“Chu tổng, xin chào, tôi là người bên cạnh của tiểu thư tuyệt nhiên , chúng tôi hôm nay tới là muốn cùng ngài nói chuyện.”
Hiểu vi công thức hóa ngôn ngữ, giọng không cao không thấp, cùng Chu Sâm bảo trì khoảng cách nhất định, ở phương diện lễ nghi Hiểu Vi trước nay đều làm rất tốt.
Chu Sâm bây giờ mới ngẩng đầu lên, cái aó sơ mi màu xanh nhạt càng làm cho anh ta thêm chững chạc hơn: “A, thật ngại quá, để các vị đợi lâu, mời ngồi. Các vị dùng trà hay cà phê?"
Chu Sâm dẫn các cô ngồi trên cái ghế sôfa đen
Tuyệt Nhiên tháo kinh râm xuống, nhìn thẳng Chu Sâm, hắng giọng một tiếng, rồi nói: “Cà phê, cám ơn!”
Chu Sâm cảm giác như thân dưới bị diện giật, tay phải rõ ràng run lên, cả kinh giương miệng thẳng tắp nhìn chằm chằm tuyệt nhiên, đương nhiên anh ta vẫn duy trì hình tượng! Trên mặt lập tức khôi phục như thường, làm bộ thực khách khí nhìn Tuyệt Nhiên, hỏi thân thế của Tuyệt Nhiên
“Tuyệt Nhiên tiểu thư thực quen mặt nha? Không biết tiểu thư là ở chỗ nào, cha của tiểu thư là ai? ”
Tuyệt nhiên sớm biết rằng anh ta sẽ nghi ngờ, ớm đã làm một bản thảo nháp, không nhanh không chậm nói : “Cha tôi là Vương Hổ, tôi từ nhỏ ở Mĩ quốc tới lớn, năm nay hai mươi lăm tuổi.”
“Nga, ” tuyệt nhiên nhìn thấy sự sợ hãi trên mặt của Chu Sâm dần dần giảm bớt, bắt đầu cùng các cô bàn thảo
“Tôi cũng đã xem qua lí lịch của tiểu thư Tuyệt Nhiên, ở Mĩ quốc cũng từng làm khuôn mặt đại diện cho tạp chí, còn ra album,nhưng lại không làm người mẫu quảng cáo, huống hồ tuyệt nhiên tiểu thư lại không hiểu rõ sản phẩm của công ti, tôi lo cô không thể đánh giá sản phẩm này."
A! Anh ta muốn từ chối!
Tuyệt nhiên bên môi xẹt qua một tia cười lạnh.
Hiểu vi tính nóng nảy, mở hai tay ra nói: “Chu tổng, anh yên tâm, tuyệt nhiên cô ấy rất có tự tin vào việc chụp ảnh quảng cáo , anh xem hình tượng của cô ấy rất phù hợp với việc này. Chu tổng, ngài không cần quá lo lắng.”
Chu Sâm vội vã xua đuổi các cô đi, người đứng lên: “Thực xin lỗi, hai vị hi vọng lần sau chúng ta có cơ hội hợp tác."
Rõ ràng là ý tứ tiễn khách
Hiểu Vi còn muốn giành quyền tuyên truyền sản phẩm cho Tuyệt Nhiên nhưng lại bị Tuyệt Nhiên nắm tay cô ý bảo cô không cần nói thêm gì nữa
Uyển chuyển đứng lên, nhìn Chu Sâm im lặng gật đầu: “Chu tổng, anh nếu đã không tin tưởng thực lực của tôi, chúng tôi cũng không quấy rầy anh, bất quá, chu tổng, bất cứ người nào cũng là từ một đứa trẻ oa oa khóc mà học đứng lên, học nói chuyện, lại học cách trưởng thành, anh đến ngay cả một cơ hội thử vai cũng không thể cho tôi, tôi cũng chỉ có thể nói anh không phải là Bá Nhạc*! Vi tỷ, chúng ta đi thôi.”
Tuyệt Nhiên dắt Vi tỷ đang uể oải đứng dậy rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, sau lưng lại truyền đến một tiếng kêu to
“Chờ một chút!”
Tuyệt nhiên trong mắt hiện lên một tia sáng ngời. Cùng Chu Sâm làm vợ chồng vài năm, cô đối với tính cách của anh ra nắm rõ như lòng bàn tay, vừa rồi là hướng Chu Sâm nói trá nói phải. Bất cứ người nào cũng là đứa trẻ oa oa khóc nỉ non sau đó mới học đứng dậy, sau đó mới học cách nói chuyện, tiếp theo chính là học cách trưởng thành!
Tuyệt nhiên dừng bước, trên mặt thay bằng một tia cười nhạt, xoay người ngoái đầu nhìn lại, nụ cười trên môi như ánh mặt trời chiếu vào vô cùng ấm áp
Một giây đó, Chu Sâm tâm động một chút, giống bị cái gì vậy tác động, có cảm giác như y ngải ngải trở về! Mỗi lần y ngải ngải chờ anh ta về , đều nhìn anh cười như vậy
Định thần nhìn lại, mới xác định người phụ nữ trước mắt này xác thực không phải là Y Ngải Ngải.
Lạnh lùng nói: “Tuyệt nhiên tiểu thư, tôi làm người từ trước đến nay đều hành xử công bằng, nếu cao chủ quản hết lòng đề cử cô, đừng bảo là tôi chưa cho cô ngươi cơ hội, cô chỉ có một cơ hội ở lần thử vai."
Hiểu Vi cảm ơn ân đức, gấp rút nịnh hót: "Cám ơn Chu tổng! Chúng tôi nhất định sẽ làm tốt, ngài nhất định sẽ hài lòng."
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
* Theo truyền thuyết Trung Hoa, Bá Nhạc nguyên là tên của một vị Thần cai ngựa trên Thiên đình. Ông là bậc thầy am hiểu về ngựa, có thể xét đoán dựa vào dáng vóc. Vì vậy, tên gọi Bá Nhạc được người đời dùng để tán dương những người có tài xem tướng ngựa.
Trong thời Xuân Thu (770 – 476 trước Công nguyên), có một người tên là Tôn Dương, là một chuyên gia giám định ngựa, nên mọi người gọi ông là Bá Nhạc.
Một ngày kia, Chu Vương yêu cầu Bá Nhạc tìm cho mình một con thiên lý mã, có thể ngày đi ngàn dặm. Bá Nhạc lặn lội khắp nơi, mong tìm được ngựa quý, nhưng tìm không thấy giống ngựa như nhà vua mong muốn.
Cuối cùng, khi đi qua Kế Quốc, Bá Nhạc nhìn thấy một con ngựa đang thồ một xe chở muối đi lên dốc. Con ngựa cố kéo chiếc xe, khiến mồ hôi tứa ra ướt đẫm, còn đuôi nó thì cụp hẳn xuống.
Tuy nhiên, Bá Nhạc lại thấy con ngựa này thật đặc biệt, bèn đến gần, rồi dùng áo của mình để lau mồ hôi cho nó. Chú ngựa hí thật lớn, đôi mắt mở to, như thể muốn nói với ông điều gì. Từ tiếng ngựa hí, Bá Nhạc nhận ra rằng đây là một con bảo mã.
Bá Nhạc mua lại con ngựa và lập tức đem về cho Chu Vương. Tuy nhiên, nhìn thấy bộ dạng gầy gò của chú ngựa, nhà vua có ý hơi nghi ngờ. Bá Nhạc khẳng định đây chính là giống thiên lý mã mà nhà vua cần tìm, và nó sẽ hồi phục sức lực trong vòng nửa tháng nếu được chăm sóc đầy đủ.
Chu Vương giao nó cho người trông ngựa, dặn phải coi sóc nó cẩn thận. Quả đúng như lời Bá Nhạc, con ngựa hồi sức rất nhanh và khi được nhà vua cưỡi, nó có thể đi ngàn dặm mỗi ngày. Sau này chú bảo mã này đã lập được nhiều chiến công, khiến Chu Vương càng trọng vọng Bá Nhạc hơn nữa.
Câu chuyện này được ghi chép trong chương 7 cuốn “Hàn Thi Ngoại Truyện (韓詩外傳)”, một cuốn sách sưu tầm 360 mẩu chuyện và thơ trong thời Tây Hán (206 trước công nguyên – 23 sau công nguyên) được viết bởi Hàn Anh, một học giả đời vua Văn Đế.
Về sau, thành ngữ “Bá Nhạc tướng mã” được dựa trên câu chuyện này. Nó được dùng để nói về một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...