Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Phần tử truyền bá mỹ vị luôn không thể thiếu chất môi giới, trong lúc lơ đãng luôn có thể gợi lên lòng tham ăn dục uống.

Ngao Thắng từ trong xe bước xuống không được bao lâu, hương vị vịt nướng liền phiêu tán bốn phía. Hết thảy ngọn nguồn đều xuất phát từ cà mèn trong tay trợ lý của hắn. Tuy nhìn không thấy, nhưng chỉ tưởng tượng thôi cũng có thể miêu tả được vịt nướng bên trong ngon như thế nào.

Người cầm theo cà mèn đúng là bán vịt nướng mà Trần Nhạc Thiên đã nói bị đón đi ở trước cửa khách sạn. Hiển nhiên hiện tại người này cấp bậc tăng lên, đi làm trợ lý.

Khấu Thu nhìn Ngao Thắng, chân nhân không dễ nhìn như trên mặt báo. Nhưng tinh thần tràn đầy, gợi cảm đúng chỗ.

Bán vịt nướng liếc mắt một cái liền nhìn thấy Khấu Thu, miệng nhếch lên: “Đồ lẳng lơ nhà ngươi chạy cũng nhanh ha, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ ngươi dám ở khách sạn bỏ ta lại mà chạy.” 

Khấu Thu: “Không cần tha thứ.”

Bán vịt nướng: “Nếu ngươi quỳ xuống cầu ta, ta có thể suy xét lại.”

Khấu Thu dừng mắt lên người Ngao Thắng. Nếu cùng bán vịt nướng xen lẫn với nhau, câu chuyện phát triển liền không hề hồi hộp. Người này không 9 thì 10 chính là Kiêu Ngạo.

Ngao Thắng chỉ quét nhìn Khấu Thu một cái, cằm nâng cao, đi ngang qua người hắn, sau đó phát ra một tiếng khinh thường ‘hừ’.

Khấu Thu lắc đầu ngồi dưới tàng cây xem kịch bản.

Lận Ngang an vị bên cạnh hắn, nhìn thấy một màn vừa rồi, hỏi: “Kẻ thù?”

Khấu Thu: “Người thân, nhưng không đúng chỗ.”

Lận Ngang: “Bất hòa?”

Khấu Thu: “Sư tử trên thảo nguyên, tranh đoạt lãnh địa, ngươi chết ta sống.”

Lận Ngang không nói gì thêm, trong đầu tưởng tượng hình ảnh hai con công đực thi nhau vỗ cánh bứt lông chim của nhau.

Không có biện pháp, cái thân mình mảnh mai của Khấu Thu, đẩy liền gục này thật sự không thể nào mà liên hệ đến hình ảnh động vật ăn thịt được.

Ngao Thắng vừa tới không lâu, lại có một chiếc xe màu đen dừng ngay ven đường. Thẩm Thanh Hữu lấy bộ dạng quý công tử thanh lãnh đi ra, khi nhìn thấy Khấu Thu con ngươi bỗng co lại, trên mặt tỏ rõ hai chữ: chướng mắt.

Nhưng hắn là một người thông minh, nghĩ nghĩ liền hiểu. Trừ bỏ phản ứng lúc ban đầu, trong nháy mắt bản năng phản ứng liền vẫn luôn duy trì lễ tiết cơ bản, cùng nhân viên đoàn phim chào hỏi, sau đó đi tìm đạo diễn đàm luận vấn đề.

“Tâm cơ boy chính là lên không được mặt bàn. Bình thường không hề thấy hắn cùng nhân viên đoàn phim chào hỏi, chỉ khi thấy Kiêu Ngạo không chào ai mới làm, biến thành hắn giống như lễ phép lắm ấy.”

Bán vịt nướng vẫn luôn lảm nhảm, Khấu Thu phất phất tay: “Có thể đứng ra xa rồi mắng không?”


Bán vịt nướng: “Ta muốn một tấc cũng không rời cắm rễ tại chỗ, ngươi đừng động ta.”

Khấu Thu đứng lên hướng tới phòng hoá trang, qua một hồi sẽ có cảnh diễn của hắn. Ai biết hắn mới vừa đi, bán vịt nướng cũng đi theo, còn không quên giải thích: “Đường chỉ có một lối, ta không hề theo ngươi mà là đi tìm Kiêu Ngạo thôi.”

Khấu Thu không cùng hắn so đo, vừa đi vừa nói: “Lười Biếng nói thân phận Kiêu Ngạo chỉ có Tham Lam biết.”

“Vốn là vậy.” Bán vịt nướng nói: “Nhưng ngày đó hắn ở khách sạn bắt cóc ta, để lộ thân phận. Nhưng ta lòng dạ rộng lớn, không cùng hắn so đo.”

Khấu Thu thản nhiên nói: “Còn cho ngươi làm vịt nướng, ngực ngươi đúng là cao hơn núi, sâu hơn biển.”

“Đương nhiên.” Bán vịt nướng đắc ý tổng kết: “Bởi vì ta có hai khối cơ ngực bự ơi là bự — có thể nói là vô cùng lớn.”

Hắn nói xong, nhìn Khấu Thu nhắm mắt lại, miệng giống như nhớ kỹ cái gì.

“Ngươi đang làm gì đó?”

“Cầu nguyện.”

Bán vịt nướng: “Ban ngày ban mặt cầu nguyện cái gì?”

Khấu Thu thành kính nói: “Nguyện ý dùng một nửa chỉ số IQ của ta đổi lấy 8 múi cơ bụng, nếu có thể cho thêm thân cao 1m8 thì càng tốt.”

Bán vịt nướng nhìn mặt nghiêng hắn thật lâu, cuối cùng quyết định trân ái sinh mệnh, rời xa biến thái.

Trong phòng hoá trang.

Ngao Thắng vừa mới đeo trang sức trang nhã, tổng cộng có ba vị trí. Chổ ngồi gần cửa bị bán vịt nướng trưng dụng, Khấu Thu tự nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn.

Ngao Thắng: “Ngươi sống rất tốt.”

Khấu Thu: “Nhờ phúc.”

Thợ hoá trang bắt đầu vẽ loạn lên mặt Khấu Thu.

Khấu Thu: “Đánh phấn dày quá.”

Thợ hoá trang là một bà cô trung niên, đôi mắt gấu trúc, nhìn qua rất nghiêm túc, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời hắn: “Da cậu trắng, thế là ít rồi.”


Khấu Thu nhìn chằm chằm lớp bê tông phấn dày cộm che đậy gương mặt trắng nõn, vô năng thưởng thức.

“Đáng lẽ cô phải làm theo như nội dung kịch bản hẳn nên nói với tôi rằng: làn da của tôi là làn da đẹp nhất cô từng gặp qua, hoàn toàn không cần makeup, để tự nhiên ngược lại sẽ càng tốt hơn.”

Thợ trang điểm ngừng tay một lát mới cười nói: “Lời điêu dân này cậu nghe ở đâu ra. Cậu nên biết rằng mặc dù chỉ là cảnh diễn nhỏ nhất nhưng khi đứng trước màn ảnh cậu cũng phải trang điểm thật dày, như thế dưới ánh đèn sân khấu mới tạo hiệu quả cao được.”

Khấu Thu: “Cô cũng phải thừa nhận, làn da trắng hồng của tôi vốn không thể bị soi mói.”

Thợ trang điểm cười cười.

Ngao Thắng lại ‘hừ’ một tiếng: “Ấu trĩ.”

Khấu Thu dùng khóe mắt quét nhìn chòm râu quai nón khêu gợi của hắn, nhìn cũng biết chủ nhân của nó mỗi ngày đều tiêu tốn rất nhiều thời gian để chăm chút: “Nếu ta là ngươi, vào ngay lúc này ta sẽ dành thời gian để chụp hình bản thân.”

Ngao Thắng: “Gì?”

Khấu Thu: “Đây là phim cổ trang, ngươi cũng thấy sẽ có người để râu quai nón như ngươi sao.”

Giống như là chứng minh lời nói của hắn, đột nhiên có một người trẻ tuổi tiến vào, cầm theo dao cạo râu đưa cho thợ trang điểm: “Chị An, đồ chị cần đây.”

Ngao Thắng nhìn chằm chằm vào dao cạo râu tựa như nhìn thấy bom nguyên tử, hai tay che cằm mình, phản kháng hét: “Bộ râu quai nón là kiêu ngạo của ta, ai cũng không được đụng đến nó.”

Khấu Thu yên lặng nhìn hắn giãy dụa. 

Kết cục chính là Ngao Thắng vẫn phải say goodbye với bộ râu của hắn. Chờ đến khi khôi phục lại cái cằm trơn bóng, hắn thậm chí không còn sức lực cãi nhau với Khấu Thu.

Bán vịt nướng ghé sát vào người Khấu Thu: “Ngươi nên an ủi hắn một chút đi. Cái tên mỗi ngày vênh váo tự đắc, chỉ biết quở trách người khác người đột nhiên biến thành con công bại trận, chuyển biến quá nhanh làm ta không tiếp thụ được.”

Khấu Thu: “Ta đi an ủi hắn thì ngươi nói cho ta biết thuộc tính của ngươi.”

Bán vịt nướng chần chờ một chút, lựa chọn đồng ý.

Khấu Thu không ngờ hắn lại sảng khoái đến vậy: “Ngươi khoan dung với hắn quá nhỉ.”

Bán vịt nướng: “Hắn lấy lại mấy thứ mà bảo vệ chợ lấy của ta.”


Khấu Thu: “Thật đúng là đại ân đại đức.” Nói xong, nghiêng đầu nhìn Ngao Thắng, đang chuẩn bị mở miệng, bán vịt nướng lại kéo tay áo hắn: “Ngươi chuẩn bị nói thế nào?”

Khấu Thu rút tay ra, bình tĩnh đáp: “Để an ủi một người mới bị đả kích thì lựa chọn tốt nhất chính là nói cho hắn biết một đả kích càng lớn hơn.”

Hắn nhìn Ngao Thắng, bất ngờ nói: “Ta diễn vai Lý Hồng Hạnh.”

Ngao Thắng: “… Ngươi nói cái gì?”

Khấu Thu nhìn hắn một cái, lần nữa nói: “Tự hiểu đi.”

Ngao Thắng: …

Khấu Thu đi vào phòng thay quần áo, vuốt ve bộ đồ tơ tằm đỏ thắm. Nghĩ đến Lận An Hòa cứ luôn dùng loại giọng điệu giáo dục con nít mà dạy hắn, bỗng nhiên nổi lên suy nghĩ muốn làm thế giới kinh diễm.

|Khấu Thu: mỹ nhân cổ trang, cho ta tạo hình mỹ nhân cổ trang.|

|Hệ thống: đã nhận được. Điều động khí chất bên ngoài phù hợp điều kiện mỹ nhân cổ trang: người xưa có câu – nộ phát trùng quan vi hồng nhan.|

Nộ phát trùng quan vi hồng nhan: Nổi giận vì người đẹp

Khấu Thu đợi hồi lâu, lại không đợi được đến câu tiếp theo. Vốn còn tưởng sẽ có vô số từ ngữ miêu tả mỹ nhân, ít nhất cũng nên có một cái gì như ‘khuynh quốc khuynh thành’ chẳng hạn.

Đợi hắn thay bộ đồ đỏ thẫm đi ra, quả nhiên làm kinh diễm cả đám người.

Thợ trang điểm: eo nhỏ, mông cong, đẹp!

Kiêu Ngạo: chân dài, vai nhỏ, đẹp!

Bán vịt nướng: không có cam, không có bưởi, không có dưa hấu, chuyện trọng yếu nhất phải cường điệu ba lần.

Khấu Thu đi ra phòng hóa trang. Lận An Hòa nhìn thấy Khấu Thu, trong nháy mắt, ánh mắt tối sầm. Mắt to mặt nhỏ mông cong, đẹp!

Phật gia có câu: một đóa hoa một thế giới. Sự thật chứng minh câu này chuẩn không cần chỉnh.

Lận An Hòa nhìn thấy một thế giới tất cả đều là gạch men trừ Khấu Thu.

Theo tiếng nói của đạo diễn, Khấu Thu cùng Ngao Thắng mỗi người đứng vào vị trí.

Một mảnh rừng cây hoang vắng, một thiếu nữ cô độc đứng dưới tàng cây chờ đợi. Rốt cục, người nàng chờ cũng xuất hiện.

Khấu Thu nhìn Ngao Thắng đi tới, làn thu thủy tràn đầy nhu tình kêu lên: “Kim ca ca.”

Ngao Thắng dừng chân, thiếu chút nữa thoát khỏi nhân vật.

Dựa theo nội dung kịch bản, cảnh này Khấu Thu nhanh chóng chạy vào ngực Ngao Thắng, tâm sự tình chàng ý thiếp cùng chia ly.


Ngao Thắng mở rộng đôi tay, ngón tay run rẩy chuẩn bị nghênh đón Khấu Thu.

Cách đó không xa, Lận Ngang cầm lấy đôi tay đang cầm con dao phẩu thuật của Lận An Hòa, nói: “Đừng quên khi còn bé, ta đã dạy ngươi ra sao. Muốn mọi việc trôi chảy, cần phải tâm bình khí hòa, chờ đợi thời cơ.”

Lận An Hòa: “Chú để tôi cứ đứng đây trơ mắt ra nhìn Khấu Thu yêu thương nhung nhớ người khác?”

Lận Ngang: “Đóng phim mà thôi. Với lại chỉ có một cảnh này, bây giờ lại còn là ban ngày.”

Ngụ ý, ban ngày trả thù không được.

Cuối cùng, Lận An Hòa nghe lời, quyết định buổi tối trả thù.

Lận Ngang khuyên nhủ cháu mình xong, nghiêng đầu tựa vào thân cây, dáng vẻ thế sự vô tranh, nội tâm cũng rất thỏa mãn. Kế hoạch nuôi dưỡng đứa cháu tâm cơ sắp thành công rồi.

Bên kia, Khấu Thu cùng Ngao Thắng tay cầm tay, hai mắt nhìn nhau đẫm lệ. Ngay lúc Khấu Thu sắp tựa vào ngực Ngao Thắng, một trận gió yêu ma xông đến, tóc Ngao Thắng bị cuốn theo chiều gió dựng đứng lên.

Quả nhiên sợi nào sợi nấy đều dựng thẳng lên, đồ sộ vô cùng.

Đạo diễn hô dừng: “Gì thế?”

Đạo cụ ngẩng đầu: “Trời giáng đặc hiệu.”

Ngao Thắng cắn răng: “Ngươi làm gì ta?”

Khấu Thu nhìn đầu tóc dựng đứng kia, châm chọc: “Gió quá lớn thôi.”

Miệng nói xong gió quá lớn, nội tâm hơn phân nửa liền biết có liên quan đến hệ thống.

Quả nhiên —

|Hệ thống: chỉ cần là người có quan hệ xác thịt với nhân vật chính, đều sẽ giận dữ. Đây chính là tình yêu đến từ anh hùng.|

Đạo diễn: “Đổi góc quay.”

Lần nữa khởi động máy, chứng minh đổi góc độ cũng không hữu dụng. Một hồi sau, đạo diễn đau lòng hô: “Tiện đà có gió lớn, gọi Thanh Hữu đến đây.”

Có người nhắc nhở hắn: “Nam chính vẫn đang quay cảnh tiếp theo.”

Đạo diễn: “Vừa lúc có gió lớn, quay cảnh bảo kiếm biến thành người đi.”

Tiểu thuyết có viết: ngày Lê Hoa bảo kiếm biến thành người, thiên địa phong vân biến hóa, cuồng phong gào thét.

Hiện tại gió này cũng rất thích hợp a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui