Trùng Sinh Vân Thiển Y
“Ngươi đến đưa ta đi xuống địa phủ đúng không?” Vân Thiển Y nói với giọng khàn khàn như là biết rõ. Cũng đúng thôi, nàng làm nhiều việc ác như vậy sao có thể được đầu thai, có lẽ là phải xuống địa ngục chìu muôn vàn cực hình thì mới thích đáng.
Hà Đình nhìn cô gái trước mặt không biết phải nói điều gì. Bởi vì nàng không biết phải mở miệng như thế nào khi đôi mắt của Vân Thiển Y đong đầy là chua xót hối hận. Đôi mắt đó không có phép nàng thốt lên những câu hỏi dư thừa. Quốc sư có thể nhìn rõ quá khứ tương lai Tiêu Thanh Hàn hay tiên nhân Thiên Tuyệt, so với hai người họ biết về thế giới nàng rành hơn cả. Nàng cùng rành cả trái tim nhỏ máu của Vân Thiển Y.
Hà Đình nghĩ bất ngờ nói: “Ngươi đã bỏ lỡ rất nhiều thứ. Ngươi cũng là một người vô cùng ích kỉ, ngươi làm cho những người thương yêu ngươi phải chịu hậu quả với người, những người vô tội chịu nhiều đau khổ, đến khi ngươi có thể quay lại thì ngươi lại không cam lòng. Lòng ngươi đố kị nhiều hơn là hối hận, ngươi lại tiếp tục phạm sai lầm tổn hại đến đứa nhỏ của Vân Tâm Nhược nên kết thúc của ngươi như bây giờ. Thực ra là ác giả ác báo, tự tạo nghiệt nên phải tự gánh chịu hậu quả” Nàng ngưng một chút nhìn người con gái theo từng lời nói của nàng mà nhỏ lệ dàn dụa: “Ngươi hiểu ý ta nói mà”
“Phải ta hiểu. Nhưng ta đã sai sao? Ta yêu hắn như vậy, làm nhiều việc vì hắn như vậy ngay cả những chuyện giết người đốt nhà ta cũng dám làm nhưng tại sao hắn lại tàn nhẫn với ta như vậy?” Vân Thiển Y đột nhiên gào lên, sau đó lại ôm mặt khóc rồng luôn miệng hỏi: “Tại sao? Tại sao hắn lại không yêu ta lại đối với ta tàn nhẫn không thương tiếc? Tại sao chứ?”
Người đàn ông trong lời nói của Vân Thiển Y là Tiêu Thanh Hàn, phu quân của Vân Tâm Nhược.
“Ngươi yêu hắn không phải là sai. Chỉ là ngươi yêu không đúng cách mà thôi” Hà Đình nói với giọng bình thản, nhẹ nhàng giống như làn gió nàng đã luôn dạt theo năm tháng: “Cho đến bây giờ khi không còn hơi thở, trở thành một oán linh, ngươi hẳn cũng biết bọn họ suy nghĩ gì?”
Vân Thiển Y hơi hơi ngẩng đầu nhớ lại. Nàng đã chết, chết với khuôn mặt xấu xí kinh người và nội nhục nhã ê chề. Nàng không cam lòng nên biến mình thành oán linh trở về tìm bọn chúng trả thù, bước vào thế giới sâu tận linh hồn của bọn họ nàng biết từ trước đến này không hề có một ký ức nào về nàng lưu trữ trong đó. Người đàn ông đó ngay cả quá khứ về một người ác độc đã gây bao nỗi đau đớn cho Vân Tâm Nhược cũng không có. Trong trái tim của Tiêu Thanh Hàn chỉ có những ngày tháng vô cùng hạnh phúc với Vân Tâm Nhược, vô cùng vui vẻ với huynh đệ, chưa từng có một khoảng khắc đau thương. Giống như một hồi mộng, một mình nàng nằm mộng thật lâu. Tất cả bọn họ phủ nhận sự tồn tại của nàng. Điều đó khiến nàng còn đau đớn hơn cả khi hắn hủy dung đầy đọa nàng trong Mãn Hoa lâu.
Hà Đình nhìn Vân Thiển Y ngẩn người, một hồi cười, một hồi khóc, đau đớn tê tâm liệt phế. Nàng biết, không phải Tiêu Thanh Hàn có khả năng xóa sạch ký ức, chỉ là đối với sự tồn tại của Vân Thiển Y khiến hắn ghê tởm đến mức không muốn chấp nhận sự tồn tại của nàng. Thử hỏi, bị người mình yêu phủ nhận sự tồn tại còn gì đau đớn hơn không?
Nàng rất thương Vân Thiển Y. Vì nàng ta là một người khi yêu sẽ chấp mê bất ngộ, tận sâu trong tâm khảm của Vân Thiển Y vẫn luôn yêu Tiêu Thanh Hàn.
Đối với Vân Thiển Y là một hồi bi kịch.
Còn đối với nàng nó là một hồi hỉ khúc. Mỗi một người trong đó sẽ đóng với vai trò khác nhau, cho đến khi kết thúc, sẽ chẳng ai còn biết đến nhau, một hồi kỉ niệm đi vào quên lãng. Có giống như trong tiểu thuyết không? Một chén canh mạnh bà, quên đi hỉ nộ chuyển kiếp, rồi tiếp tục một tuồng kịch mới với một nhiệm vụ mới. Tiếp tục lại gặp nhau, yêu nhau rồi chia tay.
Thật buồn,...
Ừ, vai của Vân Thiển Y thật buồn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...