Sáng sớm tỉnh lại, vừa nhìn thấy người ngồi ở bên giường, Mông Hiểu Dương nhanh chóng nhắm mắt lại lần nữa. Nhất định là y tỉnh lại phương thức không đúng, nếu không làm sao sẽ thấy đối tượng mộng xuân đêm qua.
Lâm Hô kề sát vào Mông Hiểu Dương, thấy lông mi y rung rung nhiều hơn, đáy mắt hiện lên một chút ý cười, sau đó trực tiếp cúi đầu hôn y, thẳng đến Mông Hiểu Dương trợn mắt trừng hắn, mới không tình nguyện liếm liếm cánh môi y rời khỏi.
"Không giả bộ ngủ nữa sao?" Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai Mông Hiểu Dương, khiến y không khỏi nghĩ đến mộng xuân tối hôm qua, Lâm Hô là dùng âm thanh này khiêu khích y.
Chết tiệt, lại nghĩ đến nữa rồi, rốt cuộc là mình có bao nhiêu cơ khát, Mông Hiểu Dương thầm mắng một tiếng, xê dịch ra sau một chút, kéo xa khoảng cách của hai người.
"Tại sao anh lại ở trong phòng tôi, không đúng, anh vào bằng cách nào? Anh nhìn lén tôi nhập mật mã?" Chẳng trách Mông Hiểu Dương sẽ nói như vậy, cửa ở thế giới tương lai không thể dùng bạo lực thông thường phá vỡ được.
Mở cửa phải có vân tay và mật mã, hơn nữa mật mã nhập sai ba lần liền tự động khóa lại, phải đến văn phòng thế giới quang não xin đổi mật mã hoặc là lấy lại mật mã. Lâm Hô thân là người nắm giữ tạm thời của ký túc xá này, chỉ cần có mật mã của bạn cùng phòng là có thể vào phòng của người đó. Nên Mông Hiểu Dương mới cho rằng hắn nhìn lén mật mã của y.
Lâm Hô nhíu mày lắc đầu, rõ ràng sáng sớm chính y nhắn tin mật mã cửa cho hắn, hiện tại lại không thừa nhận, thật là, sao lại dễ xấu hổ như vậy chứ!
"Sáng nay em nhắn cho tôi mà."
Không thể nào, y tin tưởng mình chắc chắn không có nhắn tin cho Lâm Hô. Khổ sở suy nghĩ một hồi, Mông Hiểu Dương vẫn cảm thấy Lâm Hô nhất định nhìn lén y nhập mật mã, nếu không làm sao có thể vào phòng.
"Tôi không có nhắn cho anh, còn nữa, tôi muốn thay đồ, anh đi ra ngoài nhanh đi." Có lẽ là mấy ngày nay tiếp xúc thân mật rất nhiều, Mông Hiểu Dương nói chuyện cũng không khách khí, trực tiếp chỉ vào cửa kêu Lâm Hô rời đi.
Không có cảm giác bị người đuổi đi, tương phản Lâm Hô nghĩ Mông Hiểu Dương hơi hơi hất cằm lên, mím nhẹ đôi môi có chút sưng đỏ giống như đang làm nũng với hắn vậy. Nhếch lên khóe miệng, hắn quyết định muốn bao dung vợ có chút không được tự nhiên và xấu hổ này.
Vì sao lại vội vã kêu Lâm Hô đi ra ngoài như vậy, tất nhiên là bởi vì mộng xuân tối hôm qua, giữa hai chân y đã ướt hết. Thấy cửa đóng lại, y vội vàng bò dậy xông vào phòng tắm.
Đợi tắm rửa xong đi ra, đứng đờ ra trước giường nhìn khăn trải giường mà Viên Đồng vừa thay xong. Làm mộng xuân phía trước sẽ ướt là chuyện đương nhiên, nhưng vì sao mông cũng sẽ...
"Kí chủ bây giờ là á thú nhân, hơn nữa còn là á thú nhân có giá trị dựng lực 7, khi phát tình, phía sau sẽ ướt là chuyện rất bình thường." trong lúc Mông Hiểu Dương xoắn xuýt không thôi, 9717 đột nhiên toát ra một câu như vậy khiến y xấu hổ và giận dữ muốn chết.
"Câm miệng. Còn nữa, lần sau lại nhìn lén ý nghĩ của tôi, tôi thực sự sẽ gửi thư trách cứ cậu." Mông Hiểu Dương tức giận uy hiếp.
9717 ở trong hệ thống rung đùi đắc ý, chỉ biết dùng câu này uy hiếp tôi, đáng tiếc vô dụng.
"Đừng cho là tôi đang nói giỡn, tôi nhìn thấy ở màn hình chủ dưới góc trái có một hàng chữ nhỏ, 'Trí não hệ thống trừ chức nghiệp và nhiệm vụ ra không được can thiệp quá nhiều vào chuyện của kí chủ. Nếu có can thiệp, kí chủ có thể khiếu nại.' nhưng không có nói trừng phạt cậu thế nào, chắc sẽ không nhẹ đi?"
Những lời này của Mông Hiểu Dương thành công làm cho 9717 nhảy dựng, rõ ràng nó đã thu lại cỡ chữ nhỏ nhất, mắt nhân loại căn bản nhìn không thấy, làm sao kí chủ có thể biết được.
Giống như biết 9717 đang suy nghĩ gì, Mông Hiểu Dương cười cười, "Cũng tại cậu mỗi lần phát nhiệm vụ quá gạt người, thưởng cho cũng quá gạt người, nên tôi mới đi xem xét tỉ mỉ toàn bộ màn hình, lúc này mới phát hiện ở màn hình chủ có một điểm đen nhỏ xíu, hệ thống cao đoan như vậy, đương nhiên không thể có tỳ vết gì rồi, tôi liền nhìn kỹ cái điểm đen nhỏ kia, không nghĩ tới lại thấy hàng chữ này."
Y đương nhiên biết hàng chữ này nhất định là 9717 ra tay, nghĩ vậy, tim của y đập mạnh, vừa nãy Lâm Hô nói sáng sớm y nhắn tin cho hắn, chẳng lẽ...
"9717, tôi nghĩ, cậu cần phải cho tôi một lời giải thích."
Vốn là tức muốn giơ chân 9717 đột nhiên luống cuống không biết làm sao, ngay khi Mông Hiểu Dương cho rằng 9717 lại muốn giả chết, nó không hề báo trước mà xuất hiện ở trước mặt Mông Hiểu Dương.
Một cậu bé tròn trịa trắng trẻo mặc áo ngắn màu vàng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt y, Mông Hiểu Dương thật sự giật mình. Quan sát cậu bé hồi lâu, y mới bình tĩnh lại.
"Cậu chính là 9717?" Trong giọng nói có chút kinh ngạc.
Cho dù là ai cũng sẽ không nghĩ tới 9717 thường ngày nói chuyện lạnh như băng, làm ra vẻ già dặn sẽ là một đứa bé đáng yêu nhìn chỉ có năm sáu tuổi đi!
"Cậu có thể biến thành người xuất hiện trước mặt của tôi? Vì sao trước kia không được? Còn có chuyện hồi sáng..." Người xinh đẹp hoặc là đáng yêu, luôn luôn có thể chiếm được sự yêu thích của người khác. Cho dù đã làm sai chuyện, cũng có thể được người khác tha thứ. Tuy nói không đến mức chỉ nhìn bề ngoài, thế nhưng đối mặt với bé con đáng yêu như vậy, Mông Hiểu Dương nói chuyện cũng mềm xuống không ít.
Mím cái miệng nhỏ nhắn, cắt đứt Mông Hiểu Dương hỏi không ngừng. Hai tay nhỏ bé của 9717 ở sau lưng xoắn xuýt vài vòng, sau đó mới dùng hai cái chân nhỏ leo lên giường, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói: "Tôi cũng không thể đi ra, chỉ có chờ đến giá trị năng lượng khoảng tám tuổi mới có thể xuất hiện. Vốn lần trước khi anh hoàn thành nhiệm vụ, mỗi ngày tôi có thể đi ra nửa giờ, hiện tại cũng chỉ có mười phút thôi."
Mông Hiểu Dương trừng mắt nhìn, "Ừ, còn gì nữa? Tôi muốn nghe lời thật." Hắn luôn cảm thấy 9717 còn có chuyện rất quan trọng gạt mình.
Do dự hồi lâu, 9717 rốt cuộc nói: "Anh là chuyển kiếp không phải sao, bởi vì xuyên qua thời không mà linh hồn của anh trở nên vô cùng suy yếu, nhu cầu cấp bách một cái thân thể dự trữ nuôi dưỡng, đúng lúc này, tôi tìm được Mông Hiểu Dương sắp chết, hắn không chỉ trùng tên trùng họ với anh, thân thể cũng cực kỳ phù hợp với linh hồn của anh."
"Sau đó cậu liền chọn hắn, và dùng điều kiện gì trao đổi?" Bị hệ thống gài bẫy nhiều lần khiến Mông Hiểu Dương có chút bán tín bán nghi, tiếp tục nheo mắt chờ 9717 trả lời.
Vốn cũng chỉ là muốn hỏi chuyện nhắn tin hồi sáng có phải là nó giở trò quỷ hay không, không nghĩ tới trực tiếp làm cho 9717 bùng nổ, hiện tại còn nổ ra tin tức quan trọng như vậy, nhóc con xấu xa này rốt cuộc còn giấu giếm y cái gì nữa?
"Không phải là do linh hồn của anh căn bản không kịp đợi Mông Hiểu Dương thế giới này tự nhiên chết đi sao? Không có cách nào khác nên tôi chỉ phải cùng hắn làm giao dịch. Hắn bảo tôi đáp ứng ba yêu cầu, hắn liền nhường thân thể cho anh." 9717 bất chấp tất cả lớn tiếng nói.
Mông Hiểu Dương: "Ba yêu cầu gì?"
9717 cắn môi một cái, biết cũng không thể gạt được nữa, chỉ phải thành thật khai báo, "Yêu cầu thứ nhất là gả cho một thú nhân mạnh hơn Phượng Trạch Khiêm, yêu cầu thứ hai là sinh thật nhiều tiểu thú nhân tiểu á thú nhân hoặc là tiểu giống cái, yêu cầu thứ ba là muốn đi đến thế giới của anh sinh hoạt. Là vậy đó."
"9717!" Mông Hiểu Dương hét lớn một tiếng, "Cậu dĩ nhiên đáp ứng những yêu cầu này, má nó, muốn sinh con thì chính cậu sinh đi, mẹ!" Mông Hiểu Dương tức giận đi mấy bước, một cước đá bay cái ghế trên đất.
Không đúng, hình như y bỏ quên cái gì?
"Yêu cầu thứ ba của Mông Hiểu Dương kia là gì? Đến thế giới của tôi sinh hoạt? Vậy cậu hoàn thành yêu cầu này?" Thấy 9717 gật đầu, Mông Hiểu Dương triệt để bạo phát, "Con mẹ nó! Nếu cậu có thể để cho hắn đi đến thế giới của tôi, vì sao không mang tôi về thân thể của chính mình, má nó rốt cuộc cậu đang làm cái gì?"
"Cũng tại linh hồn của anh chống đỡ không được, tôi cũng không có cách nào. Hơn nữa Mông Hiểu Dương kia đi Trái Đất, còn có thể thay anh hiếu thuận với ba mẹ của anh, chẳng lẽ không tốt sao? Oa hu hu... Lúc đó anh ngủ rất say, cho nên không thể thương lượng với anh được mà, hu hu..."
Một người vốn mặt mày tỏ vẻ nghiêm túc nói chuyện, mặc dù là bé con, thế nhưng đột nhiên giống như đứa trẻ chân chính oa oa khóc lớn, cũng làm cho Mông Hiểu Dương có chút luống cuống tay chân không biết làm sao.
"Này! Cậu đừng khóc nữa, chỉ là tôi... Đột nhiên biết mình vốn có thể trở về, nhưng lại không về được, không thấy được ba mẹ còn có bạn bè, cho nên mới phát giận như vậy, cậu đừng khóc." Đưa ngón trỏ ra chọt chọt gương mặt mập mạp tròn vo khóc đến đỏ bừng của 9717, giọng nói cứng ngắc.
"Oa hu hu hu... Tôi cũng không có cách nào mà, linh hồn của anh căn bản là không thể chống đỡ vượt qua thời không một lần nữa, oa... Anh mắng tôi, còn muốn khiển trách tôi, oa hu hu hu hu..."
Che hai lỗ tai ngồi xổm xuống làm dáng đầu hàng, y thực sự không biết cách dỗ trẻ con nha! Nhìn 9717 càng khóc càng dữ, Mông Hiểu Dương khóc không ra nước mắt, rõ ràng y mới là người nên khóc mà. Mệt quá không yêu nữa QAQ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...