Từ sau khi việc đáng xấu hổ kia xảy ra, suốt một tuần Vu Hạo Nhiên không hề thấy mặt mũi Tân Độ đâu, thậm chí cả lúc cấp trên xuống thị sát cũng không xuất hiện.
Dù sao thì biểu hiện của Tân Độ cũng tốt quá mức, rất tích cực phối hợp tập luyện điều trị, mà ngay cả khi không muốn chủ động phối hợp thì nể mặt anh hắn cũng phải làm. Từ trước tới nay, đây quả là lần đầu tiên cảm thấy đứa bé này cũng không hư lắm nha.
Lúc này, Tân Độ lại đang ngồi ở căn cứ của mình, đó là một tảng đá lớn sau khu văn phòng của bác sĩ. Ngoại trừ những lúc ăn cơm hoặc đi ngủ thì cả ngày hắn đều mò đến ngồi lên trên tảng đá này, thỉnh thoảng tiện tay ngắt một tàu lá chuối, đặt trên mặt đá rồi vuốt phẳng, lại nhẹ nhàng vuốt đến khi cái lá rách bươm, sau lại dùng tay liên tục cọ sát thân cây chuối bên cạnh, cứ như thế đến giờ cơm trưa, cây chuối tây bên cạnh cũng bị giày vò đến bi thảm….
Tân Độ biết Vu Hạo Nhiên vẫn còn đang băn khoăn lưỡng lự, nhưng hắn rất tự tin rằng người cuối cùng anh chọn nhất định là hắn. Vốn dĩ hắn không muốn làm cho sự việc trở nên căng thẳng như vậy, nhưng mọi thứ phức tạp hơn tưởng tượng của hắn nhiều, mà con mèo nhỏ thì không thể thả đi mất được, chỉ khát khao giữ chặt bên mình, không phải hắn muốn giữ nhiều bí mật trong lòng, nhưng để làm một người chồng khoan dung độ lượng, hắn quyết định hành xử mắt nhắm mắt mở, đợi đến lúc con mèo nhỏ ý thức được sai lầm của mình, khi ấy mới đến bên an ủi anh vài câu!
Nói ra thì, nếu như Vu Hạo Nhiên biết xuân dược hôm đó thật ra là Red Bull trộn thêm thuốc ngủ, sau đó tên kia còn thừa dịp lúc anh ngủ mà hôn hít toàn thân trên dưới của anh, hơn nữa còn đem tiểu Tân Độ đặt ở phía trước “cửa” tưởng tượng đủ thứ, chỉ là tưởng tượng thôi mà…
Không được! Chết cũng không thể nói! Người nào đó sâu sắc oán hận trong lòng, chuẩn bị tâm lí giấu diếm cả đời!
Cấp trên xuống thị sát xong rồi đi, đám người bệnh có vẻ nhàm chán, dù sao hơn một tháng tập luyện cũng đã quen rồi, bây giờ sinh hoạt nhàn nhã quá khiến bọn họ cảm thấy nhân sinh tựa hồ chẳng có gì thú vị, không phong phú.
Cung Văn Hoa cùng Hồ Qua từ sau khi trở về từ khách sạn thì luôn tự giác hầu cận bên cạnh Tân Độ, chỉ cần Tân Độ nhỏ to xảy ra chuyện gì, cả hai đều như ngựa muôn lần chết không chối từ mà chạy như điên đến giúp, như thế cũng chẳng khác gì sẵn sàng vì hắn mà phạm phải sai lầm không thể tha thứ.
Khi ấy hai người bọn họ vẫn luôn ngồi xổm bên cạnh Tân Độ ba ngày, Tân Độ ngồi trên tảng đá còn có thân cây chuối tây đằng sau chống đỡ nên có thể bình tĩnh mà vượt qua trận phong ba này, nhiệt độ cơ thể ổn định, chỉ có hai người kia là thảm hại, bị sự khủng khiếp ba bảy ba tám độ của ông mặt trời thiêu sống suốt ba ngày, toàn thân mụ mẫm hết cả.
Đến giữa trưa ngày thứ tư, Cung Văn Hoa thấy Tân Độ vẫn giữ nguyên tư thế không hề nhúc nhích, thâm tình nhìn bác sĩ Vu làm việc bên cửa sổ, nghiễm nhiên trở thành một hòn vọng phu, trong lòng thầm oán thán, buồn rầu lại không dám nói ra, chỉ đành âm thầm và tận tâm, tiếp tục trung thành, cùng đại ca chịu đựng.
Ngay lúc hai người bọn họ sắp tuyệt vọng tới nơi thì Liêu Tuấn khiêng một tấm gỗ lớn đi đến, bị ba cái pho tượng đá này hấp dẫn nên tiến lại gần, đương nhiên phần nhiều cũng là do lão đại trong nhóm của hắn đang ở đây.
Nói đến Liêu Tuấn thì trình độ làm quan tài của hắn đã lên tới đỉnh cao, từ sau lần hắn giúp Sting Lyons cùng Degudasi Yuriy làm quan tài mang phong cách Anh xong, lại giúp Đới Đức Thành làm một cái theo kiểu Trung Quốc truyền thống, đảm bảo ba người này không thể nào không thích được, nhưng bởi vì hắn là nhân tài quan tài, sơn sửa, kĩ thuật công nghệ các kiểu đều rất tỉ mỉ cẩn trọng,nên cũng có chút tiếng tăm.
Liêu Tuấn cho rằng, trong ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có chuyên gia xuất sắc, mà hắn thì phải là người giỏi nhất tuyệt nhất trong cái nghành này!
Vì thế hắn đang có ý định tuyên truyền tư tưởng cho mọi người về ý tưởng nghề nghiệp của hắn, nói cho một đống người rằng là nên lo liệu ngay từ khi còn sống, sau này chết đi cũng an tâm phần nào, sau này khi hắn phát huy tài năng thương mại của mình, có thể cùng các đại gia có đầu mối lớn hợp tác kinh doanh làm ăn, ví dụ như siêu thị, bệnh viện, cửa hàng, còn có thể tập trung các tư tưởng thời mở cửa, nhanh chóng đáp ứng nhu cầu giới trẻ, ví dụ như là chuẩn bị áo cưới, hôn lễ, buôn bán châu báu hoàng kim xa xỉ phẩm gì cũng đều có hết…
Cuối cùng, hắn còn muốn trù tính tầm hai năm hay năm năm sau, chờ mối làm ăn của hắn ổn định rồi, hắn sẽ tấn công thị trường NASDAQ(*)… Trở thành đệ nhất thương gia thống lĩnh thị trường, nắm trong tay toàn bộ cổ phần của tập đoàn quan tài!
Đương nhiên, đó chỉ là những ước vọng trong tâm trí, nếu muốn nên nghiệp lớn thì phải bắt tay vào hành động ngay từ bây giờ, ví dụ như Cung Văn Hoa với Hồ Qua đều không còn trẻ tuổi nữa, tục ngữ nói rất đúng, “Con người từ khi sinh ra, chỉ cần sống một ngày là vẫn thấy thiếu một ngày”, hai ngươi bọn họ đều đã sống nhiều năm như vậy, còn muốn ở trên thế giới này bao lâu nữa chứ, dù sao cũng không phải mấy kẻ ngốc, vẫn muốn sống không sợ lãng phí đất đai địa cầu sao, nên suy nghĩ đúng đắn đi chứ!
Có điều cả Cung Văn Hoa lẫn Hồ Qua đều không hay biết suy nghĩ của Liêu Tuấn, lúc này thấy hắn chỉ như thấy một vị cứu tinh, vội vàng kéo hắn sang một bên nói, “Mau giúp bọn tôi khuyên nhủ Tân ca đi, nếu mà cứ tiếp tục thế này thì chúng tôi đến bị hành chết mất.”
Liêu Tuấn vừa nghe thấy “hành chết”? Không phải là xác ướp thì mới bị hành hạ sau khi chết sao? Đánh hơi thấy mùi cơ hội, hắn lập tức vạch ra trong đầu những kĩ năng, phương pháp cần trang bị khi muốn an táng và bảo quản xác ướp Ai Cập…
Liêu Tuấn liên thanh e hèm trong cổ họng, ra điều trịnh trọng lắm, sau đó rút ra quyển vở chuyên môn, nhanh chóng nói: “Về vấn đề xác ướp này, hiện tại chúng ta có ba cách xử lí, xử lí kiểu Trung Quốc, kiểu Ý và kiểu Ai Cập. Kiểu Trung Quốc tương đối đơn giản, sau khi chết thì ngâm mình trong dung dịch formalin, nhưng còn chuyện lấy nội tạng ra ngoài, việc này cần hỏi ý kiến người nhà các anh, dù sao thì người sau khi chết vẫn còn muốn bảo vệ đầy đủ linh hồn và thể xác của bản thân. Kiểu Ai Cập thì tương đối phức tạp, nhưng cần chú ý vì rất bẩn, trước hết phải ngâm nước kiềm bốn mươi mấy ngày, sau đó bọc vải bố mang ra. Còn kiểu Ý thì lại càng phức tạp hơn nữa, không những là phải ngâm nước axit trước, mà sau đó còn phải treo trước gió để phơi khô hơn mười ngày, lại còn phải làm một cái quan tài thủy tinh nữa…”
Cung Văn Hoa và Hồ Qua ngây người chăm chú nhìn hồi lâu, sau đó cảm thấy nhờ vả người này còn không bằng dựa vào chính mình, nhưng mà dựa vào chính mình… Vẫn không dám nói ra, vì thế đành tiếp tục đứng hóng gió…
Liêu Tuấn nói nửa ngày, chợt nhận thấy hai người này ánh mắt phờ phạc, người đầy hắc khí —— thực ra là do phơi nắng —— càng cảm thấy có cơ hội, vì thế càng sấn tới nói: “Chuyện giá cả thì hai anh yên tâm là rất hợp lí, đều là người quen, giảm giá tám phần trăm không thành vấn đề, thế nhưng cũng vì là người quen, nể tình cho nên tôi nhắc nhở một chút, mấy phương thức xử lí kia thì kiểu Trung Quốc là tự nhiên nhất, dù sao người Trung Quốc khi còn sống cũng đã dùng một lượng lớn formalin, chết rồi số lượng có thể giảm đi một chút. Kiểu Ai Cập thì giá trị nhất, dù sao thời xưa quốc gia bọn họ cũng không quan tâm lắm xem người ta sống ra sao, mà lại chuyên nghiên cứu người chết…”
Sau nửa giờ, ba cái tượng đá này vẫn như cũ không hề sứt mẻ, nhưng bên này Liêu Tuấn đã nói từ phương pháp bảo quản xác ướp cho đến giả cả này nọ, đến việc chọn người làm cũng đã nói xong, việc còn lại chính là thúc giục!
Thúc giục cũng chính là ép buộc, đây vốn dĩ là một môn học rất quan trọng mà tất cả các ngành nghề đều đề cập đến, mặc dù phương pháp có hơi kì dị nhưng cách thức thực hiện cũng giống nhau cả thôi, nói một cách đơn giản là phóng đại ưu điểm bản thân, còn khuyết điểm thì che đi, giả vờ thâm tình khuyên đối phương nên tránh nặng tìm nhẹ, vấn đề khách quan thì chỉ ỡm ờ câu được câu chăng, cuối cùng thổi phồng lên ích lợi mà mình đem đến cho họ, như vậy sẽ đạt được mục đích làm cho đối phương mơ hồ, không rõ ràng dẫn đến mất cảnh giác.
Ngay cái lúc hắn cảm thấy thời điểm thiên thời địa lợi nhân hòa cho việc thúc giục đã đến, thì khách hàng trước của hắn – Đới Đức Thành – đột nhiên chạy vọt tới, bộ dáng giống như là kẻ thiếu tiền hắn đã chết mất rồi, y như đại lão gia oán niệm không thành.
“Tân Độ, nếu anh thích Vu Hạo Nhiên thì nên nói rõ ra đi, tại sao cứ phải âm thầm tìm tôi rửa hận, anh là đàn ông thì phải có phong thái của đàn ông chứ, mỗi ngày đều trộm quần lót của tôi là muốn gì hả?” Đới Đức Thành kéo hai chân ngồi xổm xuống trước mặt Tân Độ, ngón trỏ run rẩy chỉ thẳng, cách mũi Tân Độ đúng một li, gương mặt cùng ánh mắt của hắn nhăn nhó vẹo vọ, mím môi nhe răng, muốn cho cho người ta thấy hiện giờ hắn đang tức giận cỡ nào.
Đới Đức Thành không thể chịu được nữa, hắn đã mất toi mười một cái quần lót rồi, sáng hôm này còn duy nhất một cái mà lại bị người ta dùng bật lửa đốt một cái lỗ to tướng, cái lỗ đó lại khốn nạn nằm ngay chính giữa, thế là chú chim nhỏ của hắn vô cùng vui thích chui đầu ra ngoài… Đàn ông mặc quần lót mục đích chính là che chắn cho chim nhỏ khỏi bị ma sát, cũng khỏi lộ ra, bây giờ hắn mặc vào lại luôn phải khom lưng mà đi, tiểu huynh đệ mỗi khi vượt khỏi giới hạn là lại chạm vào khóa kéo của cái quần, bị cọ xát đến là đau…
Cái việc thiếu đạo đức đến tột cùng này, hắn chẳng thông minh cũng không phải nhân tài mà dung đầu gối nghĩ cũng biết là kẻ nào làm ra!
Tân Độ có chút bất mãn đối với khoảng cách với Đới Đức Thành, nhất là khi hơi thở của tên này phả vào mặt hắn, lại còn phải nghe lải nhải nhức đầu, hắn vốn định khinh thường không quan tâm, nhưng tên điên này lại chặn mất bóng dáng của con mèo nhỏ… Quả thực tội đáng muôn chết!
Vì thế hắn đẩy tên này sang một bên, tiếp tục dùng tay cọ cọ thân cây chuối tây…
Đới Đức Thành trông thế mà lại là một người kiêu ngạo, vừa mới phát tiết xong chút lửa giận lại bị đổ một thùng xăng vào ngực, vì thế hắn dí sát tới hét lên: “Nếu anh thích bác sĩ Vu thì nói trắng ra, hai ta quang minh chính đại tranh đấu, có giỏi thì lại đây so tài tay đôi, có dám không? Có dám không hả?”
Ngón tay nghịch thân chuối bèn dừng lại, thấy tên điên này ở gần mình như vậy, nên lại tiếp tục đẩy hắn ra…
Thế nhưng sau đó mọi việc không hề dễ dàng như trước, Đới Đức Thành lấy hết sức mạnh muốn cùng hắn liều mạng.
Tân Độ hứng một đòn, rốt cuộc chịu không nổi, bực mình liếc Cung Văn Hoa một cái. Cung Văn Hoa nhìn thấy ánh mắt lão đại, lập tức điên cuồng chạy đi…
Đới Đức Thành trở nên kích động, nghĩ tên này muốn kiếm vũ khí để đánh nhau với mình, liền xoay người, hai tay xoa xoa vào nhau, chuẩn bị đại chiến.
Kết quả hai phút trôi qua, chỉ thấy Cung Văn Hoa chạy lại, ném đến một đống quần lót đủ sắc màu… Này, đó không phải là quần lót của hắn sao, một chiếc cũng không thiếu, chỉ có điều không cái nào khác cái nào, tất cả đều có một lỗ thủng hình tròn ngay chính giữa, hình tròn ngay chính giữa!
Đới Đức Thành bị đả kích nặng nề, máu nóng dồn lên não muốn nổ tung, vội vàng chạy đến trước mặt Tân Độ gào thét: “Con mẹ nó mày thích Vu Hạo Nhiên đúng không? Đúng không hả? Có đúng không hả? Cái loại đầu to nhà mày dám thích lại không dám thừa nhận, có gan thì hai chúng ta cùng đấu, ai thắng thì Vu Hạo Nhiên là của… A…”
Đới Đức Thành còn chưa rống xong, mặt của hắn đã bị đập một phát lên tảng đá, tay chân bủn rủn không nhấc được lên, hai mắt sợ hãi nhìn ra phía trước, muốn bao nhiêu thảm hại thì có bấy nhiêu thảm hại.
Tân Độ thu tay lại, một lần nữa lấy ngón trỏ nghịch ngợm vẽ loằng ngoằng lên thân chuối tây, còn không quên há miệng phun một ngụm nước bọt lên mặt kẻ kia, ánh mắt trước sau đều không thèm liếc hắn một cái, cuối cùng chỉ nghe được âm thanh than thở như sắp chết của hắn: “Mẹ nó ông đây ghét nhất là những loại nói chuyện bằng tay chân như vậy… Vu Hạo Nhiên Vu Hạo Nhiên… mày còn dám nói mày thích… Lại còn dùng tên thân mật…”
Người nào đó nằm trong vũng máu trên tảng đá lặng lẽ rơi nước mắt… Bà nội mày thấy chữ kia của tao là tên thân mật hả, tên thân mật đó!
Tân Độ giọng nói cứ nhỏ dần, hắn lại trở thành hòn vọng phu. Hồ Qua cùng Cung Văn Hoa thì thật sự chịu không nổi nữa, bởi vì từ đầu xuống chân của bọn họ ướt đẫm mồ hôi hết cả rồi, cuối cùng Cung Văn Hoa đành phải cầu xin tha mạng: “Tân ca, ngày đó em thật sự không nghĩ là các anh đi ra nhanh như vậy, nếu không phải bị mấy tên khốn bu lấy thì hỏi hai người kia sao có thể trốn đi được!”
Cung Văn Hoa là đang nói đến chuyện xảy ra vào cái đêm bốn ngày trước, đêm đó chính gã cùng đi với Hồ Qua đến đại náo quán bar, Tân ca nói là đi bắt sống cái tên câu dẫn mất vợ, cần bọn họ đi theo giúp đỡ.
Hai người họ tuy chưa thấy mặt biết tên kẻ nọ, nhưng mà trong lòng cũng hiểu, bắt sống đôi gian phu dâm phụ, những chuyện thế này tuyệt đối không thể bỏ qua, huống hồ Tân ca lại là một nhân vật lớn như thế, bây giờ thấy vợ lại đi cùng một người đàn ông khác, nhất định là rất đau lòng, ngược xuôi đi tìm vợ, thật là đáng thương, cho nên Tân ca không vui, bọn họ cũng không vui, đi theo giúp đỡ chính là việc nên làm!
Thật ra hai người bọn họ cũng chưa làm gì cả, mỗi người chỉ cầm một cái ống thép Tân ca phát, sau đó thấy buồn chán liền ấn vào cái nút trên bàn, kết quả bọn họ vừa mới dợm bước vào trong thì lập tức trợn tròn mắt, từ phía trong có hai tên con trai chạy lại phía họ sờ mó trên dưới, bọn họ cũng đâu thể chống đỡ sự tiếp đón này, chẳng bao lâu chim nhỏ đã bị người ta nắm trong tay… Tiểu huynh đệ bị người ta nắm hỏng mất rồi, hỏng mất rồi!
Đáng thương thay cho chim nhỏ bị sờ nắn hết trướng lại đau, nhưng cũng cảm thấy thực thích…
…Gã nhớ rõ mẹ gã nói đời trai này gã phải dựa vào chim nhỏ mà sống, tuy rằng gã cũng không hiểu rõ lắm, nhưng chim nhỏ mang trên mình trọng trách lớn lao như vậy lại bị người ta làm hỏng, chuyện này làm sao gã chịu nổi?
Nghĩ ngợi lung tung, gã vô ý đè lên cái nút bấm một lần nữa, sau đó chỉ nghe thấy vô số âm thanh ầm ầm, quán bar lại nổ thêm vài lần, chính vì thế mà bọn họ mới để cho đôi gian phu dâm phu kia thừa cơ trốn mất…
Hồ Qua cũng nhịn không nổi, liền chen vào nói: “Tuy rằng Vu Minh Thành đã chạy mất, nhưng theo tin tức mới nhất em nắm được thì bác sĩ Vu ngày hôm qua có cầm hai cái túi nhỏ hình vuông, là màu lam, có người thấy bên trên còn thêu chữ “Đỗ” (*). Tân ca, anh sắp gặp được chuyện tốt rồi.”
“Thật à?” Chỉ cần là chuyện liên quan tới Vu Hạo Nhiên, chỉ số thông minh của Tân Độ liền giảm xuống rõ rệt, tuy trong lòng hắn cho rằng chuyện này chắc không phải sự thật, nhưng bản thân lại không kìm nén được mà hỏi một câu, có điều đợi hắn tiêu hóa thông tin xong thì lại lạnh mặt nói “Cái này với chuyện để Vu Minh Thành chạy mất chẳng liên quan gì đến nhau sất!” Công lao và tội trạng phải rõ ràng minh bạch!
Cung Văn Hoa và Hồ Qua nghe xong nhất thời tan nát cõi lòng, đành tiếp tục theo hầu đại ca làm hòn vọng phu…(*) Chú thích:NASDAQ: National Association of Securities Dealers Automated Quotation System là một sàn giao dịch chứng khoán Hoa Kỳ.Ở đây dùng biện pháp chơi chữ: Đỗ ở đây là “杜” còn Độ là “度”, hai từ này có phát âm giống nhau. Nên trong câu trên, khi nhắc đến từ “đỗ”, họ mới liên tưởng đến Tân Độ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...