Bóng tối bao trùm lấy hết thảy mọi thứ, không gian đã trở nên tĩnh lặng.
Trên cao mây đen che khuất đi ánh trăng tròn, ngăn không cho nó chiếu xuống.
Mã Vân trấn đèn đuốc sáng rực, soi rõ một vùng rộng lớn xung quanh.
Bức tường kéo dài nối liền tam trấn cũng là như thế, từ trên cao nhìn xuống giống một đầu hoả xà khổng lồ đang nằm im bất động.
||||| Truyện đề cử: Tự Dưng Thành Mẹ Kế |||||
Đại Điện phủ Thành chủ, sau khi thương nghị tốt.
Các tông môn, môn phái chia ra làm ba lấy Cơ gia, Vân Lam Cung, Tiêu Dao Tông làm đầu.
Phân biệt phòng thủ tại Thạch Côn, Mã Vân, Hoàng Hổ.
Để phòng bất trắc, ba bị lão tổ cũng được mời đến.
Đi theo riêng phần mình gia tộc, tông môn đến toạ trấn nơi đó....
- Phụ thân, chúng ta đã thống kê xong tổn thất thương vong.
- Lăng Thiên Hải từ bên ngoài bước vào, thần sắc nặng nề.
Không để Lăng Vân Sơn hỏi, hắn lên tiếng.
- Mười ba tông môn, hai mươi bảy môn phái, gần một vạn đệ tử tham chiến.
Chỉ còn lại không đến 4 phần đều mang theo thương tích, tử trận hầu hết đều là kim đan trở xuống tu sĩ.
Kinh nghiệm chiến đấu chưa nhiều.
Số còn lại chỉ tìm thấy tùy thân tín vật cùng vũ khí, mất tích số người chưa rõ.
Đại điện đám người bao quát Mã Lưu Tự, Lăng Vân Sơn cùng các tông chủ môn phái lưu lại nơi này giật mình.
Chưa đầy một ngày, nhiều như vậy thương vong.?
- Mã thành chủ, bên phía ngươi..
- một vị nam tử cao lớn lên tiếng.
Cả đám người quay lại, khuân mặt Mã Lưu Tự đắng chát.
- Ba nghìn binh sĩ thủ thành, hiện tại chỉ còn không đến bảy trăm người.
Cả Đại điện trầm mặc, nếu như các tông phái không tụ tập tại đây.
Mã Vân trấn có lẽ giờ này chỉ còn được ghi chép lại trong sách vở.
- Chỉ cần đêm nay không xảy ra chuyện, chiều mai viện binh sẽ tới.
- Mã Lưu Tự âm thanh lạc quan,.
- Cơ gia thân đệ gia chủ đích thân cầm quân, còn có Phụng Quốc Tam Hoàng tử điện hạ ngự giá thân chinh.
Chúng cường giả nhao nhao gật đầu, Cơ gia chiến tướng cơ hồ đều kinh lịch qua trăm trận, kinh nghiệm trận mạc đối phó với đám cương thi liền ổn thoả.
Mà Tam Hoàng tử Dạ Ngọc Minh cũng là chiến công hiển hách, mưu lược chỉ xếp sau đại ca mình Dạ Ngọc Thành.
Bàn bạc một hồi, đám cường giả lục đục rời khỏi đại điện.
Đi về phía gian phòng mình, Lăng Vân Sơn bất chợt cảm thấy bất an.
Tu sĩ luôn tin tưởng vào cảm giác của mình, nhất là Hợp Thể cảnh cường giả Lăng Vân Sơn.
Lão bấm tay suy tính, thế nhưng lại không nhìn ra được gì cả, mang tâm trạng không ổn định đó.
Hắn xoay người hướng phía lão tổ nhà mình đang nghỉ ngơi.
Trong phòng, một vị nam nhân trẻ trung đang ngồi tựa lưng trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Đây chính là Tiêu Dao lão tổ Lăng Tiếu Thiên, bộ dáng trẻ trung này là hắn cố ý huyễn hoá mà thành.
- Vân Sơn..? - Lăng Tiếu Thiên khẽ mở miệng,.
- Bái Kiến sư thúc tổ.
- Vân Sơn chắp tay, cung kính cúi đầu.
- Có chuyện gì sao.?
- Bẩm sư thúc tổ, ta trong lòng có cỗ dự cảm bất an.
Muốn thỉnh giáo người giải hoặc.
- Ngươi chỉ là lo lắng thái quá thôi, có ta ở đây.
Chuyện gì có thể xảy ra.?
Lăng Tiếu Thiên không hề quan tâm, giọng nói như muốn đuổi khách.
Lăng Vân Sơn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy sư thúc tổ của mình vọng ra.
- Trở về đi, đừng ở đây ảnh hưởng ta nghỉ ngơi.
Thấy sư thúc tổ mình nói thế, nhìn cánh cửa đóng im lìm.
Lăng Vân Sơn đành rời đi, trong lòng vẫn cảm thấy sắp có đại sự xảy ra.
Lăng Vân Sơn rời đi không bao lâu, Lăng Tiếu Thiên mới thở phào nhẹ nhõm.
Bộ dáng nịnh nọt nhìn sang bên cạnh,.
- Tỉ, đã lâu không gặp....
Nếu Lăng Vân Sơn có mặt lúc này, chắc chắn sẽ bị doạ chết.
Trong phòng bây giờ ngoài Lăng Tiếu Thiên, còn xuất hiện một vị nữ nhân.
Ánh mắt nghiềm ngẫm nhìn vào nam tử trước mắt, bộ dáng mười phần giống với ma nữ Độc Tông đã xuất hiện ban sáng.
Không sai, nàng chính là Thanh Thủy nhị trưởng lão độc Tông.
Hay nói chính xác hơn là tỉ tỉ của Lăng Tiếu Thiên.
Lăng Thanh Thủy.!
....!
Lăng Gia nghìn năm trước, là gia tộc nằm tại tây nam Đằng Quốc Hoàng Triều, một Quốc Gia lớn truộc Trung Vực.
Lăng Tiếu Thiên khi ấy còn là tiểu nam hài thò lò mũi, hắn thuộc về tri thứ của Lăng Gia.
Mà Lăng Thanh Thủy lại là Lăng gia dòng chính, bất quá nàng là con vợ hai.
( Không có chèn ép, ghẻ lạnh như các ngươi nghĩ đâu.)
Lăng Thanh Thủy mẫu thân mất sớm, Lăng Gia lại không có cháu gái.
Lăng Gia chủ chỉ có hai người con trai, sau khi sinh Lăng nhị công tử phu nhân hắn cũng qua đời.
Hai nữ nhân mình yêu thương nhất lần lượt bỏ hắn mà đi, khiến Lăng Gia chủ đem hết yêu thương nuông chiều dành cho huynh muội ba người Lăng Thanh Thủy.
Lăng Lão phu nhân lại càng nuông chiều nàng, bà không có con gái.
Có hai đứa con dâu lại dắt tay nhau đi mất, thế cho nên bà nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa đứa cháu gái duy nhất này.
Lăng Thanh Thủy mặc dù được cưng chiều, thế nhưng nàng không hề tỏ ra là một vị thế gia đại tiểu thư.
Lại càng không ỷ thế hiếp người, thay vào đó vô cùng hiền lành nhân hậu.
Thiên phú tu luyện cũng không kém cạnh ca ca cùng đệ đệ mình.
Chỉ là nàng không ưa thích chém chém giết giết, một mực chạy khắp nơi cứu vớt nạn dân, những người nghèo khổ.
Lăng Gia chủ mấy lần muốn nói, thế nhưng luôn bị Mẫu thân lão, bà nội Lăng Thanh Thủy như hình như bóng xuất hiện đúng lúc.
Ánh mắt bà nhìn hắn như thể, " ngươi mắng thử cháu ta một câu xem, ta cho ngươi biết gia pháp bổng lợi hại.! "
Cứ như thế Lăng Gia chủ chỉ biết ngậm ngùi mà rời đi, trong lòng kêu khổ.
Hắn cũng là con trai của bà cơ mà, trọng nữ khinh nam quá đáng.
Không những thế hai đứa con trai hắn cũng bênh muội muội ( tỉ tỉ) của mình một chặp.
Bộ dáng càng quá đáng hơn " Ngươi bắt nạt tiểu muội ( tỉ tỉ)của bọn ta, bọn ta liền từ ngươi "
Lăng Gia chủ đêm nằm nhớ hai vị thê tử, hắn cảm thấy cô đơn giữa chính căn nhà của mình.
Thút thít mà khóc.
Trở lại vì sao Lăng Tiếu Thiên lại gặp Lăng Thanh Thủy, à Lăng Thanh Thủy tới gặp Lăng Tiếu Thiên.
Khi Lăng Tiếu Thiên còn nhỏ, hắn thường hay bám lấy Lăng Thanh Thủy chạy đông chạy tây.
Chi thứ với trực hệ Lăng Gia không có ở giữa mưu đồ soán vị, hãm hại này kia các thứ.
Mặt khác hết sức hoà thuận.
Còn về Lăng Thanh Thủy, hai vị ca ca, đệ đệ chỉ biết cắm đầu vào tu luyện.
Chẳng mấy khi gặp mặt, thế cho nên nàng cũng rất nuông chiều tiểu tử này.
Cũng vì lòng nhân hậu, thương người, hay giúp đỡ người khác bất kể bối phận già trẻ lớn bé giàu nghèo.
Lăng Thanh Thủy được ví như tiểu bồ tát của Tây Nam Đằng Quốc.
Cho đến một ngày, Lăng Gia tiếp đãi một vị khách nhân.
Chuyện này chỉ có Lăng Gia chủ, Lăng Lão phu nhân cùng Lăng Thanh Thủy ba người biết.
Không bao lâu sau, Lăng Gia chủ tuyên bố nữ nhi mình Lăng Thanh Thủy được cao nhân để mắt, thu làm đệ tử, sẽ theo vị ấy về tu hành.
Đối với chuyện này trên dưới Lăng Gia ai nấy đều chúc mừng, Lăng Gia nhị vị công tử cũng cao hứng cho tỉ ( muội) của mình.
Lăng Tiếu Thiên cũng từ đó không gặp lại Lăng Thanh Thủy nữa.
Sau khi nàng rời đi, Lăng Gia lão phu nhân đột nhiên lâm trọng bệnh.
Một năm sau thì qua đời, Lăng giả chủ cũng trở nên tiều tụy, tang lễ mẫu thân xong cũng tuyên bố nhượng lại vị trí gia chủ cho con trai lớn.
Lui về ở ẩn, bẵng qua mấy năm.
Lăng Gia treo lên cáo phó, Gia Chủ Lăng Gia trùng kích cảnh giới thất bại, thân tử đạo tiêu.
Đằng Quốc trăm năm sau xảy ra nội loạn, Lăng Gia cũng bị quấn vào vũng nước đục ấy.
Vì bảo vệ Hoàng Thất ấu tử, trên dưới Lăng Gia bị truy sát không ngớt.
Nhị vị công tử bấy giờ đã là Gia chủ một người chia ra mỗi người mỗi ngả, dẫn dụ theo truy binh sống chết không rõ.
Lăng Tiếu Thiên được mẫu thân mang theo về quê ngoại, nhưng vì bị thương không bao lâu cũng qua đời.
Lăng Tiếu Thiên lúc ấy 15 tuổi, một thân một mình sinh tồn.
Trải qua vô số kiếp nạn, gặp được một vị cũng họ Lăng.
Hai người kết bạn mà đi, mơ mơ hồ hồ xâm nhập Tử Vực.
Trong lúc vô tình ngộ nhập bảo tàng, đạt được Tiêu Dao kiếm pháp, cùng vô số đan dược công pháp khác.
Sau khi cửu tử nhất sinh rời khói đó, quyết định kết bái huynh đệ tại Tây Vực lập nên Tiêu Dao Tông.
Vốn bản tính không muốn bị gò bó trách nhiệm, Lăng Tiếu Thiên từ chối chức vị môn chủ.
Phò tá vị họ Lăng kia lên, từng bước đem Tiêu Dao Tông phát triển đến như bây giờ.
Đêm càng ngày càng về khuya, Mã Vân trấn vẫn sáng rực soi rọi một vùng trời.
Lăng Tiếu Thiên thân ảnh đột nhiên xuất hiện trên tường thành, ánh mắt nhìn xa xăm.
- Thật sự không còn cách nào sao.?
Lẩm bẩm một câu không ai hiểu, Lăng Tiếu Thiên thở dài một hơi.
Cứ như thế lặng yên đứng tại đó cho đến khi ánh mặt trời dần dần lộ ra, báo hiệu một ngày mới đến với Mã Vân thành.
- Báooooo.!
Âm thanh sợ hãi vang lên, đánh thức binh sĩ còn đang ngủ say trên tường thành.
Mã Lưu Tự còn chưa kịp bước ra khỏi cửa, thì một tin tức oanh động đã kề sát bên tai hắn.
Đại điện thành phủ thành chủ, Lăng Vân Sơn bước chân vội vã chạy đến.
Phía sau là tông phái chúng cường giả, sáng sớm hôm nay tất cả mọi người đều nhận được thông báo.
Cấp tốc đến phủ thành chủ, tới nơi đã thấy Mã Thành chủ ngồi đó.
Hai hàng lông mày cau lại, khuân mặt sầu thảm liên tục thở dài.
- Mã thành chủ, mới sáng ra ngươi có chuyện gì mà lại gọi chúng ta tới gấp gáp như thế.,?
Một vị môn chủ bộ dáng vẫn còn đang ngái ngủ lên tiếng, xung quanh mọi người lục tục ngồi xuống.
Còn chưa kịp đặt mông xuống ghế, thanh âm nặng nề của Mã Lưu Tự vang lên.
- Cơ gia Tướng Quân cùng tam Điện Hạ thống lĩnh bốn mươi vạn binh mã, đêm hôm qua dựng trại nghỉ ngơi trên đường.
Tao ngộ tập kích..toàn bộ...!toàn bộ...!Bốn mươi vạn người bao gồm cả tam Điện Hạ....!Không ai sống sót.!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...