Trung Tâm Nghiên Cứu Những Người Không Bình Thường

Beta có vài lời: Kỳ thực mình nhận được chương này từ hôm Chủ Nhật, Thứ Hai đã bỏ ra làm định làm quà 20/10, nhưng số nhọ là word nhà mình tự dưng bị lỗi T-T sau đó, thực ra không có sau đó, mình quên mất tiêu luôn, hôm nay mới nhớ ra nên vội vàng mở ra làm, xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ!

Dante và Sting sờ sờ mũi, nản lòng rời đi. Tân Độ ngay lập tức đặt ra một kế hoạch. Dù sao bản thân hắn giả bệnh lâu như vậy thật không dễ dàng, giả sử nếu như Vu Hạo Nhiên biết, tất cả kế hoạch kia đều sẽ tan thành bọt nước, phải biết rằng, nhiều ngày không ăn không uống như vậy khiến cho hắn tiêu hao không ít tâm tư lẫn sinh lực nha!

Thực ra Tân Độ chỉ vì muốn làm cho anh mềm lòng mà thôi! Nhưng hắn đã đợi ba ngày anh đều không đến. Vì thế trong quãng thời gian ba ngày, hắn vì tương lai hạnh phúc của chính mình mở ra một ván bài, tiền cược chính là nửa cái mạng của bản thân, gây áp lực miễn là anh trở về, vậy là hắn thắng, cho dù sau này hắn chỉ có thể lợi dụng sự thương xót của anh, nhưng hắn cũng có thể để anh có lựa chọn của riêng mình.

Suy cho cùng hắn biết Vu Hạo Nhiên vốn là thẳng. Biểu hiện của anh ngày đó ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhận ra, nhưng sớm hay muộn, hắn vẫn muốn con mèo nhỏ hiểu được tâm tư của mình, cho nên ông trời đã an bài cho hắn một cơ hội…. Cũng may con mèo nhỏ cuối cùng vẫn chọn hắn.

Khụ khụ! Tuy rằng những lời này nghe có vẻ hơi gượng ép. Nhưng con mèo nhỏ đã nói không phản bội hắn, chắc chắn không phản bội. Vu Minh Thành kia chỉ là một người qua đường, coi như, cứ coi như hắn hôn con mèo nhỏ cũng không quan trọng, con mèo nhỏ khẳng định là không muốn, bởi vì hắn biết con mèo nhỏ quan tâm mình nhất, mà thân thể hắn…. Khụ khụ! Đương nhiên cũng là để dành cho chính mình!

Tên tự kỷ đầu óc không bình thường tự tưởng tượng viễn cảnh tương lại tươi đẹp hết nửa ngày, cuối cùng trái tim lặng lẽ đưa ra một quyết định… Đó chính là mau chóng khiến con mèo nhỏ thuộc về mình, như vậy mới có thể an tâm.

Tân Độ biết rõ, hai người được Jack phái tới này chắc chắn tìm đủ mọi cách chia rẽ hắn và Vu Hạo Nhiên. Vì suy nghĩ của Jach, hắn quá hiểu, cho nên lập tức đặt ra kế hoạch chính là muốn con mèo nhỏ nhanh chóng trở thành người của hắn. Đợi sau khi hai người xác nhận quan hệ, hắn sẽ nói tất cả mọi chuyện cho anh biết, như vậy hắn có thể quang minh chính đại ôm anh vào lòng, sau đó tiêu diệt đám người dám có ý kiến phản đối kia.

Nghĩ như vậy, Tân Độ yên lặng, một tay nhẹ nhàng đặt vào giữa tay kia, coi như tay kia là tay con mèo nhỏ, tiếp đó mỉm cười hôn lên, rồi dùng giọng điệu sủng nịnh nhất nói: “Con mèo nhỏ, chờ tôi!”

Ngay sau đó…

Sáng sớm hôm sau, 3089 Tân Độ lại bị bệnh, lần này triệu chứng bệnh khá kì quặc. Trời còn chưa sáng, chợt nghe thấy âm thanh giống như tiếng sói tru của người này từ trong hành lang truyền đến, khắp nơi vang lên tiếng gõ lách cách cùng tiếng đồ đạc đổ vỡ làm cho toàn bộ nhân viên y tế và bệnh nhân khu D-3 tỉnh dậy. Vì bị đánh thức, một số bệnh nhân vô cùng bực tức, cho nên khó tránh khỏi việc mất kiểm soát. Mà người bệnh một khi mất kiểm soát, bác sĩ chủ trì cùng y tá trực ban nhất định phải đi trấn an. Vì vậy trong lúc nhất thời cả tầng trệt đang ầm ĩ, càng lúc càng hỗn loạn hơn, Tân Độ liền làm loạn dữ dội hơn, gặp người cắn người gặp vật phá vật, giống như chó điên.


Đêm nay Vu Hạo Nhiên không phải trực ban, cho nên khi anh nhận được điện thoại gần nửa tiếng sau mới chạy tới. Vốn anh đã nghĩ để cho người này tự sinh tự diệt được rồi, nhưng mà nhớ tới hiệu quả của nhiều ngày điều trị, khiến bệnh nhân tâm thần phân liệt đang trong trạng thái phân liệt trở về thực tại không dễ dàng. Anh không ngờ bao nhiêu công sức như “kiếm củi ba năm thiêu một giờ”, huống hồ người này khá ỷ lại anh, đêm nay không tới chỗ hắn, có lẽ hắn không thích ứng được.

Vì thế cuối cùng, Vu Hạo Nhiên vội vội vàng vàng đi ô tô chạy đến, tới nơi rồi sau đó liền nguy cấp đi đến khu D-3, kết quả mới vừa vào cửa liền gặp Từ Trường Thanh và Vương Giai Văn.

Vương Giai Văn thấy anh như thấy cứu tinh, hai mắt sáng lên bước lại nghênh đón, tiếp đó một phen lôi kéo nói: “Trời ơi, bác sĩ Vu cuối cùng anh cũng tới rồi, cả tòa nhà đều bị 3098 làm loạn đến gà bay chó sủa, Cao Văn Quân bị hắn cắn không tha, ngón út thiếu chút nữa thì rớt, chúng tôi vất vả lắm mới có thể tách hắn ra, hắn lại cắn Đinh Đinh, cậu nhóc Đinh Đinh kia anh cũng không phải không biết, gào to đến mức khiến cho bệnh nhân xung quanh đều tỉnh.”

Từ Trường Thanh nói tiếp: “Hừ… hắn hiện tại đã chạy vào trong rừng chuối tây, xem chừng muốn trốn đi, giờ trời còn chưa sáng, lại khó tìm, chúng tôi tìm nửa ngày đều không thấy, có điều hắn nghe lời anh. Anh gọi hắn xem. Chuyện này nhất định sẽ không báo lên cấp trên đâu!”

Nói tới đây, Từ Trường Thanh không khỏi đỡ trán, màn kịch này nếu như bị báo với cấp trên, dự là mức tiền thưởng nửa năm nay lại ngâm nước nóng. Kỳ thực, những thứ hạng và vân vân trong bảng xếp hạng hàng tháng bọn họ đều không được nhắc đến, bởi vì chỉ cần có Tân Độ, bọn họ đừng mơ nắm được thứ hạng nào, ngẫm lại người này đúng là luôn làm cho người khác ấm ức mà!

Vu Hạo Nhiên đã quen nghe hai người này phàn nàn, anh chỉ nghĩ tới một việc khác là: “Hắn đã có biểu hiện tốt mà?” Dù sao bình thường hắn không bao giờ chủ động gây chuyện, chỉ có thể do người khác khiêu khích hắn.

Nhưng Từ Trường Thanh nghe xong lời này cũng hoàn toàn bó tay…. Đứa trẻ nhà mình ngay cả sau khi làm vỡ “hai quả trứng thối” đi chăng nữa cũng tưởng là do ruồi cắn mà thôi! (?) (chắc ý nói Hạo Nhiên ngây thơ)

Vương Giai Văn luôn là người thích tưởng tượng, chỉ nghe câu nói kia của Vu Hạo Nhiên ngay lập tức nhớ ra trước đây Tân Độ luôn ỷ lại đủ kiểu vào bác sĩ Vu, thậm chí vừa liên tưởng đến sức mạnh của việc hai người này cùng ăn cùng ngủ, lập tức gian tà, nói: “Không chừng do anh đột nhiên tách khỏi hắn, cho nên hắn không thích ứng. Nếu anh đi, nói không chừng hắn sẽ lập tức bình thường trở lại, giống như khi hắn phát bệnh ngày đó!”

Vu Hạo Nhiên nghe xong không hiểu sao cảm thấy áp lực khó tả, ngay lập tức muốn tách mình ra khỏi loại cảm giác này, làm rõ ràng mối quan hệ với người nọ nhưng buộc phải im lặng đi tìm người. Anh muốn dùng sự thật chứng minh Tân Độ và anh không hề có quan hệ gì. Hắn gây chuyện chỉ do nguyên nhân cá nhân.


Nhưng tưởng tượng vẫn chỉ là tưởng tượng, sự thật luôn luôn tàn khốc.

Vu Hạo Nhiên tìm được người này dưới một tán cây chuối… Quần áo hắn bị rách nát nghiêm trọng. Trên người bê bết máu, còn dính bùn và lá cây khô, vô cùng thảm hại.

Vu Hạo Nhiên nghĩ đến việc hắn có thể lại “vẽ cho mình một vòng tròn” (tự cô lập mình). Điều này khiến anh không khỏi cảm thấy hối hận, lại nghĩ bệnh hắn còn chưa khỏi hẳn, đối với anh cũng khá ỷ lại, hiện giờ vừa mới có chuyển biến tốt, không nên vội tách hắn ra. Nghĩ đến đây, anh lại nghĩ tới chuyện người này có ý với mình, tâm tư có chút chán ghét. Cho nên trách đi trách lại vẫn là trách hắn. Ai bảo tính hướng hắn không bình thường…

Ngay khi Vu Hạo Nhiên còn chưa biết nên mở lời như thế nào, ánh mắt Tân Độ ngay lập tức bắt được thân ảnh anh. Tiếp theo không đợi người này kịp xác định, hắn liền nhào về phía trước, sau đó trước mặt mọi người mạnh mẽ ôm anh vào trong ngực, đồng thời giọng điệu thê lương khóc to: “Bọn họ đều bắt nạt tôi, còn đánh tôi, cả thế giới đều không cần tôi. Mỗi ngày sét đánh trời mưa, tôi đều phải dầm nước. Anh sao không ở bên cạnh tôi, vì cái gì anh phải rời khỏi tôi….”

Vu Hạo Nhiên vừa nghe xong lập tức đen mặt, không cần ngôn tình như vậy nha..…Khóe mắt liếc nhìn Vương Giai Văn bên cạnh, không ngờ anh ta lại làm bộ mặt đang xem kịch vui, đôi mắt anh ta sâu xa nhìn về phía trước, trí tưởng tượng đang bay xa, rất xa. Vu Hạo Nhiên nhất thời cảm thấy chán nản, một tay đẩy Tân Độ sang bên cạnh: “Nhìn bộ dạng anh thế này, nói tôi nghe, rốt cuộc ai khiêu khích anh.” Kì thực hắn không đi trêu chọc người khác là ông trời đã rủ lòng thương xót rồi.

Tân Độ bị anh đẩy ra như vậy, trong lòng lại có mất mát nho nhỏ. Nhưng xem xét dài lâu, hắn vẫn quyết định đem tất cả những gì khiến hắn buồn bực cáo trạng một lần, vì vậy nói: “Lúc tôi tỉnh lại trời vẫn còn tối, tôi nghĩ đến anh đi rồi, không cần tôi, tôi liền cảm thấy còn sống cũng không có ý nghĩ gì, nghĩ vậy nên đã muốn đi chết…”

Vậy sao anh còn chưa chết đi? Vu Hạo Nhiên tái mặt, nửa ngày mới thở dài một hơi cố gắng bình tĩnh lại nói: “Tôi không phải đã nói tối nay không thể ở cạnh anh sao? Trước khi đi đã nhắc lại vài lần rồi mà…” Nói mấy lần để hắn yên tâm hơn, kết quả nói cũng vô ích.

Tân Độ thấy anh hình như bắt đầu không vui, chỉ cần tiến sát lại là được, vì thế tiến đến trước mặt anh. Sau đó tự mình mạnh mẽ chui vào ngực anh, thân hình vạm vỡ rúc vào thân ảnh nhỏ gầy, kì thực bộ dáng kia rất buồn cười, giống như một con gấu ngựa Tanzania (*) lớn trèo lên một cành liễu nhỏ, tuy vậy, người nào đó vẫn như cũ tỏ ra bi thương, sau đó yếu ớt bên tai anh nói: “Tôi biết anh lừa tôi. Nhiều người lớn cũng bỏ rơi trẻ em như vậy, tôi tưởng tượng anh không cần tôi, tôi có cảm giác mình rất đáng thương, tôi thực sự rất đáng thương…”

Tân Độ nói những lời này nghe rất xúc động, dường như thật sự liên tục làm cho tâm trạng người khác xuống dốc theo, nhóm bệnh nhân thích YY kia đua nhau gào khóc. Trong lúc mọi người đang chìm trong tiếng than khóc thê lương, nhất là 2466, bởi vì lần trước Đới Đức Thành nói qua đồng giới có thể kết hôn gì đó, cho nên hắn vừa gào khóc một vừa hô: “Trời ạ, tình cảm cố chấp mà chân thành như vậy, ông trời à, xin người đừng dày vò bọn họ nữa, hãy để cho bọn họ được ở bên nhau đi….”


“Đúng vậy, ở bên nhau đi…phải ở bên nhau…”

“Phải ở bên nhau…”

Vu Hạo Nhiên nghe xong, thiếu chút nữa bị thổ huyết. Có thể nào nhóm bệnh tâm thần ở đây về phương diện nào đó có khả năng cộng hưởng? Chuyện này ngay cả bọn họ đều có thể tiếp thu?

Vu Hạo Nhiên mặt mũi đen sì kéo Tân Độ về phòng hắn, sau đó dìu “đống bùn đất” này ngồi xuống, lập tức chống lại tầm mắt hắn: “Mau nói, anh rốt cuộc có ý gì?” Đừng tưởng anh không biết, sáng nay còn bình thường, ai tin là kẻ ngốc.

Tân Độ thấy anh mặt lạnh, trong lòng thầm kêu không ổn, rồi ngây lập tức giả bộ đáng thương nói: “Người ta sợ thật mà, bọn họ đều không cần tôi.” Là ông đây khinh bọn mày hôi thối thì có!

“Vậy anh rốt cuộc muốn thế nào?”

Ngay lúc Vu Hạo Nhiên rối mù không biết nên thế nào, Tân Độ đắn đo một lúc nói: “Bác sĩ Vu, tôi thích anh, muốn cả đời này có thể bên cạnh anh!”

“Cái gì?” Vu Hạo Nhiên nghe xong trái tim lỡ mất một nhịp, quả thực không thể chịu được, anh về sau vẫn muốn cưới vợ sinh con, nếu còn dây dưa với hắn thêm nữa, không chừng ngày nào đó sẽ bị bẻ cong.

Tân Độ thấy anh ngẩn ra, tưởng anh phân vân không biết nên trả lời thế nào, liền chớp mắt cố gắng một phen nói: “Tôi có tiền có nhà cũng có xe, thẻ lương sẽ do anh giữ, anh có thể cho tôi hai trăm đồng tiền tiêu vặt, cũng có thể không cho. Công phu trên giường, phương diện này tuy rằng chưa từng thử qua. Nhưng mà “tiểu Tân Độ” nhất định không tồi. Tôi kiểm tra rồi. Nó rất khỏe mạnh, tôi xem nó lớn như vậy nhất định cũng rất thích anh. Nó với tôi giống nhau, đối với người không thích không hề có hứng thú. Cho nên anh chấp nhận chúng tôi đi!”

“Anh…” Vu Hạo Nhiên lập tức ngây ngẩn cả người, hai tai đều bắt đầu nóng lên, trái tim không ngừng run rẩy, còn có một loại cảm giác nóng rực khó hiểu… Không! Anh ý chí kiên định, chắc chắn sẽ không bị bẻ cong! Chắc chắn không! Sao lại nghĩ những thứ kì quái đó… Huống hồ con gấu con này dáng người cao lớn, sức lực cũng lớn, nơi đó… cũng giống như đại bác…


Vu Hạo Nhiên bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ, đại não rầm rầm chấn động, ánh mắt mất tự nhiên nhìn sang bên cạnh, bình sinh chưa từng trải qua khoảng khắc nào xấu hổ như vậy, hoàn toàn quên mất Tân Độ vừa mới hỏi gì, tự mình châm biếm bản thân nửa ngày, cuối cùng lại thẹn quá hóa giận nói: “Anh, nếu anh còn nói hươu nói vượn nữa, sau này giao cho người khác phụ trách được rồi!”

“Vậy tóm lại là đồng ý hay không đồng ý?” Tân Độ không hiểu, hình như chưa nói đồng ý cũng chưa nói không đồng ý mà.

Vu Hạo Nhiên chán nản, xoay người đi ra ngoài, lại bị Tân Độ giữ chặt nói: “Bác sĩ Vu, nếu anh không đồng ý cũng không có việc gì. Hàng ngày tôi đều sẽ kề cận anh, ngược lại một phút không thấy anh tôi cũng sẽ hoảng sợ.”

“Anh dám uy hiếp tôi?” Vu Hạo Nhiên muốn điên rồi, anh trước giờ quen được nuông chiều, bao năm qua còn không có người dám uy hiếp anh… Hắn muốn chết sao!

Tân Độ nghe xong liền nhe răng trợn mắt, cười nói: “Yên tâm đi. Tôi sẽ để anh đồng ý tuyên bố quan hệ, nếu không tôi và “tiểu Tân Độ” sẽ không chạm vào anh.”

“Từ khi nào anh học được thói vô lại như vậy?” Vu Hạo Nhiên chợt tỉnh ngộ, trước kia nhiều người nói Tân Độ vô lại như vậy, anh đều không để bụng, hiện tại lại đem sự vô lại đó ra áp chế mình, cuối cùng có thể hiểu được tâm tình của người ta.

Tân Độ không muốn giải thích vấn đề nhàm chán như vậy, hắn quay người, từ dưới gối lấy ra một chiếc thẻ, sau đó đưa tới trước mặt Vu Hạo Nhiên nói: “Lấy hợp đồng kia của anh và Vu Minh Thành xé đi, tôi không cho người khác vay tiền, đây là thẻ lương của tôi, tôi có thể nuôi anh, ngoài tôi ra người khác không được phép chạm vào anh.”

“Anh biết chuyện tôi ký hợp đồng với hắn?” Gần đây Vu Hạo Nhiên nhìn thấy Tân Độ rất tàn nhẫn, cảm xúc trở nên lẫn lộn, tờ hợp đồng kia mỗi lần nhắc tới càng thêm sỉ nhục, nhưng anh khi ấy ngoài lựa chọn nó thì những cách khác đều là đường chết.

Tân Độ lặng lẽ gật đầu, đầu nhìn chằm chằm vào cửa sổ, ánh mắt cũng rất sâu xa.

(*) Gấu ngựa: (Ursus thibetanus hay Ursus tibetanus), còn được biết đến với tên gọi Gấu đen Tây Tạng, Gấu đen Himalaya, hay gấu đen châu Á, là loài gấu kích thước trung bình, vuốt sắc, màu đen với hình chữ “V” đặc trưng màu trắng hay kem trên ngực.

Kỳ thực mình search cụm từ “gấu ngựa Tanzania” thì nó lại ra gấu ngựa, mà theo như mình tìm hiểu thì gấu ngựa không phân bố ở Tanzania T_T nên kỳ thực không hiểu tác giả nghiêm túc hay chỉ troll reader thôi ;((


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui