹo mờ, lúc hắn tiến đến gần tôi đã vô ý nhìn thấy.
Tôi gật đầu, hoạ sĩ pháp y và cảnh sát Triệu nhìn nhau: "Là tội phạm đang truy nã."
Hoạ sĩ pháp y quay đi gọi điện báo cáo tình hình, cảnh sát Triệu nói: "Đây là tội phạm tái phạm, chúng tôi luôn nghi ngờ chúng đang làm sát thủ cho một tổ chức nào đó, đến này vẫn đang điều tra."
Tái phạm... Tôi nhớ đến tấm thẻ ngân hàng tám triệu đó, lúc hắn ta rút tiền hẳn phải biết số dư trong thẻ, thế những chỉ rút hai triệu, hắn cầm tiền của tôi, bảo rằng giữ mạng cho tôi liền thật sự không đâm vào chỗ hiểm của tôi. Thể loại giết vô số mạng như bọn chúng, chắc chắc thành thục cách đâm một nhát chí mạng.
Một tên tôi phạm truy nã còn biết tới đạo nghĩa, một người mẹ lại đói lòng sung chát cũng ăn.
"Tôi cảm thấy cái tên tội phạm truy nã này với tên đầu vàng kia chưa hẳn là một giuộc." Tôi nhớ lại cảnh tượng hôm ấy: "Sau khi tôi đưa thẻ cho chúng với gợi ý chuyển khoản thật ra trong lòng cũng không chắc, nếu chúng bắt tôi tự chuyện vào thẻ của mình thì phải làm sao? Nhưng tên tội phạm truy nã ấy tự cất thẻ đi, bảo tên đầu vàng lấy tấm thẻ Hạ Thanh chuyển khoản hiện giờ đưa ra."
Cảnh sát Triệu cười cười rồi đứng lên: "Tôi hiểu ẩn ý trong câu nói này của cô rồi, chúng tôi nhất định sẽ triệu tập Thư Niệm, dù cho cô ta không có liên quan gì tới hai tên hung thủ nhưng xúi giục giết người vẫn phải chịu trách nhiệm hình sự, dù vậy cũng phải đợi thẩm vấn xong mới xác nhận được."
Tôi liên tục nói hết cả buổi, mãi đến khi phòng bệnh trở nên yên tĩnh mới cảm thấy mỏi mệt cực độ, vết thương đau dữ dội.
Tần Xu đi nghe điện thoại của công ty, đứng ở ngoài phòng nói chuyện xong xuôi lại bước vào sờ trán tôi: "Cậu mệt thì ngủ một giấc đi, đừng nghĩ nhiều quá, cứ để cảnh sát xử lí."
Tôi bắt lấy bàn tay mảnh khảnh của cô ấy gật gù rồi lại ngước mắt hỏi: "Hôm qua là cậu tìm thấy tớ ở trong cái ngõ ấy sao?"
Tay Tần Xu ngừng một lúc, nhướn mày nói: "Chứ không thì sao? Cậu cầu cứu tớ mà? Tớ đang chuẩn bị họp với ông bố đầu tư của tớ, cậu lại gửi nửa mảnh Wechat doạ tớ sợ mất mật!"
Cô ấy nói rồi lại đưa tay cốc đầu tôi, tôi cười nói: "Tớ đầu tư cho cậu, cậu tiêu xài thế nào tuỳ thích, không cần phải mỗi ngày chạy đôn chạy đáo đầu tắt mặt tối nữa."
"Vậy tớ phải gọi cậu là bố rồi?" Tần Xu chống cằm trừng tôi, trừng một lúc rồi lại phá ra cười: "Cậu lời quá nhỉ?"
Tôi nói: "Có phải bố Trịnh Dị xảy ra chuyện rồi không?"
Nụ cười của Tần Xu lập tức cứng lại.
Hẳn là cô ấy không ngờ rằng tôi lại đột ngột hỏi tới, không biết đường tránh, thậm chí còn không kịp điều chỉnh biểu cảm, một lúc lâu vẫn không nói tiếng nào.
Tôi mím môi, tự đánh lừa mình: "Có phải do bố anh ấy mới phẫu thuật xong, cần có người túc trực chăm sóc nên anh ấy không tới thăm tớ được không?"
Tần Xu cuối cùng cũng kiểm soát được biểu cảm, nhìn tôi bối rối khó mở lời: "Tình trạng sức khoẻ của bố anh ấy rất tệ, lúc phẫu thuật phải để tim ngừng đập, tim phổi của ông ấy không chịu được... không tỉnh lại được nữa."
Số phận của cuộc sống đúng là biến hoá khôn lường, có thể trước đó vẫn sóng yên biển lặng, một giây sau liền bão tố phong ba.
Tôi không thể ngờ được bản thân lại trúng được một khoản kếch sù, giàu lên sau một đêm, cũng không liệu trước được đang đi trên đường lại có người đến xiên cho một nhát, càng không biết rằng trong vòng một ngày có thể phát sinh rất nhiều sự việc, cuộc sống khó lường, không có cách nào níu kéo.
Tâm trạng Trịnh Dị lúc này sẽ ra sao?
Tôi nói với anh ấy rằng anh ổn mà, rằng mai em sẽ đến thăm anh. Tôi lại không đến với anh ấy, anh ấy cũng không hề ổn.
Anh ấy còn đùa rằng đợi Trịnh Triệu Hoà tỉnh lại sẽ đưa cho ông ấy một phương án giải quyết tốt đẹp, bảo con trai nhỏ của ông ấy đi "hoà thân" gánh vác sứ mệnh gia tộc.
"Tớ muốn gặp anh ấy."
Không biết Tần Xu hôm nay đã thở dài bao nhiêu lần, cô ấy bất lực đắp lại chăn cho tôi: "Cậu bị thương nặng như vậy, cử động sẽ rách miệng vết thương, đi thế nào được? Bên ngoài trời lại nóng, lỡ đâu vết thương viêm lên phải làm sao?"
Tôi kéo góc áo cô ấy, cố nghĩ cách: "Bọn mình kiếm cái xe lăn, kiếm thêm túi chườm đá, tớ chỉ muốn xem xem bây giờ anh ấy sao rồi..."
"Đừng có nghĩ linh tinh nữa, cậu nghĩ ngơi mấy ngày cho khoẻ, đợi vết thương kéo da non đã rồi tính." Ánh mắt Tần Xu dịu dàng những thái độ rất kiên quyết, chắc là thấy tôi cứ nắm góc áo không buông nên lại tìm lời mà nói: "Bố anh ấy đột nhiên qua đời, cả nhà họ Trịnh nhất định là loạn hết cả lên, anh ấy phải chuẩn bị tang lễ cho bố, phải giải quyết phiền phức của Trịnh Thị, lại phải tự sắp xếp công ty của bản thân, bận rộn tối mặt, cậu vác cái bộ dạng này đi gặp anh ấy không phải càng làm anh ấy thêm lo sao?"
"Anh ấy vẫn chưa biết tớ... nhập viện rồi sao?" Tôi chầm chậm bỏ tay khỏi áo của Tần Xu, lòng cũng nhẹ theo.
Tần Xu lắc đầu: "Anh ấy vẫn luôn bận rộn, chắc là nghĩ cậu sẽ không có chuyện gì nên không tìm cậu."
Cô ấy nói rồi đưa điện thoại của tôi lại cho tôi, chiều hôm qua lúc tôi không gọi được cho anh ấy, anh ấy có gửi lại cho tôi một tin nhắn thoại, sau đó không biết sao lại không thấy đâu, tin nhắn mới nhất trong Wechat là định vị tôi gửi anh ấy.
Tần Xu thấy tôi đã bình tĩnh lại mới an ủi: "Cậu yên tâm dưỡng thương đã, đợi anh ấy xử lý mọi chuyện bên ấy xong hết chắc chắn sẽ lại liên lạc với cậu, lúc đó vết thương của cậu cũng lành rồi, đỡ mất công anh ấy bây giờ vừa bận rộn vừa phải lo cho cậu, có đúng không?"
Hôm ấy Trịnh Dị vừa nói với tôi về nguy cơ Trịnh Thi phải đối mặt, ai nấy cũng lăm le chực chờ, hẳn là từng chút một cũng khiến anh ấy mệt mỏi vô cùng.
Tôi nghe lời gật đầu, lòng thầm nghĩ may là anh ấy không biết tôi xảy ra chuyện, bằng không lại phải phân thân ra mà lo cho tôi, tôi lại chẳng giúp ích được gì, chắc là áy náy không thôi mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...