Tôi cùng Trịnh Dị đến hỏi người tổ chức tour nông thôn xem gần đây có trạm y tế nào tiêm ngừa được không. Trịnh Hạo nghe thấy Trịnh Dị bị ngỗng cắn, méo cả mặt ngay trên bàn ăn, kiềm đến đỏ gây cả mặt không dám cười ra tiếng, thế nhưng cứ chốc lát lại run người phì ra một tiếng, hoàn toàn giấu không được suy nghĩ cười trên nỗi đau của người khác.
Người tổ chức bảo gần đây không có, phải lên trấn.
Sau đó, trong sự nhịn cười khó giấu của Trịnh Hạo, Trịnh Dị làm như không có gì xảy ra, cắm cúi ăn cho xong bữa rồi kéo tay tôi lái xe đi tiêm.
Chúng tôi vừa bước ra khỏi sân, tiếng cười ha hả của Trịnh Hạo đã từ trong vọng ra.
Tôi nói: "Em trai anh cười nhạo anh sao anh không tức giận đi? Mắc mớ gì em nói đại một câu anh cũng mặt mày cáu kỉnh chứ?"
"Mấy đứa nhỏ thiểu năng mới hưng phấn nhiều." Trịnh Dị điềm tĩnh tia sang tôi: "Không lẽ em cũng thiểu năng hả?"
Tôi: "..."
Cái trấn bên sườn đồi này cách chỗ chúng tôi mấy chục cây, lúc về đã mất hơn một tiếng.
*
Cả đường về đều rất tuyệt vọng, lâu lâu Trịnh Di lại nhìn sang tôi, tôi liền bất lực trừng anh ta, thấy anh ta còn không thèm che giấu cái tiếng cười khúc khích kia mà hối hận khôn siết.
Lúc ở trạm y tế, bác sĩ nói: "Động vật có vú mới phải tiêm ngừa dại, ngỗng là gia cầm! Trừ khi ngỗng bị chó cắn mới phải tiêm."
Tôi nói: "Vậy có vắc xin cúm gia cầm gì đó không ạ? Phòng cúm gia cầm cũng được."
"Có." Bác sĩ vui vẻ nói: "Mấy trang trại gia cầm đều tiêm cho gà vịt để phòng cúm gia cầm cho tụi nó."
Tôi: "..."
Cuối cùng, bác sĩ giúp Trịnh Dị khử trùng vết thương rồi tiêm thêm một liều uốn ván dưới một lần yêu cầu và nhắc nhở nữa của tôi.
Từ đầu mà biết bị ngỗng cắn ngoài đau ra chả có gì to tát thì còn lâu tôi mới bán đứng thể xác, bán đứng linh hồn như vậy!
Trịnh Dị ngừng xe trong sân, vừa gạc cần số vừa làm lành: "Hay là em dắt chó của ông chủ qua đây cắn anh một phát rồi đi tiêm thêm mũi nữa?"
Tôi: "..."
Tôi "Hừ" một tiếng: "... Tuy là hôm nay em trao thân cho anh rồi nhưng những gì anh làm khiến em hết sức bức xúc! Còn dám đe doạ em, đúng là đáng sợ!"
Trịnh Dị lại hoàn toàn bỏ ngoài tai, anh ta tỏ ý buồn cười, soi mói từng chữ của tôi, nhẹ nhàng nói: "Trao thân cho anh? Em trao thân rồi hả?"
"..." Tôi bị ánh nhìn rực cháy của anh ta ghim tới không nói được tiếng nào.
Tôi nhanh chóng nóng mặt tháo đai an toàn, thầm nghĩ Trịnh Dị lại bắt đầu nói ngang rồi, lúc trước hai đứa là bạn thì còn được, giờ đã bắt đầu phát triển quan hệ không thuần khiết rồi, không phải cứ thích là ăn ngang nói ngược vậy được.
Vậy mà chưa đợi tôi tháo đai, Trịnh Dị đã vươn tay ấn "Bốc" một tiếng khoá cửa xe lại.
Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi, khẽ trầm giọng nói: "U U, sang đây."
Núi rừng hoang vu, ngẩng đầu có thể thấy áng mây trên bầu trời đêm, bị vầng quang chiếu rọi, trời ít sao. Hai vợ chồng người tổ chức tour nông thôn đã tắt đèn đi ngủ, mấy phòng khác đều kéo rèm, ánh đèn mập mờ ở bên trong không soi nổi trong xe.
Đằng xa lâu lâu vọng tới tiếng chó sủa, tôi cảm thấy đến hít thở cũng phải cẩn thận dè chừng, lúc ngẩng đầu nhìn Trịnh Dị có thể thấy được con ngươi đen sáng của anh ấy nhờ vào ánh trăng, một khi không để ý sẽ bị hút vào đó.
Những lúc khó nói như thế này, phải làm sao để thôi căng thẳng, ổn định nhịp tim đây?
Tôi liếm môi, cố bình tĩnh nói: "Để làm gì?"
Lúc Trinh Di đưa mắt ngừng trên môi tôi, con ngươi càng sẫm thêm mấy phần, giọng nói hạ thấp, khàn khàn: "Sang đây."
Tôi tê rần cả người, nhất thời không khống chế được bản thân, chân tay không nghe theo chỉ dẫn của não, thiếu tự chủ nghiêng nhẹ người, Trịnh Dị chầm chậm nhích tới, tôi như không thở nổi, nhân lúc môi vẫn trống bèn nhìn anh ấy chằm chằm, nhỏ giọng hỏi: "Anh định hôn em hả?"
Trịnh Dị: "..."
Nói xong câu này, động tác của anh ấy vừa chậm lại tôi liền thấy mình muốn như lại thở được, đúng là nói mấy câu nhảm nhí khi căng thẳng rất có ích trong việc lấy lại quyền chủ động cho bản thân.
Tôi nhìn cái vẻ mặt cứng ngắc của Trịnh Dị, thậm chí còn thấy hơi buồn cười.
"Ưm..." Thế nhưng vừa nhếch môi, anh ấy đã nhấc tay giữ lấy gáy tôi mà hôn ngấu nghiến.
Cái khoảnh khắc mà hai môi chạm nhau, não tôi hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại cảm giác xốn xang toàn thân, tiếng nước ướt át lúc hai môi quấn lấy nhau cùng tiếng anh ấy mút nhẹ cánh môi tôi gần như khiến người ta phải nhũn cả người ra. Lúc tôi cười không hề có chút phòng bị nào, hoàn toàn cho anh ấy cơ hội ngang ngạnh chiếm lấy, lúc Trịnh Dị quấn lấy lưỡi tôi, tôi mất sức vươn tay bám vào vai anh ấy, đến gần hơn tí mới không trượt xuống.
Một lúc lâu sau Trịnh Dị mới rời ra một chút, đưa mắt nhìn tôi.
Môi anh ấy vẫn còn đọng lại vệt nước, không biết từ bao giờ tôi đã bị đẩy về ghế ngồi, mất sức tựa vào lưng ghế, hai cánh tay vắt trên vai anh ấy, ra sức hít thở.
Cái tên kia nhìn tôi có ý cười, tôi cắn cánh môi có hơi sưng trừng lấy anh ta.
Anh ấy càng thêm buồn cười, đưa bàn tay to miết vành tai tôi, giúp tôi vén mớ tóc loà xoà quanh tai lên.
Động tác thân mật này làm tôi hơi ngượng, nhẹ né đầu sang nói khẽ: "Chúng ta tiến triển nhanh quá rồi, sao anh không chọn con đường tình cảm trong sáng cơ chứ, thèm khát em lâu quá rồi không nhịn được hả?"
Bàn tay đang vén tóc tôi của Trịnh Dị ngừng một lát.
Tôi hơi ngẩng đầu nhìn anh ấy, Trịnh Dị thở dài một hơi, đưa tay đẩy nhẹ đầu tôi: "Cái miệng này của em thật là!"
Tôi bị anh ấy đẩy có ngơ mất một lúc nhưng cũng nhanh chóng bắt kịp, chớp chớp mắt nói: "Ngọt lắm đúng không?"
Trịnh Dị đang căng mắt nhìn tôi, nghe xong lại bật cười, bất lực hít một hơi rồi lại đè tôi ra hôn tiếp.
Tôi: "???"
Tôi hối hận thầm nghĩ đúng là chơi ngu rồi, không nên lanh chanh như vậy.
Tôi bị Trịnh Dị đè xuống ghế hôn tới không biết trời trăng gì, may là trời tối, bạn trai bạn gái mặt dày làm tí chuyện khó nói cũng không quá phản cảm, thế nhưng trong sân bỗng có tiếng cửa kẽo kẹt, tôi lập tức mở to mắt, nhận thức được có người bước tới liền nhanh chóng đấy Trịnh Dị ra.
Tiếng kéo cửa phát ra từ phòng của Thư Niệm và tôi, hình như Thư Niệm vừa đi rửa chân xong, chân mang dép, bưng thau nước rửa chân ra ngoài tạt bên rãnh nước, sau đó lại quay về. Cánh cửa kia ở đúng đối diện với chỗ Trịnh Dị đậu xe, cửa vừa mở, đèn trong phòng rọi đúng vào chúng tôi, tuy là cách xa nhưng chắc chắn có thể nhìn được hai bóng người nép sát nhau trong xe
Tôi không nhịn được mà giơ tay đánh Trịnh Dị: "Hay chưa, người ta thấy rồi đó, còn lại bạn gái cũ của anh nữa chứ!"
"Em cũng biết là bạn gái cũ của anh, sao không biết tránh xa cô ta một chút?" Trịnh Dị liếc tôi: "Không ghen thì cũng thôi đi, còn nói chuyện vui vẻ với cô ta nữa chứ."
"Chuyện của hai người không phải đã lâu lắm rồi sao? Nói chuyện tí làm gì dữ vậy?" Tôi nói xong lại thấy có gì không đúng: "Này, thường thì đều là đàn gái ghen với người cũ, đàn trai sẽ bảo rằng "em nghĩ nhiều quá rồi" mà? Sao với mình thì ngược rồi?"
Trịnh Dị nói: "Còn không phải do em ngốc sao"
Tôi vô cảm nhìn anh ấy: "Anh vốn chả biết trân trọng cô bạn gái hiếm có khó tìm như em."
Trịnh Dị nghe xong có chút buồn cười, thừa nhận gật đầu: "Được rồi, anh mới ngốc."
Vẻ mặt tôi vừa dịu xuống, anh ấy lại bồi vào: "Nếu em đã không ngốc thì tránh xa cô ta một tí, đừng có cả ngày tám chuyện, chả có gì đáng nói với cô ta đâu."
Tôi nhớ đến lúc chiều vừa tìm hiểu tình hình với Thư Niệm, nhất thời không biết nên nói gì, chỉ đành gật đầu đồng ý đại, đưa tay mở cửa xe rồi bước xuống.
Anh ấy lại với tay kéo tôi lại, một chân tôi đã bước ra ngoài, kinh hãi quay đầu hỏi: "Anh vẫn hôn chưa đủ hả?"
Trịnh Dị: "..."
Trịnh Dị sầm mặt nói: "Ngủ ngon"
Giờ tôi mới hiểu kịp ý của anh ấy, nhất định là do đêm nay phóng túng quá mức nên trong đầu chỉ toàn cảnh anh ấy đè tôi xuống mà hôn, vội vàng nóng mặt nói câu "ngủ ngon" rồi chạy về phòng.
Đã hơn mười giờ tối, lúc tôi vào phòng, Thư Niệm đang mặc đồ ngủ lụa ngồi dưỡng da trước gương, chị ấy ngẩng đầu nhìn tôi qua gương rồi nói như không có gì xảy ra: "Vòi sen hơi tệ, chị chỉ rửa chân, em cũng đừng tắm nữa, nước lạnh lắm."
"Ồ, vâng." Vừa nãy đèn sáng như vậy, chắc chắn chị ấy nhìn thấy tôi với người cũ của mình thân mật với nhau rồi, bây giờ tôi mới thấy hơi ngượng, vội vàng chào hỏi một tiếng rồi gom đồ đi rửa ráy.
Mãi đến lúc đèn trong phòng tắt tôi mới thở phào, lôi điện thoại ra định lướt tin nhắn thì thấy Trịnh Dị gửi Wechat sang: "Chơi điện thoại ít thôi, ngủ sớm đi.
Tôi: "..."
Tôi gửi một cái icon lạnh nhạt cho anh ấy.
Trong bóng đêm, Thư Niệm bỗng nói: "Em với Trịnh Dị quen nhau rồi à?"
Tôi đang lướt lướt liền ngừng lại, cất điện thoại vào rồi thẳng thắng thừa nhận: "Ừm"
Thư Niệm vui vẻ: "Chúc mừng, Trịnh Dị là người tốt."
Vậy mà chị còn chia tay với anh ấy? Tôi nói: "Cám ơn chị."
Dường như Thư Niệm đang nhớ lại chuyện cũ: "Anh ấy khá khép kín, không thường biểu hiện ra quan tâm người khác, không chủ động, lúc trước quen anh ấy, chị chủ động khá nhiều, vậy nên cũng sinh ra nhiều chuyện không vui, cuối cùng cũng chẳng đến với nhau."
Không chủ động? Không quan tâm? Vừa nãy ở chung còn hôn tới tấp, anh ta hôn tới môi lưỡi tôi tê rần luôn rồi mà còn không chủ động? Không quan tâm? Mới hơn mười giờ đã không cho tôi chơi điện thoại rồi, quản lí vậy chưa đủ nhiều hả?
Tôi cảm thấy như không quen cùng một người với chị ta, chỉ đành cẩn thận dè dặt mở miệng: "Ồ..."
Hình như Thư Niệm hiểu sai rồi, nghe tôi trả lời liền giải thích: "Em đừng hiểu lầm, không phải chị cố ý nhắc chuyện trước đây của chị với anh ấy đâu, chỉ là muốn nói rằng có thể em sẽ chịu thiệt một tí, cố bao dung anh ấy, chị thấy em còn trẻ, sợ hai người khó hoà hợp."
Tôi nhắm mắt đáp: "Vâng ạ"
Thư Niệm nói: "Em đã nói với Trịnh Dị chuyện của Hạ Thanh chưa?"
Tôi mở mắt, nhìn bóng đêm trước mặt, nhớ lại vẫn còn chuyện của Hạ Thanh đang chưa giải quyết, theo như Thư Niệm nói thì bà mẹ này của tôi không chỉ có lỗi với tôi và bố, có lỗi với cô của Thư Niệm mà còn có lỗi với Trịnh Dị.
Tôi nên nói thế nào với Trịnh Dị đây?
Con người ta một khi đã yêu đương thì rất hay để ý tiểu tiết. Để rạng rỡ trong mắt đối phương vào buổi hẹn mà sửa soạn đẹp đẽ, trang điểm che mụn; Để nụ hôn buổi sáng thắm thiết không phiền toái mà cố dậy trước đánh răng.
Để sau này có thể vui vẻ ở bên Trịnh Dị, tôi nên giải quyết cho xong chuyện của Hạ Thanh trước.
Nếu tôi không giải quyết bà ấy cho xong, để đến lúc Trịnh Dị mà biết anh ấy sẽ nghi ngại mỗi quan hệ của chúng tôi, lỡ anh ấy cảm thấy cái chết của mẹ mình có liên quan lớn đến mẹ tôi, chắc sau này chúng tôi sẽ trở thành kẻ thù mất.
Nếu như tôi giải quyết Hạ Thanh trước rồi mới kể cho anh ấy nghe, thái độ chứng minh tất cả, liệu anh ấy có hài lòng xoa đầu tôi bảo "Làm tốt lắm" không?
Có nhiều lúc giằng co là vì hai bên cán cân đều nặng ngang nhau, không biết nên chọn thế nào.
Khi bỏ thêm quả cân lên một trong hai bên, kết quả liền có thể thấy được rõ ràng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...