Nói thật, khi họ đi vào thì mang theo một luông gió hôi, Hứa Lê nín thở mười giây, khi hít thở trở lại, quả nhiên đã ổn.
"Này, mũi tôi bị hôi đến mức không ngửi thấy mùi hôi nữa rồi, không biết ngày mai mũi này còn dùng được không.”
Tần Ninh xoa mũi mình, vẻ mặt khổ sở.
Hứa Lê: "...!Có khả năng là ở đây không hôi không?”
“Sao có thể?”
Tần Ninh buột miệng.
Nhưng ngửi kỹ lại, anh ta thực sự không ngửi thấy mùi hôi nào, anh ta nghi ngờ cuộc sống, lại nghĩ đến một khả năng: "Có phải chị Lê lại có thứ gì thần kỳ không?”
Chỉ có lý do này mới có thể giải thích được những gì đang xảy ra.
Hứa Lê bật cười tắc đầu: "Là nó.”
Tần Ninh nhìn theo ngón tay cô, thấy một chậu trầu bà bình thường.
"Cây trầu bà này hình như là chị mang từ viện nghiên cứu ra?”
Hứa Lê nói: "Đúng vậy.”
Tần Ninh tiến lại gần, nhìn trái nhìn phải không thấy có gì khác biệt, nghi ngờ, anh ta đưa tay chạm vào cây trầu bà.
Kết quả là vừa chạm vào, Tần Ninh đã kêu một tiếng, nhảy dựng lên, trực tiếp tránh xa cây trầu bà.
"Sao vậy?”
Cảnh tượng giật mình này khiến Liên Dương Diễm và những người khác đều cảnh giác.
Tần Ninh kinh ngạc: "Nó tự động đậy!”
"Thực vật biến dị đương nhiên sẽ động.”
Hứa Lê bất lực, cô đẩy chậu hoa, để nó vào trong một chút thì bị cây trầu bà ôm lấy ngón tay: "Đừng dọa nó, nó nhát lắm.”
"Thực vật cũng có thể biến dị à???”
Tần Ninh kinh ngạc.”
Tất nhiên.”
Hứa Lê gật đầu, cô trấn an cây trầu bà, nhét một viên tinh hạch vào chậu hoa của nó, cuối cùng cây trầu bà cũng buông lá, cô nhắc nhở: "Cây trầu nhỏ này không biến dị ra được năng lực tấn công nào nhưng năng lực của nó đã được tăng cường, việc làm sạch không khí như thế này vẫn rất dễ dàng.”
“Có phải còn chức năng khác không?”
Khỉ đột nhiên hỏi.
So với những người khác, Hầu Tử là người đã cùng Hứa Lê trải qua phòng thí nghiệm nơi có cây trầu bà, anh ta nhạy bén đoán ra điều gì đó.”
Có một chút.”
Hứa Lê vuốt ve cây trầu bà: "Nhưng bây giờ nó đã được em nuôi, sẽ không gây ra ảnh hưởng gì đến người nhà.”
Khỉ đột không nói gì thêm.
Tần Ninh vẫn rất hứng thú với cây trầu bà nhưng cây trầu bà rất cảnh giác với anh ta, nếu không phải nó không ra khỏi chậu hoa được, Hứa Lê còn nghi ngờ nó sẽ trực tiếp chạy lên trần nhà trốn mất.”
Được rồi, đừng bắt nạt nó, tính ra thì nó mới chỉ mười ngày tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh.”
Hứa Lê bất lực ngăn tay Tần Ninh.
Tần Ninh sờ mũi, ngượng ngùng: "Chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy thực vật biến dị nên tò mò thôi.”
"Tò mò đủ rồi thì đi ăn trước đi, có trầu bà ở đây, cũng không sợ không có khẩu vị.”
Hứa Lê bày đồ ăn ra.
Những đồ ăn này một phần là do căn cứ chuẩn bị, một phần là đồ dự trữ trước đó của Hứa Lê.
Vì ở trong một không gian gần như kín, A Nguyên không keo kiệt năng lực của mình, đá viên được bày khắp nơi, cộng thêm mặt trời đã lặn, chỉ còn lại một chút ánh sáng cuối ngày trên bầu trời, ngọn lửa cháy rừng rực, khiến bên ngoài vẫn sáng rực.
Hôm nay chạy bên ngoài cả ngày, tất cả mọi người đều đói.
Nhưng khi ăn cơm, Hứa Lê lại nhớ Đại Hùng (và tay nghề nấu ăn của anh ta).
Lần sau về nhất định phải bắt Đại Hùng làm việc cho cô ấy mấy ngày, làm nhiều đồ ăn để cất vào không gian.
Nhìn đống nguyên liệu trong không gian, Hứa Lê ước tính nếu cô dùng nguyên liệu đổi người với căn cứ, Đại Hùng chắc chắn sẽ tạm thời đến tay..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...