Lâm Thước Nhạc bứt rứt tay chân ngồi ở trên ghế sofa, thỉnh thoảng lại ngó về phía phòng bếp, lôi kéo Tô Thanh Thiển: “Ôi, Thanh Thiển, tại sao phía phòng bếp vẫn chưa có động tĩnh gì như vậy? Tại sao tiểu Thấm còn chưa đi ra nữa? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cho dù có đánh chết tớ thì tớ cũng không thể tin được, An Tử Thiên, một nhân vật trong truyền thuyết, vậy mà lại tự mình xắn tay áo vào bếp nấu cơm! Không phải là người như anh ấy, mỗi lần dùng bữa, đều phải ăn ở khách sạn cao cấp xa hoa, hưởng thụ bữa tiệc do đầu bếp riêng tỉ mỉ xào nấu sao? Thanh Thiển…”
Hôm nay,Tô Thanh Thiển đã ngắt lời lải nhải của Lâm Thước Nhạc đến n + 1 lần rồi: “Lâm Thước Nhạc, cậu đủ rồi đấy. Nếu như cậu còn huyên thuyên ầm ĩ nữa, không biết chừng An Tử Thiên sẽ đuổi cậu ra khỏi nhà đấy!” Thật sự là cô ấy đang nghĩ đây là phim thần tượng hay sao, còn cái gì mà khách sạn cao cấp xa hoa, đầu bếp riêng chứ…
Mặc dù biết rõ lời Tô Thanh Thiển nói hoàn toàn không có khả năng xảy ra, Lâm Thước Nhạc vẫn bị dọa sợ thành công, lập tức rụt lại bàn tay đang lôi kéo ống tay áo của bạn tốt, sau đó lại vẫn không an tâm mà liếc về phía phòng bếp nhìn một cái, xác định bên kia không có động tĩnh gì mới quay đầu nhỏ giọng oán giận: “Thanh Thiển, cậu thật là, luôn đối xử với tớ như vậy. A, Thanh Thiển, không phải bình thường cậu rất lạnh nhạt hay sao, tại sao hôm nay lại trở nên mất bình tĩnh như vậy?”
Không thể không nói giờ phút này bạn nhỏ Lâm Thước Nhạc đã làm “sáng tỏ chân tướng”, đúng là hôm nay Tô Thanh Thiển không bình tĩnh, thật sự rất không bình tĩnh.
Tô Thanh Thiển vẫn không thèm cho Lâm Thước Nhạc dù chỉ một cái liếc mắt như cũ, nhưng cơ thể lại có chút cứng nhắc, bàn tay đang nhấn nút điều khiển từ xa dừng lại ở một kênh đang phát chương trình thiếu nhi.
Nói ra, thật ra gia thế của Tô Thanh Thiển cũng không tầm thường, cô là con gái nhà họ Tô ở thành phố S, trên cô còn có một anh trai. Thành phố S và thành phố W tuy rằng không nằm trong cùng một tỉnh, nhưng xét vị trí địa lý thì cũng cách nhau một khoảng rất gần.
Thành phố W là trung tâm kinh tế quan trọng nhất quốc gia, công ty An thị là công ty lớn nhất thành phố W, điều đó cũng có thể nói lên được sức ảnh hưởng của nó trong giới kinh doanh cả nước. Tuy rằng ở rất gần nhau, nhưng suy cho cùng nền kinh tế của thành phố S vẫn không kém phát triển hơn thành phố W, công ty của nhà họ Tô mặc dù là công ty lớn nhất thành phố S, nhưng nếu so sánh với An thị thì vẫn kém hơn một bậc. Nhà họ Tô không hề có tư tưởng phong kiến “trọng nam khinh nữ”, cho nên Tô Thanh Thiển đã được người nhà bồi dưỡng từ nhỏ.
An Tử Thiên lại không lớn tuổi hơn mấy người họ bao nhiêu, từ khi bắt đầu được người trong nhà bồi dưỡng, Tô Thanh Thiển đã biết đến chuyện của An Tử Thiên, anh là một người lạnh lùng quái gở, không thích tiếp xúc cùng người khác, nói thẳng ra thì chính là một người có tính tình rất xấu. Nhưng chính sự quái gở đó của anh mà khiến người ta không thể không nhắc đến tài năng của anh trên thương trường, đấu tranh quyết liệt, dũng cảm tiến tới, bách chiến bách thắng, chưa bao giờ gặp được đối thủ, nếu như sinh ra ở cổ đại, nhất định anh cũng sẽ là một đại tướng quân công cao chấn chủ*, vang danh cả nước.
*công cao chấn chủ: công lao, danh tiếng vang dội, lấn át của quân chủ (vua)
Anh là một người có rất nhiều điều cổ quái, những lần đàm phán cùng đối tác cũng đều trao đổi qua video, chưa bao giờ tự mình xuất hiện tiếp xúc với người khác. Đã từng có một đối tác làm ăn chưa thông báo đã trực tiếp đến công ty, yêu cầu gặp An Tử Thiên, cùng họ đối mặt đàm phán. An Tử Thiên cũng ra gặp, đàm phán cho An thị đạt được lợi ích lớn nhất, nhưng cuối cùng lúc chuẩn bị tan họp lại tuyên bố hủy hợp tác, lý do là đối phương không tôn trọng đối tác (An thị - An Tử Thiên). Sau đó công ty kia lại tuyên bố phá sản, đắc tội An thị, đắc tội An Tử Thiên, mặc dù tất cả mọi người đều không rõ ngọn nguồn mọi chuyện, nhưng vẫn muốn tránh xa không kịp đối với công ty này.
Anh chỉ ngồi trong phòng làm việc xử lí các dự án hợp tác và giấy tờ liên quan tới quy hoạch, không ra khỏi cửa nhưng vẫn nhạy bén nhận ra được những thay đổi rất nhỏ trong giới kinh doanh, rồi lợi dụng những ảnh hưởng toàn cục để tạo cho An thị lợi ích tốt nhất ở trong đó.
Cho dù An Thị che dấu tốt đến đâu vẫn không ngăn được người khác cố ý điều tra. Trong thương trường có người nói An Tử Thiên là một kẻ thần kinh, thượng đế đóng một cánh cửa của anh nên mở cho anh một cánh cửa khác, nên An Tử Thiên có thiên phú kinh doanh chắc là do thượng đế đền bù cho anh. Vì thế mọi người vừa hâm mộ, ghen tị An Thị có được một thiên tài kinh doanh đồng thời cười nhạo châm chọc An Thị lại để cho một kẻ thần kinh đứng trên cao như vậy, một ngày nào đó anh ngã xuống thì oán trách cũng vô dụng
Sau khi quen biết và qua lại thân thiết với Bạch Thấm, Tô Thanh Thiển mới dần dần biết được sự thật bên trong, cái gì mà bệnh thần kinh chứ, đó chẳng qua chỉ là bên ngoài nghe nhầm đồn bậy mà thôi, nhưng An Tử Thiên thật sự đúng là không phải một người bình thường, chứng bệnh tự bế ở cái xã hội phức tạp khó phân biệt này cũng không phải điều gì mới lạ.
Nhưng Tô Thanh Thiển lại rất ngạc nhiên khi biết chuyện Bạch Thấm lại ở cùng một chỗ với một người có chứng bệnh tự bế, hơn nữa tình cảm giữa hai người họ, bất kì ai sáng suốt cũng đều có thể nhận ra đó không phải là giả. Hơn nữa theo hiểu biết của cô về Bạch Thấm, cô ấy cũng không phải là loại người có thể vì danh lợi và phú quý mà bán đứng hạnh phúc của bản thân.
Hôm nay là lần đầu tiên cô được gặp mặt trực tiếp, người mà theo như cách nói của Lâm Thước Nhạc, chính là nhân vật trong truyền thuyết, cho dù là một người vẫn luôn luôn lạnh nhạt như Tô Thanh Thiển cũng sẽ trở nên mất bình tĩnh. Từ đêm qua cô đã bắt đầu có chút cảm giác thấp thỏm không yên, nếu không thì hôm nay, cô đã không bị Lâm Thước Nhạc ép buộc, kéo đi thành công từ sáng sớm như vậy.
Vào lúc bước vào nhà trọ, nhìn thấy An Tử Thiên, kì thật sự khẩn trương trong lòng của Tô Thanh Thiển cũng tuyệt đối không nhỏ. Nhưng mà rốt cuộc là hiện tại đang xảy ra chuyện gì vậy, để hai người các cô ở lại phòng khách rồi mặc kệ, không nói đến An Tử Thiên thì thôi, nhưng Bạch Thấm đâu? Tô Thanh Thiển liếc nhìn cửa phòng bếp đóng chặt, quên đi, nhân vật trong truyền thuyết cũng đâu có đáng phải tò mò như vậy đâu, tốt nhất là ngoan ngoãn xem ti vi đi, sau đó cô thuận tiện liếc nhìn người nào đó không còn dám quấy rối, thật ra, cô cũng sợ không cẩn thận mình sẽ bị An đại nhân đá ra khỏi cửa.
Vì thế trong nhà trọ tràn ngập hai loại không khí kì lạ khác nhau, mãi tiếp tục cho đến một tiếng sau, hai người “làm việc vất vả” trong phòng bếp mang cơm trưa ra mới kết thúc.
Đến khi mời hai người họ ngồi xuống ăn cơm, bỗng nhiên An đại nhân thốt ra một câu: “Tiếp đãi không chu đáo, xin thứ lỗi.”
Tô Thanh Thiển và Lâm Thước Nhạc nghe vậy đều cảm thấy “thụ sủng nhược kinh”*, kích động đến mức không biết đặt tay chân ở đâu cho hợp lý, hơn nửa ngày sau mới tìm lại được chính giọng nói của mình, Tô Thanh Thiển vẫn cố giả vờ bình tĩnh như trước: “Tổng giám đốc An khách sáo rồi.” Mà suy nghĩ của Lâm Thước Nhạc vẫn còn đang ở bên ngoài chín tầng mây: “Đâu có đâu có, hắc hắc, tổng giám đốc An tiếp đón rất tốt, rất tốt.” (Maybe: hai bé Thiển và Nhạc thì ngu ngơ, bé Thiên thì sợ vợ sẵn rồi, giờ là lúc chị Thấm lên ngôi đại boss =]])
An Tử Thiên trầm mặc đảo quanh ánh mắt qua lại giữa hai người họ, nhìn Lâm Thước Nhạc đang không ngừng liên tục đổ mồ hôi lạnh thầm mắng bản thân lắm miệng trong lòng, rốt cuộc mở miệng vàng: “Có thể gọi tôi là An Tử Thiên.”
Vì vậy, một bữa cơm bắt đầu trong tình trạng không có hai người này. (Maybe: đại ý tức là bé Thiển và bé Nhạc bị bé Thiên dọa đơ như cây cơ rồi, nên suốt bữa ăn hai bé vẫn ở trong trạng thái trong suốt =]])
Bạch Thấm vì hai câu nói này của An Tử Thiên mà vô cùng vui vẻ, anh chấp nhận chủ động biểu đạt ý tốt với bạn bè của cô, điều này một lần nữa chứng minh là cô chiếm được một bị trí quan trọng trong lòng anh, đồng thời điều này cũng thể hiện, anh đã bắt đầu chủ động bước từng bước ra thế giới bên ngoài tiếp xúc trao đổi, một ngày nào đó, An Tử Thiên của cô nhất định sẽ không còn khác biệt so với những người bình thường khác, không còn cần chịu những người suy đoán ác ý của người ngoài nữa.
Ban đầu khi cô đưa ra đề nghị mời hai người bạn tốt là Lâm Thước Nhạc và Tô Thanh Thiển đến nhà trọ ăn cơm, An Tử Thiên không đồng ý, anh cảm thấy đây là không gian riêng tư của cô và anh, giống như căn phòng của hai người trong nhà lớn của nhà họ An vậy, là nơi không thể cho phép người khác bước vào.
“Nhưng chuyện giải quyết những lời đồn đại lần này, Thước Nhạc và Thanh Thiển đã giúp đỡ em rất nhiều, nếu như không tỏ vẻ một chút thành ý thì chẳng phải là rất vô tâm hay sao.”
“… Bên ngoài.”
“Nhưng đồ ăn bên ngoài anh ăn nổi hay không?”
“…”
Bạch Thấm không ngừng cố gắng, chui vào trong lòng anh làm nũng: “Anh Tử Thiên, anh biết không? Bình thường các cô gái mà có bạn trai, đều sẽ tổ chức một buổi tiệc để cho các chị em tốt và bạn trai của mình chính thức gặp mặt, như vậy thể hiện tình cảm của cô ấy là thật lòng, cô ấy thật sự muốn ở bên cạnh người bạn trai đó thật tốt. Mà người bạn trai rất lịch sự mời chị em tốt của bạn gái mình ăn cơm, chấp nhận qua lại thân thiết với họ tức là thể hiện sự coi trọng đối với bạn gái mình, cũng thể hiện rằng anh ta là một người rất nhiệt tình. Đương nhiên, nếu như người đàn ông đó mà có một tay nghề nấu ăn tốt, có thể tự mình xuống bếp nấu cơm sẽ càng có được sự ủng hộ từ những người chị em tốt của bạn gái mình. Có được sự ủng hộ từ những người bên cạnh bạn gái, tình cảm giữa hai người mới càng trở nên ngọt ngào sâu đậm.” Bạch Thấm tích cực cọ cọ trong lòng anh. (Maybe: kiểu này là bé Thiên chết chắc r =]])
“Nếu như các cô ấy không thích anh thì em cũng sẽ không thích anh?” An Tử Thiên hiểu có chút khác biệt.
“Đương nhiên không phải! Chỉ là nếu như các cô ấy cảm thấy anh không tệ, lại đối xử với em rất tốt, tình cảm của chúng ta có được sự ủng hộ của người khác, sẽ càng trở nên ngọt ngào hơn.” Bạch Thấm vội vàng giải thích, mỗi một mối tình cảm đều hy vọng có được nhiều người chúc phúc, cô cũng hy vọng như vậy.
“Anh vẫn sẽ đối xử với em tốt, tốt cả đời.” An Tử Thiên cố chấp với ý nghĩ của mình, nghiêm túc thổ lộ tình cảm của mình với cô. Cho dù tất cả mọi người đều không đồng ý, anh cũng vẫn sẽ đối xử với em tốt cả đời!
“Điều này đương nhiên em biết chứ. An Tử Thiên, rốt cuộc anh có muốn mời hai cô ấy đến nhà ăn cơm hay không?”
Có lẽ là vì hy vọng tình cảm giữa mình và Bạch Thấm ngày càng ngọt ngào, cũng có thể là vì chứng minh anh vẫn sẽ đối xử tốt với cô cả đời, dù sao rốt cuộc thì cuối cùng An Tử Thiên vẫn đồng ý, hơn nữa còn tự mình xuống bếp. Đạt được mong muốn, Bạch Thấm đại tiểu thư phấn kích đến mức chủ động “hiến dâng nụ hôn”, cuối cùng lại bị anh phản kích, thiếu chút nữa bị ăn sạch sành sanh.
Lúc ăn cơm, An Tử Thiên vẫn luôn giữ thói quen tốt là chỉ chuyên tâm ăn uống mà không nói chuyện, mà hai cô nàng họ Lâm, Tô ngồi một bên, vừa ăn cơm vừa nhìn anh nhiều lần gắp thức ăn cho Bạch Thấm, vẻ mặt tràn ngập sự dịu dàng lại không dám nhiều lời.
Bạch Thấm vừa học theo An Tử Thiên, chuyên tâm ăn cơm không nói chuyện, vừa bị dáng bẻ cẩn thận ngồi một bên của hai người bạn tốt chọc cười, cuối cùng lương tâm cũng trỗi dậy: “Hôm nay hai người các cậu làm sao vậy? Chẳng lẽ là do An Tử Thiên nấu ăn quá ngon, khiến cho hai người chỉ mải ăn cơm mà không nói chuyện?”
Nói thật, cho dù sớm cho đồ ăn đến miệng rồi nuốt vào bụng từ lâu, nhưng Lâm Thước Nhạc vẫn có chút không thể tin được, nhân vật An Tử Thiên trong truyền thuyết, vậy mà ở nhà lại không hơn không kém, là một người chồng có thể nấu ăn. Hơn nữa đồ ăn anh nấu còn ngon như vậy, thật sự là ngon như vậy, a… a… a…, thân là người được mời cơm, giờ phút này Lâm Thước Nhạc đang âm thầm kích động trong lòng!
“Ăn rất ngon, thật sự là hương vị rất ngon, Tiểu Thấm, cậu thật hạnh phúc nha!” Lời nói của Bạch Thấm vừa dứt, Lâm Thước Nhạc giống như đã tìm được người thân, vẻ mặt kích động bật thốt ra.
Bạch Thấm cười, nhìn về phía An Tử Thiên: “Đúng vậy, tớ thực sự rất hạnh phúc.”
Cảm nhận được ánh mắt của Bạch Thấm, An Tử Thiên nhìn lại cô, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười dịu dàng. Có được em, anh cũng thật sự hạnh phúc.
Ngồi một bên nhìn An Tử Thiên tươi cười, Lâm Thước Nhạc nhìn đến mức trở nên ngây dại, bàn tay đang cầm chiếc đũa gắp thức ăn cũng khựng lại ở giữa không trung. Mà Tô Thanh Thiển cũng ngây ngẩn đến mức quên nhai nuốt.
Thật ra, Bạch Thấm cậu mời chúng tớ đến ăn cơm, mục đích chính đó là nhìn hai người bọn cậu ân ái đúng không!!!
An đại nhân lại mở miệng: “Cảm ơn bình thường hai người vẫn luôn quan tâm chăm sóc đến Bạch Thấm, sau này nếu có chuyện gì cứ việc mở miệng, tôi nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức mình.” Anh đã chuẩn bị rất lâu mới nói ra những lời này.
Tô Thanh Thiển là người có tâm tư sâu xa hơn một chút, lập tức liền nghe ra trong lời nói vừa rồi của An Tử Thiên có bao nhiêu phần hứa hẹn, quả nhiên, vị trí của Bạch Thấm trong lòng anh khác hẳn với người bình thường! Những lo lắng ban đầu vì bạn tốt cũng giảm bớt đi được phần nào.
Nếu như có một người đàn ông đối xử với cô giống như An Tử Thiên đối xử với Bạch Thấm, đặt cô ở trên đầu quả tim mà yêu thương, hết sức che chở dịu dàng, cho dù người đàn ông đó thật sự có bị bệnh thần kinh, cô cũng sẽ mặc kệ những người khác nói như thế nào, nghĩa vô phản cố* cùng người đó yêu nhau.
*nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được lùi bước. Ở đây ý muốn nói là nếu như tồn tại một người đàn ông yêu bé Thiển như bé Thiên yêu chị Thấm, bé Thiển cũng sẽ yêu thương người đó giống như việc hiển nhiên, giống như một lẽ phải, nhất quyết không do dự, đắn đo hay lùi bước.
Những người có gia thế như các cô, mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời chính là có được một tình yêu gì có thể thay đổi được như vậy. Thượng đế đóng lại cánh cửa mang tên “bình thường” của An Tử Thiên, lại mở ra cho anh một cánh cửa khác mang tên “tình yêu”. Anh thật sự rất may mắn, có được một hạnh phúc như thế.
Cuối cùng khi bữa cơm này kết thúc, Lâm Thước Nhạc đã ăn quá no, còn Tô Thanh Thiển thì cũng đã kết thúc suy nghĩ sâu xa trong lòng.
Sau khi ăn xong, An Tử Thiên bị Bạch Thấm đẩy ra ban công tưới nước cho hoa cỏ. Còn Lâm Thước Nhạc và Tô Thanh Thiển thì bị kéo vào phòng bếp thực hiện “việc lớn” đó là rửa bát. Theo như cách nói của cô, thì đó chính là “không thể có ăn mà không có làm”.
Lâm Thước Nhạc bĩu môi la hét nói biết thế đã không thèm ăn bữa cơm trưa này.
Bạch Thấm đột nhiên mỉm cười nói: “Thước Nhạc, cậu đến đây để kiểm tra đúng không?”
“Hả?” Lâm Thước Nhạc hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì.
“Cậu đến đây kiểm tra, liệu tớ có hạnh phúc hay không đúng không?” Bạch Thấm không hề ngẩng đầu, lau chùi bàn ăn, động tác vô cùng mềm nhẹ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...