Đám tang của ông Trịnh diễn ra lúc thời tiết vẫn đương rất nóng.
Sau khi ông Trịnh chết bất đắc kỳ tử trong phòng ngủ, cả nhà trên dưới đều hoang mang. Hiệu Tích trông màu trắng bệch của chiếc áo tang mà trong lòng lạnh ngắt. Khi chuyện xảy ra, bà Trịnh vẫn đang đi lễ chùa ở Bắc Ninh nên không kịp gặp mặt ông Trịnh lần cuối, đến khi bà về thì tất cả đã quá muộn, chỉ có thể ôm lấy thi thể cứng đờ của chồng mà khóc.
Bác Phúc thấy Hiệu Tích thẫn thờ ngồi trên ghế, nhẹ nhàng bước lại rồi khuyên cậu đi nghỉ. Bác Phúc làm công cho nhà họ Trịnh đã mấy chục năm, rất tháo vát, hơn nữa cũng không phải lần đầu làm tang ma nên ông chẳng hề lóng ngóng, chỉ đạo đâu ra đó; thành ra Hiệu Tích và bà Trịnh cũng đỡ vất vả. Hiện giờ mọi thứ đã gần xong, đợi mai hạ huyệt nữa là cơ bản hoàn thành.
Hiệu Tích cũng không tự làm khó mình, cậu gật đầu rồi chầm chậm lên tầng. Mấy hôm nay cậu cứ lơ mơ như người trên mây, suy nghĩ không thể rõ ràng mà cũng không biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo, mãi đến khi nằm lên đệm giường mềm mại xong, cậu vẫn ngơ ngác một lúc mới nhắm được mắt lại.
Cậu cảm thấy cơ thể mình đang rất mệt mỏi, thế nhưng không thể ngủ sâu. Trong lúc chập chờn nửa tỉnh nửa mơ ấy, cậu lại đi lạc vào giấc mộng nọ. Cậu đi trên những bậc thang dài dằng dặc, tựa như không có điểm cuối. Xung quanh tối đen, chỉ có ánh sáng yếu ớt của đèn tường đang lả lướt ôm lấy bóng đêm. Cậu không biết bóng tối xung quanh đang ẩn giấu những thứ gì, thế nhưng cậu cảm nhận được một ánh nhìn. Một đôi mắt. Đôi mắt ấy đang nhìn cậu chằm chằm.
Cộp, cộp.
Cộp, cộp.
Ban đầu, Trịnh Hiệu Tích nghĩ rằng đó là tiếng bước chân của mình, nhưng sau đó cậu lại cảm thấy không ổn. Cậu thử dừng lại, cố gắng lắng nghe. Âm thanh ấy vẫn tiếp tục vang lên. Thong thả, đều đặn.
Cộp, cộp.
Cộp, cộp.
Trịnh Hiệu Tích chợt thấy toàn thân lạnh ngắt. Cậu nắm chặt hai tay, không muốn đi lên tiếp nữa. Thế nhưng khi cậu xoay người muốn thử đi xuống mới nhận ra, phía sau cậu đã chỉ còn bóng tối. Những bậc thang ban nãy cậu bước lên cũng không thấy đâu nữa.
Có thể chúng đã bị bóng tối bao trùm, cũng có thể sau lưng cậu không còn là bậc thang, mà là một thức khác.
Không còn cách nào khác, Trịnh Hiệu Tích hít sâu một hơi, tiếp tục đi về phía trước.
Cuối cùng cậu cũng bước tới được bậc thang cuối cùng. Trước mặt cậu là một hành lang thẳng tắp, nhưng không dài, còn có thể thấy được một ô cửa sổ tối đen nơi cuối đường.
Ở đó có một bóng người.
Không hiểu sao Trịnh Hiệu Tích lại có cảm giác rằng, người ấy đang đợi cậu.
Cậu xuyên qua bóng đêm, đi tới trước mặt người ấy, nhưng người ấy vẫn không quay đầu lại, chỉ chăm chú nhìn ra cửa sổ tối đen. Trịnh Hiệu Tích không hiểu, cũng đưa mắt nhìn ra; thế nhưng vừa thấy được cảnh tượng bên ngoài, cậu ngay lập tức lùi lại phía sau, đưa tay lên bụm miệng.
Có một người bị treo cổ ngay trước cửa sổ. Từ hốc mắt và miệng của ông ta không ngừng chảy ra máu đen. Đáng lí với điều kiện ánh sáng gần như không có thế này, cảnh tượng ấy phải không thể thấy rõ mới đúng; ấy vậy mà không hiểu sao cậu có thể nhìn thấy hình ảnh kia rất rõ ràng. Chúng như một lưỡi dao đâm thẳng vào mắt cậu. Trịnh Hiệu Tích lùi về phía sau, thở hổn hển, không rõ vì sợ hay vì đau lòng mà bắt đầu nức nở.
Bởi vì người bị treo ngoài cửa sổ là ông Trịnh. Tử trạng của ông khi được phát hiện trong phòng ngủ cũng y như vậy; mắt, miệng, tai và mũi đều chảy ra máu đen. Ai cũng nói với cậu rằng ông Trịnh qua đời do bệnh nặng, thế nhưng cậu luôn nghĩ rằng có lí do gì khác ẩn đằng sau. Có thứ bệnh gì… có thứ bệnh gì mà có thể khiến người ta ra đi đau đớn như vậy chứ?
Chỉ có thể là quỷ ám, ma quấy mà thôi.
Đang lúc sợ hãi và rối loạn, thanh âm ‘cộp, cộp’ quen thuộc kia lại vang lên bên tai Trịnh Hiệu Tích.
Người đàn ông ngồi xe lăn đưa tay vuốt ve gò má đẫm nước mắt của Trịnh Hiệu Tích, thì thào: “Kẻ ác cũng có phúc phần của kẻ ác…”
Khi hắn ra đi, nào có ai khóc thương cho hắn bao giờ; Trịnh Hiệu Tích thì lại càng không.
Rồi sau đó, Trịnh Hiệu Tích nghe thấy tiếng gọi ấy. Cậu đã nghe thấy giọng nói này gọi mình vô số lần trong những giấc mơ, nhưng chưa bao giờ nó lại phát ra một cách trực tiếp và gần sát đến mức này. Cậu run run ngẩng đầu, nhưng chỉ thấy khuôn mặt chìm sâu trong bóng tối của người đàn ông.
“Tích Tích này, Tích Tích à…” Người đàn ông than thở, vừa như thương hại, lại vừa như đay nghiến. Hắn hận nhà họ Trịnh bạc tình, nhưng cũng càng hận Trịnh Hiệu Tích vô tình.
“Em cũng lớn như vậy rồi, bây giờ đã theo tôi được hay chưa?”
__
Lời tác giả: Chào mọi người, mình là Giác đây.
Thời gian này mình vẫn luôn bận bịu, do vậy ra chương khá chậm, xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu. “Trùng Tang” sẽ kết thúc sớm thôi, mình ước chừng sẽ hoàn thành bộ này trong khoảng mười chương, hi vọng mọi người vẫn sẽ đón chờ nó nhé.
Hiện nay Lustaveland chưa cập nhật tính năng nhận thông báo khi có bình luận nên đôi khi mình không biết là có ai đã bình luận ở truyện của mình, không phải mình không muốn trả lời bình luận của các bạn, mà là do mình không biết đó. T__T mình xin lỗi rất nhiều.
Thương yêu mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...