"Vậy thì phải nhanh chóng hoàn tất thủ tục tiến tới hôn nhân thôi Đình à, kẻo Dao Dao của mẹ phải chịu ủy khuất."
Giọng nói nghiêm túc vang vọng của Phương phu nhân trực tiếp khiến ba người Phương Cảnh Đình, Ân Mặc Dao và Ân Hiên Viên đều ngỡ ngàng.
"Chuyện này phải nhờ mẹ sắp xếp rồi." Anh thản nhiên bắt nhịp chủ đề.
"Chú út! Chú thật sự không ngại việc kết hôn với bạn gái cũ của cháu sao? Phương gia cũng cần phải chọn người môn đăng hộ đối, chứ sao lại để một cô gái thân phận thấp kém như cô ta gả vào nhà ta được."
Phương Cảnh Đình không ý kiến, nhưng Phương Quảng Trọng thì có.
Thái độ không chấp nhận của hắn đang khiến bầu không khí trở nên ngột ngạt.
"Cảnh Đình, chuyện bạn gái cũ là sao hả?" Bà Phương nghiêm giọng.
Ân Mặc Dao bất ngờ bị dồn vào thế khó, nhưng cô không cần đợi Phương Cảnh Đình lên tiếng giải thích.
Thay vào đó, cô đã tự giác đứng ra đối mặt với hai vị trưởng bối.
"Trước tiên cho con xin lỗi hai bác, vì ngay từ đầu đã không nói rõ mối quan hệ cũ với Phương Quảng Trọng.
Thật ra, con với cậu ấy từng quen nhau một thời gian, nhưng hiện tại bọn con đã chia tay, bác cũng thấy cậu ấy đưa bạn gái mới về ra mắt rồi đó.
Còn về mối quan hệ giữa con với Cảnh Đình đều vì tình cảm mà có.
Tối qua, con với anh ấy cũng đã phát sinh chuyện đó...!Nếu bác cảm thấy Dao Dao không xứng làm dâu của Phương gia cũng không sao, đối với con, khoảng thời gian được ở bên Cảnh Đình và gặp gỡ một người nhân hậu, dịu dàng như bác là quá tốt rồi ạ! Duyên nợ, vốn không thể cưỡng cầu, con hiểu mà."
Sự hiểu chuyện và ánh mắt chân thành của Ân Mặc Dao đang khiến bà Phương dao động.
Trong khi cô vẫn cúi mặt buồn bã, thì bà lại nhìn sang con trai mình, rồi khẽ hỏi:
"Tối qua con ở cùng con bé thật à?"
"Chứ mẹ nghĩ một mình con sao có thể chống chọi lại lượng thuốc kia? Không có người giải thuốc, đêm qua chắc phải nhập viện rồi đấy."
"Nghĩa là con với Dao Dao quen nhau lâu rồi?"
"Vâng!" Phương Cảnh Đình gật đầu xác nhận gọn hơ.
"Thằng ranh này, vậy cũng không chịu nói sớm để mẹ hao tâm tổn sức suốt mấy tháng liền à."
Trách anh xong, bà liền nhìn sang Ân Mặc Dao.
Vừa định mở miệng nói chuyện, thì Phương Quảng Trọng lại chen ngang.
"Bà nội, thật ra con với cô ta chỉ vừa chia tay hôm trước thôi.
Bà không được tin lời cô ta đâu."
"Chia tay thì cũng chia tay rồi, chẳng phải con cũng có bạn gái mới rồi đó sao? Giờ Dao Dao là người phụ nữ của chú út con, tự nó có quyền chọn lựa hôn thê của mình, con bớt xen vào cản trở đi.
Hay tại còn thương, nên mới không cam tâm?"
"Con...!Tất nhiên không phải vậy rồi.
Nhưng cô ta cũng là em gái của Viên Viên, bây giờ chú cưới cô ta, vậy phải xưng hô kiểu gì đây?"
"Thì cứ gọi là thím út thôi, khi nào về bên nhà thông gia thì đổi lại theo vai vế bên đó.
Cảnh Đình còn không ngại làm em, chả lẽ hai đứa ngại, huống hồ chưa biết hai đứa bây có lấy nhau hay không, chưa gì đã lo xa rồi."
Mọi lời nói của Phương Quảng Trọng đều bị bà Phương bác bỏ, khiến hắn ta tức bay màu.
"Ông nội, ông nói gì đi chứ?"
"Chuyện hôn nhân của chú con đều do bà nội quyết định, ông không ý kiến."
"Được rồi, mau ngồi xuống ăn tối đi.
Còn chuyện hôn sự của Dao Dao và Cảnh Đình, để đó tôi sắp xếp."
Quyết định cuối cùng đã được ban xuống, ai không chấp nhận cũng phải chấp nhận.
Riêng Ân Mặc Dao vẫn đang bàng hoàng vì không nghĩ rằng mọi việc lại diễn ra suôn sẻ như vậy, ông trời cũng đang giúp cô sao?
Cứ nhìn vào dáng vẻ không cam tâm của tra nam tiện nữ, mà lòng cô hả hê không chịu được.
Kiếp trước đều là họ bắt nạt, thậm chí hại chết cô, kiếp này cô nhất định phải thay đổi cục diện, khiến họ nếm lấy trái đắng mới hả lòng hả dạ.
Sau đó, bữa tối được diễn ra và kết thúc trong yên bình.
Để làm tròn hình ảnh một người phụ nữ đảm đang, Ân Mặc Dao còn đích thân xung phong rửa chén để mọi người cùng nhau ra ngoài trò chuyện.
Lúc này, vì không cam tâm mà Phương Quảng Trọng lại tìm tới.
Hắn đi từ phía sau, bất ngờ đưa tay chạm vào mông Mặc Dao, dọa cô một phen giật mình.
Quay qua nhìn thấy hắn, cô lập tức cau chặt mày.
"Phương Quảng Trọng, cậu vừa làm hành động gì vậy hả? Có tin tôi gọi chú cậu vào đây không?"
Nghe nhắc tới Phương Cảnh Đình, hắn chỉ cười khẩy.
"Ân Mặc Dao, cô tài thật.
Một bước lên làm nhị thiếu phu nhân của Phương gia, trước đây đều tại tôi đã đánh giá thấp cô rồi.
Nhưng mà cô vừa nói gì, muốn gọi chú ấy vào đây hả? Vậy thì gọi đi, sẵn tiện to tiếng gọi hết mọi người vào luôn, để họ biết cô đang cố tình ve vãn tôi, hòng níu kéo quay lại.
Để xem họ sẽ tin tôi, hay là tin một người ngoài như cô."
Nói rồi, hắn liền sấn tới, ý đồ động tay động chân với Ân Mặc Dao ngay trong gian bếp.
"Phương Quảng Trọng, mày lại coi trời bằng vung rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...