Chương 451: Đã không cút, vậy thì chết đi!
Nhóm dịch: LăngTiêu
Oanh!
Nghe được câu trả lời rất bá khí này của Diệp Trần, mọi người xung quanh lập tức ngạc nhiên nhìn nhau.
Phải biết, vị Hồng y đại giáo chủ trước mắt này thế nhưng là nhân vật số hai của Giáo Đình phương Tây!
Cái tên này vậy mà không để vào mắt một chút nào, cũng quá bưu hãn một chút đi!
Ngải Bối Nhĩ cũng nhướng mày, trên mặt lập tức hiện ra sắc mặt giận dữ, bản thân hắn là người đứng đầu trong Hồng y đại giáo chủ của Giáo Đình, lại là nhân tuyển duy nhất đời Giáo Hoàng kế tiếp, chính là tổng thống của một nước khi nhìn thấy hắn cũng phải rất cung kính mà hành lễ.
Phóng tầm mắt toàn bộ đại lục Âu châu cho tới bây giờ còn chưa có ai dám vô lễ đối với hắn như thế!
Tuy nhiên hắn biết, người trẻ tuổi trước mắt này, ngay cả Lôi Thần Trụ Tư đều có thể giết chết một cách dễ dàng thì cũng hoàn toàn chính xác là có vốn liếng để cuồng ngạo, thế là hít sâu một hơi, lộ ra nụ cười ấm áp lần nữa, chậm rãi nói:
"Diệp tiên sinh, nếu như ngươi khăng khăng muốn xuất thủ, vậy ta tự nhiên không dám ngăn cản, tuy nhiên có một vấn đề, ta cảm thấy chúng ta vẫn là nên nói rõ ràng trước thì sẽ tốt hơn!"
"Liên quan tới Bất Tử quả thì Giáo Đình ta trong tình thế bắt buộc, chỉ cần các hạ đáp ứng không tranh đoạt với Giáo Đình chúng ta thì bất kỳ một cái điều kiện gì cũng được cứ việc nói, ta có thể đại biểu Giáo Đình đồng ý toàn bộ, như thế nào?"
Xoạt!
Mọi người nghe được điều này thì lập tức xì xào bàn tán lần nữa.
Tất cả đều không nghĩ tới, vị Hồng y đại giáo chủ này của Giáo Đình thế mà lại chủ động hướng Diêp Trần cầu hòa, hơn nữa đưa ra điều kiện hậu đãi như vậy!
Phải biết, ở trên đời này nhất là mấy trăm năm gần đây, người có thể để cho Giáo Đình chủ động nhượng bộ thỏa hiệp thì Diệp Cuồng Tiên này chỉ sợ vẫn là người đầu tiên!
Tuy nhiên, suy nghĩ kỹ một chút thì cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ cả, vốn trong các tất cả các thế lực đi tới đảo Lang Vương thì Giáo Đình có thực lực mạnh nhất, có quyền lên tiếng lớn nhất, bất luận là Bất Tử quả có số lượng là bao nhiêu thì Giáo Đình chắc chắn sẽ không tay không mà về.
Thế nhưng là bây giờ có biến số Diệp Cuồng Tiên này, chuyện đó coi như là chưa chắc chắn.
Hơn nữa, Bất Tử quả này đối với Giáo Đình bọn hắn là cực kỳ quan trọng, tuyệt đối không thể sai sót!
Ngải Bối Nhĩ này cũng tự biết mình không phải là đối thủ của Diệp Trần nên đành phải mang chỗ dựa là Giáo Đình này ra để hy vọng có thể chấn nhiếp đối phương.
Đáng tiếc Diệp Trần đâu phải là người thấy khó mà lui?
"Ta không cần các ngươi có thể vì ta làm cái gì, nếu không muốn chết thì nhanh chóng cút đi, không được khiêu chiến sự kiên nhẫn của ta!"
Giọng điệu Diệp Trần lạnh nhạt, hơn nữa không có bất cứ một chút do dự nào.
"Ngươi!"
Ngải Bối Nhĩ lập tức trừng hai mắt một cái, hiển nhiên làm sao cũng không nghĩ tới, Diệp Trần sẽ từ chối dứt khoát tới như vậy, thậm chí còn không có một chút cân nhắc nào.
Phải biết, Giáo Đình phương Tây đã thống trị Âu châu gần ngàn năm, năm đó thời kỳ cường thịnh thì ngay cả quốc vương của các nước Âu châu tất cả đều từ Giáo Đình bổ nhiệm.
Thậm chí, ở thời kỳ thực dân hơn một trăm năm trước đó, cường quốc phương Tây gần như quét ngang toàn cầu, đằng sau nhiều hoặc ít đều có cái bóng của Giáo Đình phương Tây.
Vào thời kỳ đó, Hoa Hạ quốc, Đảo quốc, Thiên Trúc quốc, thậm chí Mỹ châu, Úc châu, tất cả đều biến thành thuộc địa của các cường quốc phương Tây, ngoài bởi vì cường quốc phương Tây đã hoàn thành cách mạng công nghiệp, tạo ra được vũ khí súng ống đạn dược cường đại, còn có một cái nguyên nhân quan trọng nữa chính là bởi vì phương Tây này có sự tồn tại của Giáo Đình!
Giáo Đình phương Tây này tương đương với những quốc gia cường quốc này, gần như quét ngang tất cả cường giả đương thời, mạnh như Thánh Tâm các của Hoa Hạ, Thanh Quang tự của Thiên Trúc quốc, tam đại tiên nhân của Đảo quốc, cuối cùng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhận sợ, tiếp nhận vận mệnh bị thực dân.
Tuy rằng sau này, chế độ thực dân của các cường quốc phương Tây bị lật đổ, hơn nữa theo sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, vũ khí hùng mạnh nổi lên thì những cường giả này thi nhau ẩn nấp đi.
Giáo Đình phương Tây cũng dần dần có chỗ xuống dốc, thế nhưng giáo đồ trên toàn cầu thế nhưng vẫn có hơn một tỷ, tổng bộ của Giáo Đình thì cao thủ càng nhiều như mây, nói là thế lực lớn đệ nhất thế giới thì cũng không quá đáng chút nào!
Cho nên, không chỉ Ngải Bối Nhĩ không nghĩ tới, Diệp Trần cũng dám không thèm để ý tới sự tồn tại của Giáo Đình mà ngay cả những người khác ở xung quanh, tất cả cũng vì điều đó mà ngạc nhiên.
Mấy trăm năm!
Có vẻ như còn chưa có ai dám can đảm khiêu khích uy nghiêm của Giáo Đình như thế.
"Được một cái Diệp Cuồng Tiên! Xem ra ngươi thật đúng là không để Giáo Đình chúng ta vào mắt a!"
Kèm theo một giọng nói lạnh lùng vang lên, đằng sau Ngải Bối Nhĩ đột nhiên lại xuất hiện thêm một ông lão trên người mặc đại hồng bào, giống như trống rỗng xuất hiện hơn nữa khí tức của hắn vậy mà không dưới Ngải Bối Nhĩ một chút nào!
Nhìn người nọ xuất hiện, mọi người ở xung quanh lập tức xao động thêm một lần nữa, "Đây là Khắc La Tư đại giáo chủ của Giáo Đình, là nhân vật cấp bậc trưởng lão của Giáo Đình phương Tây!"
"Thực lực của hai vị này đều không dưới Lôi Thần Trụ Tư!"
"Hơn nữa phía sau hai người chính là Giáo Đình phương Tây, còn có vị Giáo Hoàng kia đã sống hơn hai trăm tuổi, Diệp Cuồng Tiên này chẳng lẽ còn thực có can đảm công nhiên khiêu chiến với Giáo Đình?"
"Giáo Đình cũng không so với Thanh Quang tự kia, chẳng lẽ hắn thật đúng là dám động thủ hay sao?"
...
Mọi người nghị luận ầm ĩ.
Ở tuyệt đại đa số người tới xem thì tu vi của Diệp Cuồng Tiên này hoàn toàn chính xác cao không hợp thói thường, thế nhưng so với con quái vật khổng lồ như Giáo Đình này cuối cùng vẫn là có chút yếu.
Dám can đảm khiêu khích uy nghiêm của Giáo Đình, chẳng lẽ hắn thật không có cân nhắc tới hậu quả sao?
Chẳng mấy chốc, Diệp Trần đã đưa ra đáp án, "Đã không cút, vậy thì chết đi!"
Cùng lúc giọng nói rơi xuống, Diệp Trần bỗng nhiên nắm tay thành đấm, đã đánh ra một quyền vào trong không khí!
Diệp Trần đã chán nói nhảm với hai người này, trực tiếp lựa chọn ngang nhiên xuất thủ.
Ầm ầm!
Một cái bóng mờ hình nắm đấu rất lớn trực tiếp phá không mà đi, trong nháy mắt đã rơi xuống trước mặt Ngải Bối Nhĩ và Khắc La Tư, hai vị Hồng Y đại giáo chủ của Giáo Đình.
"Nhanh tránh ra!"
Ngải Bối Nhĩ kia cũng không nghĩ tới, Diệp Trần vừa nói ra thì đã ra tay, trong lúc nhất thời căn bản không kịp phản ứng, trên thân đột nhiên phát ra một đạo ánh sáng trắng, tốc độ vậy mà không dưới Lôi Thần Trụ Tư đã thoát khỏi Phá Không Thần Quyền này của Diệp Trần.
Còn về Phong Bạo Thần An Na ở phía sau hai người, nhưng lại không có may mắn như thế.
Thực lực của cô ta vốn kém rất xa thực lực của hai người Ngải Bối Nhĩ, hơn nữa Diệp Trần đột nhiên phát động công kích, cô ta hoàn toàn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một quyền này của Diệp Trần trực tiếp đánh bại, thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp phát ra...
Đến tận đây, hai đại Chủ Thần mà Siêu Năng cục của Mỹ quốc phái ra, Lôi Thần Trụ Tư và Phong Bạo Thần An Na, toàn bộ mất mạng dưới tay Diệp Trần.
...
Mà cùng lúc đó, trên tàu chiến của Mỹ quốc, Tesla thấy được cảnh này thì lập tức tức giận đến nổi trận lôi đình.
"Đáng ghét! Thực sự đáng ghét! Nếu như không phải vởi vì Bất Tử quả còn chưa có vào tay, thì ta thật sự muốn dẫn nổ bom nguyên tử để nổ chết tiểu tử này!"
Tesla thật không nghĩ tới, từ trước tới nay tốc độ vẫn luôn là sở trường của Lôi Thần Trụ Tư và Phong Bạo Thần An Na, lại bị Diệp Trần dễ dàng giết chết như thế.
Hắn thấy, hai người cho dù không địch lại được thì chạy trốn có lẽ là còn không có vấn đề a!
Giải thích duy nhất chính là thực lực của Diệp Trần lại mạnh lên!
"Thật là đáng sợ, tống độ tăng lên khủng bố như thế, nếu như không nhanh chóng diệt trừ đi thì không được bao lâu nữa, sợ là bom nguyên tử cũng không làm gì được hắn..."
Vừa nghĩ đến đây, Tesla càng thêm tin chắc, chính một tay mình bày ra kế hoạch đồ thần này, là có bao nhiêu sáng suốt!
P/S: Ta thích nào...c1. Đạo hữu nào Đề cử 90-100 mình với
-----o0o-----
Chương 452: Bốn vị cảnh giới Tiên Nhân
Chương 452: Bốn vị cảnh giới Tiên Nhân
Nhóm dịch: LăngTiêu
Ầm ầm!
Diệp Trần đám một nhát chết tươi Phong Bạo Thần An Na, hai vị Hồng y đại giáo chủ may mắn mà né tránh được một kích này, ngay lập tức đều có vẻ mặt trắng bệch.
"Diệp Cuồng Tiên! Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ! Ngươi chắc chắn muốn làm đối đầu làm địch với Giáo Đình chúng ta sao? Ngươi có biết hậu quả của việc này không!"
Ngải Bối Nhĩ nộ khí trùng thiên, ánh sáng trắng trên người càng tỏa ra sáng chói, nhìn chòng chọc vào thiếu niên kinh khủng ở phía dưới, mở miệng lạnh lùng nói lần nữa.
Thực lực của hắn nhiều nhất cũng chỉ so với Lôi Thần Trụ Tư cao hơn một bậc, đối phương ngay cả Trụ Tư đều có thể dễ dàng đuổi giết, tự nhiên cũng có thể giết chết hắn.
Cho dù hắn liên thủ với Khắc La Tư thì chỉ sợ vẫn không phải là đối thủ của thiếu niên người Hoa Hạ này!
Nếu không phải như thế, hắn há lại sẽ ở chỗ này nói nhảm với Diệp Trần, còn vác ra núi dựa lớn Giáo Đình này.
Đáng tiếc, hắn làm thế nào cũng không nghĩ tới, đối phương thế mà không để Giáo Đình vào mắt một chút nào.
"Ồn ào!"
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, đã nắm khí thành kiếm, trên tay đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm quang màu đỏ dài hơn trăm mét!
Đồng thời dưới chân bỗng nhiên giẫm một cái, cả người bay lên trời sau đó bổ về phía Bối Nhĩ!
"Đây chính là thực lực chân chính của Diệp Cuồng Tiên sao?"
"Quả nhiên kinh khủng a!"
"Không phải hắn thật sự có dự định giết chết hai vị Hồng y đại giáo chru của Giáo Đình này chứ?"
...
Mọi người xung quanh thấy cảnh này thì ngay lập tức kinh hô lên lần nữa, "Đại Quang Minh thuật!"
Đối mặt với đạo kiếm quang kinh người này của Diệp Trần, Ngải Bối Nhĩ vội vàng hét lớn một tiếng, quanh thân bộc phát ra ánh sáng trắng càng thêm chói mắt, giống như mặt trời trong đêm tối, thắp sáng hơn một nửa hòn đảo Lang Vương.
Ầm!
Kiếm khí của Diệp Trần hung hăng chém xuống trên ánh sáng trắng chói mắt kia.
Vượt qua ngoài sự dự liệu của Diệp Trần, phòng ngự của ánh sáng trắng đó vậy mà cực mạnh, một kiếm này của hắn đã sử dụng được bảy tám phần công lực, thế mà không thể phá vỡ hoàn toàn chùm sáng màu trắng kia.
"Thánh khí phòng ngự sao?"
Thần niệm Diệp Trần hơi quét qua, rất nhanh đã phát hiện ra nguyên nhân.
Ở trong cổ Ngải Bỗi Nhĩ có đeo một cái Thập Tự Giá màu bạc, thứ này thế mà lại là một kiện Thánh khí!
Mặc dù Ngải Bối Nhĩ có lẽ còn chưa thể chưởng khống hoàn toàn, thế nhưng ở dưới tình huống không sử dụng Thảo Trĩ Kiếm, hắn muốn phá vỡ một kiện Thánh khí phòng ngự thì sợ rằng phải phí đi rất nhiều khí lực.
"Chặn?"
Không hổ là người thừa kế chức vị Giáo Hoàng đời tiếp theo!
"Xem ra đại giáo chủ Ngải Bối Nhĩ với Diệp Cuồng Tiên này cũng chưa chắc không có lực đánh một trận!"
...
Mọi người thấy cảnh tượng này thì lập tức đều chấn động.
Cho dù bọn họ không ở cùng một chiến tuyến với Ngải Bối Nhĩ, thế nhưng để mà so sánh thì Diệp Cuồng Tiên đối với bọn hắn thì có uy hiếp càng lớn hơn, cho nên trong lòng bọn họ tự nhiên càng có khuynh hướng nghiêng về phía Ngải Bối Nhĩ.
Đáng tiếc, còn chưa đợi mọi người cao hứng trở lại thì cả người Ngải Bối Nhĩ đã bắn ra ngoài, trực tiếp đâm vào một trên một tòa sông băng ở phía sau.
Ầm ầm!
Cả tòa sông băng cao tới gần trăm mét này trong nháy mắt bị Ngải Bối Nhĩ va vào mà vỡ nát.
Tuy nhiên lúc để cho mọi người cảm thấy vui mừng, tuy Ngải Bối Nhĩ bị một kiếm của Diệp Trần chém bay, thế nhưng ánh sáng màu trắng bao chùm xung quanh người không có bị phá vỡ, đạo ánh sáng chói mắt kia vẫn đang bảo phủ thân thể của hắn.
Mà đổi thành một bên Khắc La Tư cũng lựa chọn xuất thủ, chỉ thấy hắn giơ quyền trượng trong tay lên, thấp giọng ngâm nga một lát, bỗng nhiên hô lớn một tiếng chỉ vào Diệp Trần,
"Chúa toàn năng, mời ban ánh sáng cho thế giới này!"
Ầm!
Sau khi giọng ngâm nga này rơi xuống, trên thanh uyền trượng kia lập tức bộc phát ra ánh sáng chói mắt, sau đó giống như một cái lưỡi dao to lớn màu trắng, hướng Diệp Trần ở trên không trung hung hăng chém tới!
"Hừ!"
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, kiếm khí trong tay lại vung lên lần nữa.
Ầm!
Cái lưỡi dao to lớn màu trắng kia trong nháy mắt bị kiếm khí của Diệp Trần nuốt mất!
Hơn nữa thế đi không giảm, lại tiếp tục hướng chém về phía Khắc La Tư mà đi!
"Cái gì!"
Lúc này Khắc La Tư cực kỳ hoảng sợ, ngay lập tức giơ quyền trượng trong tay mình lên ngăn cản.
Quyền trượng này của Khắc La Tư cũng không biết được chế tạo từ chất liệu gì, thế mà đỡ được kiếm khí của Diệp Trần.
Tuy nhiên, hắn có thể miễn cưỡng ngăn lại, thế nhưng cả người căn bản không thể thừa nhận được lực lượng chân nguyên cường hãn kia, lập tức cũng bị đánh cho bay ra ngoài, hai tay tê dại một hồi, suýt chút nữa thì quyền trượng trong tay cũng có chút cầm không nổi.
"Lực lượng thật mạnh!"
Sau khi ba người giao thủ nhanh như chớp một lần, hai người Ngải Bối Nhĩ và Khắc La Tư lúc này mới chân chính cảm nhận được tu vi của thiếu niên Hoa Hạ trước mắt này đến cùng là mạnh cỡ nào!
Tuy rằng nhìn hai người như chỉ là hơi rơi vào thế hạ phong một chút, thế nhưng hai người bản thân là người trong cuộc thì lại rất hiểu, đối phương căn bản còn chưa có sử dụng toàn lực mà bọn họ cũng đã phải cố gắng ngăn cản!
"Thực lực của người này chỉ sợ không kém hơn so với lão Gião Hoàng! Cũng không biết hắn vì sao tuổi còn nhỏ như vậy mà làm được như thế nào!"
Hai người cảm thán trong lòng một câu, đồng thời nhanh chóng lùi về phía sau, bảo trì khoảng cách an toàn với Diệp Trần.
"Lai Đức thân vương! Khải Đặc thân vương! Hai vị còn muốn xem kịch tới lúc nào? Nếu như hai người chúng ta chết rồi thì chỉ bằng vào hai người các ngươi, đối phó được cái tên này sao?"
Sai khi Ngải Bối Nhĩ lùi về phía sau được khoảng cách xa thì bỗng nhiên không hiểu ra sao gào to một tiếng.
"Khặc khặc!"
Sau khi giọng nói của Ngãi Bối Nhĩ rơi xuống, trong đám người xung quanh lập tức vang lên một giọng nói âm u lạnh lẽo mà khàn khàn.
"Ngải Bối Nhĩ! Khắc La Tư! Chúng ta cũng coi là đối thủ cũ! Bản thân vương vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hai người các ngươi có bộ dáng chật vật như thế! Không thể không phải đứng nhìn một lúc, kiệt kiệt kiệt!"
Kèm theo giọng nói âm u lạnh lẽo mà khàn khàn này vang lên, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh, trực tiếp đạp không mà đi, chậm rãi đi vào bên trong chiến trường.
Diệp Trần cũng không có lập tức đuổi bắt hai tên Hồng y đại giáo chủ, quay đầu hướng hai người đột nhiên xuất hiện kia nhìn một cái, chỉ thấy đâu là hai người đàn ông trung niên da trắng, làn da rất nhợt nhạt, giống như quỷ bệnh lao nhưng hai mắt đỏ ngầu, trên thân lộ ra một cỗ nồng nặc mùi máu tanh!
"Huyết tộc sao?"
Mọi người vây xem ở phía xa xung quanh, lần nữa thi nhau kinh hô nghị luận:
"Hai vị này chắc là hai vị thân vương có địa vị cao nhất Huyết tộc kia sao?"
"Không sai! Bên trái vị có thân cao kia làLai Đức thân vương, còn bên phải chính là Khải Đặc thân vương!"
"Cao thủ đỉnh cấp của Huyết tộc! Đây chính là tồn tại rất khó gặp a!"
"Đúng vậy! Ngàn năm trước, Huyết tộc và Giáo Đình có sự tồn tại đối lập lẫn nhau, tranh đoạt mấy trăm năm, cuối cùng Giáo Đình thắng thảm mà két thúc, cũng chính kể từ lúc đó, Huyết tộc tuân thủ ước định chiến bại, bắt đầu ở ẩn, rất hiếm khi hiện thân công khai ở đại lục Âu châu! "
...
Kèm theo lấy tiếng nghị luận của mọi người, hai vị thân vương của Huyết tộc cũng đã bước vào trong vòng chiến, vừa vặn cùng hai người Ngải Bối Nhĩ và Khắc La Tư phân biệt chiếm cứ một góc, vây quanh Diệp Trần vào trong đó.
"Nếu như đối thủ không phải Diệp Cuồng Tiên thì hai người huynh đệ chúng ta thật đúng là không muốn liên thủ với Giáo Đình các ngươi!"
Lai Đức thân vương của Huyết tộc liếc qua hai người đối diện, một mặt không tình nguyện mở miệng nói.
"Cũng vậy!"
Ngải Bối Nhĩ cũng không cam chịu yếu thế.
"Chờ chúng ta giải quyết Diệp Cuồng Tiên trước đã rồi lại thương lượng về chuyện giữa chúng ta, có được không?"
"Một lời đã định!"
Ở trong dăm ba câu, bốn người đã đạt thành một liên minh.
Mà mọi người thì lại xôn xao thêm lần nữa, đây chính là bốn vị cường giả cảnh giới Tiên Nhân, bây giờ lại muốn cùng nhau đối phó với Diệp Cuồng Tiên!
P/S: Ta thích nào...chuowng2- Đề cử nha mọi người ơi
-----o0o-----
Chương 453: Kịch chiến
Chương 453: Kịch chiến
Nhóm dịch: LăngTiêu
Bảy người Ngụy Vô Cực đang trốn ở trong góc thấy cảnh này thì ngay lập tức tức giận tới mức không nhịn được mà phải chửi má nó.
"Bốn tên gia hỏa không muốn thể diện!"
"Dù sao thì bọn họ cũng là cường giả Tiên Nhân cấp một, thế mà còn muốn bốn đánh một!"
"Quá hèn hạ!"
...
Cho dù bọn họ biết Diệp Trần đã từng giết chết Vũ Hạc đại tiên và đại pháp sư Tân Cách cũng đều là tiên nhân như vậy.
Thế nhưng ở tình huống trước mắt đây chính là có tới bốn cường giả cấp bậc tiên nhân!
Diệp Trần lấy một địch bốn, thì có thể có được bao nhiêu phần thắng?
"Diệp tiên sinh! Nếu như thực sự không được thì ngài tuyệt đối không nên miễn cưỡng, không cần quản mấy người chúng ta!"
Dưới tình thế cấp bách Ngư Hóa Long hướng về phía Diệp Trần ở trên bầu trời đang bị bốn người vây quanh, bỗng nhiên rống lớn một tiếng.
Sau người còn lại cũng thi nhau phụ họa nói:
"Đúng vậy! Hoa Hạ có thể không có bảy người chúng ta nhưng không thể không có Diệp tiên sinh!"
"Diệp tiên sinh, ngài hay là đi đi thôi!"
"Chúng ta chết không có gì đáng tiếc cả!"
...
Ngải Bối Nhĩ thấy thế thì khóe miệng cũng không thể không lộ ra nụ cười ranh mãnh, "Diệp Cuồng Tiên, bản giáo chủ kính nể ngươi là một cường giả, chỉ cần ngươi đáp ứng đề nghị trước đ của ta, điều kiện ta nói qua vẫn có hiệu lực như cũ, như thế nào?"
Lại Đức thân vương cũng đi theo mở miệng nói:
"Không sai! Chỉ cần ngươi hứa hẹn không tranh đoạt Bất Tử quả với chúng ta thì Huyết tộc chúng ta tự nhiên cũng sẽ không làm khó ngươi!"
Bốn người tuy rằng có chiếm ưu thế về số người, thế nhưng trong lòng thật ra thì cũng không có nắm chắc, hơn nữa bọn họ có thể tin chắc, cho dù bốn người bọn họ cùng nhau có thể đánh tiểu tử Hoa Hạ trước mắt này, chỉ sợ cũng phải trả một cái giá cao vô cùng nghiêm trọng.
Đến lúc đó nói không chừng, ngược lại sẽ khiến người khác có cơ hội để lợi dụng được!
Cho nên, không phải vạn bất đắc dĩ thì bọn họ cũng không muốn liều mạng.
Không nghĩ tới, đối với lời đề nghị này thì Diệp Trần chỉ cười lạnh, "Chỉ bằng bốn tên phế vật như các ngươi cũng muốn bảo ta phải đầu hàng sao? Thật sự là nực cười!"
Nói xong lời này, Diệp Trần tâm niệm vừa động, trên người đã lóe lên ánh sáng vàng kim một lần nữa, mở ra Lưu Ly Kim Thân.
"Mọi người cẩn thận! Không nên đối kháng chính diện với hắn!"
Sau khi Khắc La Tư Hồng y đại giáo chủ quát lớn một tiếng thì ngay lập tức lui về phía sau.
Hắn thật sự là bị một kích kinh khủng trước đó của Diệp Trần mà dọa cho khiếp sợ, vào lúc này đã không dám khinh địch chút nào.
Vị Lai Đức thân vương của Huyết tộc kia thấy thế thì trên mặt lộ ra vẻ nồng đậm trào phúng, "Khắc La Tư! Uổng cho ngươi sống hơn một trăm tuổi, quả nhiên vẫn nhát gia giống như trước đây a!"
"Diệp Cuồng Tiên! Để cho ta tới chiếu cố ngươi trước"
"Huyết Thần Chi Thể!"
Lai Đức thân vương nói ra lời này đồng thời trên thân đột nhiên phát ra huyết quang chói mắt, chẳng những làn da trên người toàn bộ biến thành huyết sắc kinh khủng, ngay cả con mắt, tóc cũng không ngoại lệ!
Tiếp theo, cả người Lai Đức thân vương vậy mà nhanh chóng phồng lên, thời gian chỉ một cái nhá mắt đã biến thần một người to lớn cao gần ba mét!
"Đây chính là thủ đoạn của Thân Vương Huyết Tộc sao?"
"Khí tức tanh máu như thế để cho người ta không tự chủ mà cũng cảm giác được tim đập chân run, phảng phất là một con mãnh thú có thể ăn người!"
"Bản thân Huyết tộc thì dựa vào việc hút máu của người sống mà sinh tồn, nếu không phải bởi vì điểm này Huyết tộc sẽ không trở thành công địch của toàn thế giới, bằng không năm đó thắng cũng chưa chắc đã là Giáo Đình mà là Huyết tộc!"
...
Mọi người thi nhau sợ hãi thán phục, ngay cả Diệp Trần cũng không thể không nhìn qua, "Luyện Thể lưu sao? Đáng tiếc chẳng qua chỉ là bàng môn tả đạo, dựa vào việc thôn phệ máu của người khác đến đề thăng thực lực, ở trong Tu Chân giới cũng thuộc vê Ma đạo, người người đều có thể tru diệt!"
Diệp Trần lẩm bẩm một câu, mà bên kia Lai Đức thân vương đã biến thân thành công, duỗi ra đầu lưỡi đỏ thắm liếm môi một cái, "Diệp Cuồng Tiên! Máu của ngươi chắc chắn sẽ rất ngon đi a!"
Chờ tới chữ "a" kia rơi xuống, Lai Đức thân vương đã biến mất ở ngay tại chỗ, thật giống như bỗng dưng không nhìn thấy nữa
Mà ngay sau đó thì lại giống như đột nhiên xuất hiện, đột nhiên đi tới một nơi trước mặt Diệp Trần cách khoảng mười mét!
"Tốc độ thật nhanh! Con mắt căn bản không theo kịp động tác của hắn!"
"Tốc độ vậy mà còn nahnh hơn so với Lôi Thần Trụ Tư!"
"Truyền ngôn Huyết tộc có danh xưng là nhục thân vô địch, có thể dễ dàng vượt qua tốc độ của âm thanh quả nhiên không giả a!"
...
Trong tiếng kinh hô của mọi người, Lai Đức thân vương kia đã sáp sát tới trước mặt Diệp Trần, trực tiếp vung nắm đấm to lớn màu đỏ ngòm lên, hướng Diệp Trần hung hăng đánh xuống.
Mà Diệp Trần thì vẫn đứng im ở chỗ đó, không có ý tứ muốn tránh né một chút nào, ngược lại trực tiếp xuất ra một quyền tiến lên đón đỡ!
Lai Đức thân vương thấy thế thì lập tức không kinh sợ mà còn lấy đó làm mừng, "Chơi cận chiến với ta sao? Huyết tộc chúng ta, chơi cận chiến thế nhưng là từ trước tới bây giờ còn chưa có sợ qua ai a!"
Oanh!
Hai nắm đấm một lớn một nhỏ của hai người hung hăng va chạm vào nhau.
Ầm ầm!
Ngay cả không gian xung quanh đều mạnh mẽ lắc lư một cái, sau đó ảnh hướng còn lại của hai quyền này lấy hai người làm trung tâm, các sông băng trong phạm vi trăm mét vậy mà toàn bộ bị san thành bình địa!
Mà những mảnh băng nát bấy kia cũng thi nhau bắn tung tóe lên sau đó chậm rãi rơi xuống, giống như tuyết rơi đầy trời.
"Lực lượng bực này cũng quá kinh khủng đi!"
"Không hổ là Thân Vương của Huyết tộc a!"
"Cũng không biết hai người sau đấu lực quyền thì ai càng hơn một bậc?"
"Nếu bàn về thực lực thì tự nhiên là Diệp Cuồng Tiên sẽ mạnh hơn, thế nhưng hắn không nên đối quyền với Lai Đức thân vương, Huyết tộc thế nhưng là có danh cưng cận chiến không...Cái gì!"
Đám người thấy rõ ràng tình huống trong vòng chiến đấu thì lập tức tất cả mỗi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Lúc này chỉ thấy, Lai Đức thân vương của Huyết tộc kia có danh xưng là vô địch trong cận chiến, thế mà cả ngươi bay ngược ra đằng sau mà toàn bộ cánh tau phải của hắn đã không còn tồn tại, lại bị một quyền của Diệp Trần đánh thành bã vụn!
"Không phải chứ! Hai người cận chiến, Lai Đức thân vương thế mà đã bị treo lên đánh rồi?"
"Thế mà đánh nát cánh tay của La Đức thân vương, mà chính mình một cọng lông một sợi tốc cũng không tổn hao gì, lực lượng này đến cùng khủng bố tới mức nào!"
"Không nghĩ tới thân thể của hắn so với Huyết tộc còn mạnh hơn rất nhiều!"
...
"Chết đi!"
Một quyền DIệp Trần đánh nát một cánh tay của Lai Đức thân vương, đồng thời tay trái nắm khí thành kiếm đã hung hăng bổ xuống lần nữa.
"Cẩn thận!"
Khải Đặc thân vương ở đằng sau đã hóa thành trạng thái huyết nhân từ lâu, nhìn thấy đồng bạn của mình gặp nạn thì ngay lập tức thân thể nhoáng một cái, trên không trung lưu lại từng đạo tàn ảnh, một tay cứu lấy Lai Đức thân vương đang bị trọng thương, hung hung hiểm hiểm tránh thoát một đạo kiếm khí này của Diệp Trần.
Mà cùng lúc đó, Ngãi Bối Nhĩ và Khắc La Tư nhắm ngay cơ hội này cũng thi nhau xuất thủ.
"Thánh Quang Tẩy Lễ!"
"Quang Minh Thập Tự Kiếm thuật!"
Ầm! Ầm!
Ánh sáng chói mắt, từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt bao phủ mấy chục mét xung quanh Diệp Trần, mà ở dưới sự bao phủ của đạo ánh sáng trắng này, giống như tạo thành một cái lồng giam rất lớn.
Tiếp theo, Trên bầu trời lại xuất hiện một cái trường kiếm màu trắng hình Thập Tự Giá, hung hăng hướng về phía Diệp Trần ở dưới mà bổ xuống.
Diệp Trần vốn định tránh ra, thế nhưng lại chợt phát hiện, những ánh sáng trắng xung quanh kia giống như chất keo dính, vậy mà gắt gao dính thân thể của hắn ở tại chỗ.
"Diệp Cuồng Tiên! Ngươi bị lừa rồi!"
Ngãi Bối Nhĩ và Khắc La Tư lộ ra vẻ vui mừng, hóa ra, hai người cố tình đẩy đi, chờ đến khi Diệp Trần và Lai Đức thân vương giao thủ với nhau thì đã âm thầm lặng lẽ bố trí pháp thuật ở xung quanh hắn.
Ngay cả Diệp Trần cũng có chút bất ngờ, "Pháp thuật giam cầm của Quang hệ sao? Xem ra Giáo Đình này thật sự còn có chút tài năng!"
"Đáng tiếc, các ngươi căn bản không hiểu được cách dùng chân chính!"
Vừa nói, Diệp Trần lật bàn tay một cái đã lấy Thảo Trĩ Kiếm ra, sau đó trực tiếp chém ra một kiếm, "Phá cho ta!"
P/S: Ta thích nào...Chương 3 = Mọi người đề cử truyện này nhé...
-----o0o-----
Chương 454: Một kích liều mình
Chương 454: Một kích liều mình
Nhóm dịch: LăngTiêu
Ầm!
Pháp thuật giam cầm của Quang hệ kia nhìn như bền chắc không gì phá nổi, ở dưới một kiếm này của Diệp Trần thì lại sụp đổ chỉ trong nháy mắt, tính cả tính cả cái trường kiếm màu trắng hình Thập Tự Giá cũng trong nháy mắt vỡ vụn ra.
"Cái gì!"
"Chỉ một kiếm thì đã phát nát Giam Cầm thuật của ta? Điều này sao có khả năng!"
Sau khi Ngải Bối Nhĩ và Khắc La Tư bị đánh bay đi thì ngay lập tức mặt mũi của tất cả đều tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Ngải Bối Nhĩ thi triển ra một chiêu Thánh Quang Tẩy Lễ này là cấm thuật vô thượng mà chỉ có các vị Giáo Hoàng qua các thời kỳ của Giáo Đình mới có tư cách thi triển ra, chẳng những có thể giam cầm người ở bên trong tia sáng, trong đó còn kèm theo công kích linh hồn.
Mặc dù hắn không có hy vọng xa vời, băng vào một chiêu này là có thể giết chết Diệp Trần, thế nhưng ít nhất cũng có thể ngăn hắn được một lát a?
Thế nhưng lại không nghĩ tới, đối phương thế mà sử xuất ra một kiếm lại trực tiếp pháp vỡ dễ dàng như thế.
Hắn lại làm sao biết được rằng, Thảo Trĩ Kiếm trong tay Diệp Trần bao hàm một chút Không Gian Pháp Tắc, chính là Thánh khí không gian, am hiểu nhất chính là phá giải loại pháp thuật cấm chế.
"Ta nói rồi, ngươi căn bản không hiểu được cách dùng Giam Cầm thuật chân chính!"
Ngay tại lúc Ngải Bối Nhĩ còn chưa hoàn toàn phản ứng lại từ trong khiếp sợ trước đó thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên ghé vào lỗi tai của hắn mà vang lên.
"Nếu là Giam Cầm thuật, vậy thì thuộc về phạm trù của Không Gian Pháp Tắc, ngươi lại chỉ biết dùng hết năng lượng để phong tỏa ta thì lại có hiệu quả gì?"
Kèm theo giọng nói lãnh đạm của Diệp Trần vang lên, Ngải Bối Nhĩ lập tức dâng lên một cỗ cảm giác hết sức nguy hiểm, nơi nào còn có thời gian đi suy nghĩ ý tứ bên trong lời nói đó của Diệp Trần, theo bản năng nhanh chúng lùi lại phía sau.
Tuy nhiên, "Ầm! một tiếng!"
Sau một khắc, Ngải Bối Nhĩ giống như đâm vào trên một bức tường vô hình, trong nháy mắt bị đẩy ngược trở về.
Cùng lúc đó, giọng nói lạnh lùng kia của Diệp Trần lại vang lên thêm lần nữa, "Không Gian, Giam Cầm! Giảo sát!!!"
"A!!"
Theo ngón tay của Diệp Trần điểm chỉ trên không trung một lúc, Ngải Bối Nhĩ bị vây ở bên trong một màn ánh sáng vô hình, lập tức cảm giác được không gian xung quanh vậy mà bắt đầu vặn vẹo, không chỉ thân thể của hắn không có cách nào động đậy, hơn nữa còn có một cỗ lực lượng vô hình cường đại, đang xẽ rách thân thể của hắn từng chút xíu một, phảng phất giống như mỗi một cái tế bào đều muốn phân liệt ra!
Thời gian trong một cái nháy mắt, thân thể vị Hồng y đại giáo chủ này đã bắt đầu trở nên biến dạng, cả người giống như một quả bóng chứa đầy nước, bị rách nát và rách nát, có vẻ như sẽ bị sụp đổ bất cứ lúc nào, khắp toàn thân từ trên xuống dưới từ lâu đã trở thành một người đầy máu.
Vốn sao khi có Thảo Trĩ Kiếm thì Diệp Trần cũng thuận tiện bắt đầu tu luyện pháp thuật không gian, bây giờ đã có một chút thành tựu.
Vốn nhìn thấy Ngải Bối Nhĩ thi triển ra Giam Cầm thuật, thế là Diệp Trần nhất thời ngứa tay, nên có ý định cũng dùng pháp thuật không gian để giết chết đối phương.
"Ngải Bối Nhĩ!"
Khắc La Tư ở một bên thấy thế thì lập tức rống lớn một tiếng, lập tức giơ quyền trượng trong tay lên, liều lĩnh nhào về phía Diệp Trần.
"Diệp Cuồng Tiên! Ta muốn cùng chết với ngươi!"
Ngải Bối Nhĩ là Giáo Hoàng đời tiếp theo của Giáo Đình, Khắc La Tư thân là người hộ đạo của hắn, chính là phải liều cái mạng già này của mình cũng nhất định phải bảo đảm an toàn cho Giáo Hoàng đời sau.
"Đêm tối vô tận a! Đi đâu để tìm ánh sáng, ta nguyện hóa thành một vệt ánh sáng đi chỉ dẫn chúng sinh!"
Theo mội hồi ngâm xướng của Khắc La Tư, trên thân hắn bỗng nhiên bộc phát ra ánh sáng trắng mạnh hơn trước đó gấp mười lần!
Vào lúc này, Khắc La Tư đang tắm rửa dưới ánh sáng vàng trắng kia, trường bào chủ giáo trong nháy mắt nâng lên, giống như thần Giehova buông xuống thế gian!
Toàn bộ đảo Lang Vương lập tức bị đạo ánh sáng trắng này bao phủ, giống như lập tức tiến vào trạng thái ban ngày.
"Đây là...Quang Minh Tế Tự thuật? Hắn muốn hiến tế!"
Thấy cảnh này, mọi người nhất thời thi nhau kinh hô lên, Quang Minh Tế Tự thuận nghe nói là một trong những cấm thuật cường đại nhất của Giáo Đình, đồng thời cũng là chiêu thức đồng quy vu tận cùng với địch nhân.
Người thi thuật chỉ sử dụng thuật này nếu người đó biết rằng người đó không phải là đối thủ của đối phương.
Mà một khi thi thuật thành công thì vô luận là có thể giết chết được đối thủ hay không thì người thi thuật khó có khả năng sống sót, cho nên được xưng là tế tự.
"Khắc La Tư!!"
Ngải Bối Nhĩ vẫn còn đang bị vậy ở bên trong cấm chế không gian, thấy cảnh này thì lập tức rống lớn một tiếng, đáng tiếc căn bản vẫn không có cách nào thoát ra khỏi cấm chế không gian, chỉ có thể lo lắng suông.
"Diệp Cuồng Tiên! Hôm nay ta lấy danh nghĩa của chúa cha phán quyết, người xuống Địa ngục cho ta!"
Khắc La Tư giơ quyền trượng trong tay lên cao cao, trong nháy mắt huyễn hóa thành một cái thanh kiếm thập tự màu bạc, nhìn xuống Diệp Trần phía dưới, giọng nói giống như tiếng chuông ngân, chậm rãi mở miệng nói.
Sau khi Khắc La Tư thi triển ra Quang Minh Tế Tự thuật, khí thế ở trên người so với trước đó cường đại đâu chỉ gấp năm lần, giống như đã chạm tới cánh cửa của cảnh giới Địa Tiên hay còn gọi là Tiên Nhân cấp hai!
Thấy cảnh này, một số người có tu vi yếu ở xung quanh, lập tức thi nhau nhanh chóng lùi lại phía sau, trên mặt mọi người đều là vẻ kinh ngạc.
"Nghe nói Quang Minh Tế Tự thuật này, một khi thi triển đi ra thì người thi thuật này sẽ đứng trước kết cục hồn phi phách tán!"
"Không nghĩ tới Diệp Cuồng Tiên này vậy mà có thể bức bách Khắc La Tư đại chủ giáo đến tình trạng như thế!"
"Ngay cả cấm thuật cường đại như thế cũng thi triển ra, lần này coi như không giết chết được Diệp Cuồng Tiên thì chí ít cũng có thể đả thương hắn đi!"
...
Mấy người Ngụy Vô Cực, lập tức đều hiện ra vẻ mặt đau thương, "Khắc La Tư này quá mạnh!"
"Đây chính là lấy sinh mệnh và linh hồn để đánh đổi thi triển ra một kích mạnh nhất, Diệp tiên sinh còn có thể chống đỡ được sao?"
"Diệp tiên sinh! Nhanh tránh ra a!"
Bảy người vừa sợ lại vừa gấp, nhịn không được hướng về phía Diệp Trần ở trên bầu trời rống lớn một tiếng.
Theo suy nghĩ của bọn họ thì sau khi Khắc La Tư thi triển cấm thuật như thế thì khẳng định chắc chắn sẽ không tồn tại được lâu, chỉ có thể trước tiên tránh đi mũi nhọn của công kích, không bị đối phương đánh trúng thì mới là thượng sách.
Tuy nhiên, vượt qua ngoài ý liệu của tất cả mọi người, Diệp Trần chẳng những không có tránh né, ngược lại chủ động nghênh đón tiếp lấy!
"Lão đầu, ngươi vì cứu đồng bạn có thể hi sinh chính mình cũng có thể coi là một tên hán tử, hôm nay ta liền đường đường chính chính đánh bại ngươi để ngươi được chết có ý nghĩa!"
Cùng lúc Diệp Trần nói ra lời này thì một tay đã thi triển thuật giam cầm không gian, vẫn dùng lực lượng của Không Gian Pháp Tắc, giảo sát thân thể của Ngải Bối Nhĩ, đồng thời vung Thảo Trĩ Kiếm lên chém ra một kiếm.
Oanh!
Một đạo kiếm mang màu đen yêu dị xẹt qua trên không trung, va chạm với chỗ tụ hợp ánh sáng trắng được bộc phát ra trên quyền trượng của Khắc La Tư.
"Cái gì! Cái tên này là điên rồi sao?"
"Đối mặt với một kích mà phải trả một cái giá lớn bằng cả mạng sống để đánh đổi của Khắc La Tư Đại chủ giáo vậy mà chẳng những không tránh không né, ngược lại còn chủ động nghênh đón tiếp lấy!"
"Thật đúng là đủ ngông cuồng a!"
...
Theo tiếng nghị luận liên tiếp của mọi người thì trên bầu trời kia hai đạo ánh sáng một đen một trắng đã va chạm vào nhau.
Mới nhìn, ánh sáng máu trắng kia có khí thế phải vượt xa ánh sáng màu đen kia, dường như Khắc La Tư đã chiếm cứ thượng phong.
"Ha ha ha! Ta cứ nói đi, Diệp Cuồng Tiên này chắc chắn phải thua!"
"Đây chính là cái giá lớn phải trả cho sự ngông cuồng!"
"Có thể giết chết Diệp Cuồng Tiên thì Khắc La Tư đại chủ giáo cũng coi như là chết có ý nghĩa!"
...
Tuy nhiên, còn chưa đợi mọi người hoàn toàn cao hứng trở lại thì trên bầu trời lại nảy sinh dị biến.
Chỉ thấy, kiếm mang màu đen kia tuy rằng có khí thế xa xa không bằng kiếm mang màu trắng, thế nhưng chẳng những không có bị áp đảo, ngược lại giống như cắt đạu hũ, mạnh mẽ xé vỡ kiếm mang màu trắng kia ra!
Kiếm mang màu trắng cường đại không ai bì nổi, thế mà bị kiếm mang màu đen này rõ ràng chặt thành hai đoạn.
"Không!!"
Lúc Khắc La Tư phát hiện ra thì không cam lòng mà tức giận rống lên.
P/S: Chương 1...Ta thích nào....sáng nay với qua bận quá sắp 20/10 đâm ra từ cơ quan ra đơn vị từ đơn vị về nhà cũng lắm việc:))
-----o0o-----
Chương 455: Vây công
Chương 455: Vây công
Nhóm dịch: LăngTiêu
Sau một khắc, những nơi mà kiếm mang màu đen kia bay xẹt qua, giống như ngay cả không gian đều bị cái ánh kiếm quỷ dị này xoắn nát.
"Không! Đây không có khả năng!!"
Khắc La Tư tiếp tục không cam lòng mà rống lớn một tiếng.
Vốn hắn cho rằng thi triển cấm thuật ra, coi như không giết chết đối phương thì ít nhất cũng có thể làm cho đối phương bị trọng thương, không nghĩ tới lại bị đối phương phá vỡ một cách dễ dàng như vậy.
Tuy nhiên, đến giờ khắc này, Khắc La Tư đã không còn cố kỵ gì nữa, lập tức không lùi mà tiến tới, ngược lại đón đầu xông tới, "Thương đế a! Xin thương xót con dân của ngươi đi!"
Oanh!
Khắc La Tư đã bị ép vào tuyệt cảnh, lần nữa trong lúc sắp tới thời khắc phải chết thì lại thấp giọng ngâm xướng, thân thể thế mà tự động nổ tung lên hóa thành một đoàn ánh sáng vàng màu trắng, cùng với thanh thập tự kiếm ở trên bầu trời kia hòa thành một thể!
"Hừ!"
Thấy cảnh này, ngay cả Diệp Trần cũng không thể không lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Đối phương vậy mà lựa chọn trong nháy mắt thiêu đốt linh hồn của chính mình rồi mới hoàn toàn dung nhập vào bên trong một chiêu này!
Mà bây giờ uy lực của một chiêu này, ngay cả Diệp Trần cũng không thể coi thường.
Ầm ầm!
Kiếm mang màu trắng mạnh lên lần nữa, mà Diệp Trần cũng lại liên tiếp vung ra mấy kiếm tăng cường sức mạnh cho đạo kiếm mang màu đen kia.
Rất nhanh, hai đạo kiếm mang kinh thiên một trắng một đen lại va chạm vào nhau một lần nữa.
Trong lúc nhất thời, thiên địa biến sắc!
Ngay cả một đám các du khách ở trên tàu phá băng cách xa ngoài ngàn dặm, cũng đã chú ý tới cảnh tượng bên này, thi nhau kinh hô nghị luận.
Tiết Mộng Kỳ nhìn về hướng phát ra thiên địa dị tượng trên đảo Lang Vương, không thể không nghĩ tới Diệp Trần trước đó thì lập tức đoán được điều gì, trên gương mặt xinh đẹp không thể không lộ ra vẻ lo lắng.
Mà lúc này, ở trên tàu chiến đấu của Mỹ quốc, Tesla cũng đang nắm chặt nắm đấm lại, vẻ mặt mong chờ.
"Nếu như những người này thật có thể giết chết Diệp Cuồng Tiên vậy thì bom nguyên tử kia cũng không cần thiết phản dẫn nổ! Dù sao, bên quốc hội kia cũng không muốn động tĩnh huyen náo lên quá lớn..."
...
Ầm ầm!
Đợi hai đạo kiếm mang kinh thiên kia tản đi, mọi người vội vàng nhanh chóng nhìn vào bên trong chiến trường.
Chỉ thấy, Khắc La Tư Hồng y đại giáo chủ kia sớm đã hoàn toàn biến mất ở trong nhân thế.
Mà Diệp Trần cũng liên tiếp lùi lại hơn mười mét, trước ngực xuất hiện một vết máu vô cùng bắt mắt!
Cho dù tu vi của Khắc La Tư kia kém xa Diệp Trần, thế nhưng một kích liều mình được ăn cả ngã về không này đã vượt qua đại pháp sư Tân Cách và Vũ Hạc tiên nhân trước đó!
"Khắc La Tư!!"
Ngải Bối Nhĩ bị Diệp Trần dùng pháp thuật cấm chế không gian lại, lúc này cũng đã thừa cơ tránh thoát được, lập tức rống lớn một tiếng.
Thực lực của Khắc La Tư mạnh bao nhiêu hắn thì quá rõ ràng, ở trước khi hắn không có trở thành người thừa kế chức vị Giáo Hoàng cũng đã được Giáo Đình công nhận là cường giả gần với lão Giáo Hoàng vĩ đại.
Cho dù là Ngải Bối Nhĩ hắn ở trước khi không có tu luyện Giam Cầm thuật Quang Hệ, cũng không phải là đối thủ của vị tiền bối trong giáo này.
Thế nhưng bây giờ, Khắc La Tư nỗ lực lấy tính mệnh của mình để đánh đổi, thi triển ra một kích mạnh nhất, chỉ sợ đều đã vượt qua cả thực lực của Giáo Hoàng!
Không nghĩ tới vậy mà cũng không thể nào giết chết được Diệp Cuồng Tiên.
Thực lực của người này rốt cuộc là mạnh tới cỡ nào?
"Khắc La Tư đại giáo chủ lại bị...giết trong nháy mắt rồi?"
"Không nghĩ tới Khắc La Tư đại giáo chủ thi triển ra cấm thuật, vậy mà cũng vẫn bị kiếm của Diệp Cuồng Tiên giết chết!"
"Một kiếm vừa rồi...sao lại kinh khủng đến như thế!"
...
Mọi người thấy cảnh tượng này, tất cả ngay lập tức đều hoảng sợ không thôi.
Nói thì chậm nhưng thật ra thì từ lúc tứ đại cường giả bắt đầu vây công Diệp Trần, đến bây giờ chẳng qua cũng chỉ ngắn ngủi trong năm phút!
Đầu tiên Diệp Trần là một quyền làm trọng thương Lai Đức thân vương của Huyết tộc rồi mới dùng pháp thuật không gian bắt lại Ngải Bối Nhĩ, bây giờ lại một kiếm giết chết Khắc La Tư sau khi thi triển ra cấm thuật làm thực lực tăng nhiều!
Trong nháy mắt, tứ đại cao thủ cấp Tiên Nhân đã có một chết hai bị thương, duy chỉ có Khải Đặc thân vương của Huyết tộc kia thì bình yên vô sư, thế nhưng sớm đã kéo lấy Lai Đức thân vương trốn ra xa một bên.
"Mọi người đừng sợ! Diệp Cuồng Tiên đã bị trọng thương, mọi người chúng ta cùng tiến lên, nhất định có thể giết chết hắn!"
Trong đám người, không biết là ai gào to một tiếng, tiếp theo lại càng có thêm nhiều người hô lên:
"Không sai! Mọi người cùng nhau tru sát người này!"
"Tuyệt đối không thể để cho người này còn sống mà rời khỏi!"
...
Sau khi mọi người thấy Diệp Trần bị thương thì lập tức thi nhau la ầm lên.
Những người ở trước mắt này, gần như đều là cường giả đỉnh cấp của các quốc gia trên toàn cầu, thế nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng này thì bọ họ mới phát hiện chính mình có thực lực so với thiếu niên người Hoa Hạ trước mắt này còn kém tới xa như vậy!
Quả thực chính là cách biệt một trời một vực!
Bọn họ đang khiếp sự cũng đang khủng hoảng, cũng không thể không bắt đầu sinh ra nồng đậm sát ý!
Cái tên này, quá mạnh!
Hơn nữa làm việc không có bất kỳ một chút cố kỵ nào, muốn giết ai thì giết người đó!
Khó đảm bảo sẽ có một ngày, vận rủi sẽ không buông xuống đúng trên người bọn họ.
Bởi vì cái gọi là, cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ!
Diệp Trần tồn tại, kiến cường giả của các quốc gia này cảm nhận được sự bất an và uy hiếp rất lớn.
Chỉ có điều trước đó vì bảo tồn thực lực, cho nên mới không ai dám ngoi đầu lên.
Mà bây giờ, Khắc La Tư liều tính mang của mình cuối cũng cũng đả thương được người này, đây chính là thời cơ tốt nhất để tru sát người này!
"Hôm nay không giết người này, ngày sau chắc chắn sẽ hậu hoạn vô cùng!"
Giờ khắc này, gần như trong lòng của hết thảy cường giả đều không hẹn mà cùng hiện lên một đạo suy nghĩ như thế.
Một khi có người mở ra tiếng lòng của họ thì lập tức đạt được sự hưởng ứng của bọn họ.
Bá bá bá!
Theo lời kêu gọi của người kia vang lên, từng đạo khí tức cường hãn thi nhau hướng về phía Diệp Trần mà lao tới, hiển nhiên có ý định triển khai vây quét với Diệp Trần.
Mấy người Ngụy Vô Cực thấy thế thì sắc mặt lập tức đại biến, bảy người vội vàng chạy như bay tới trước mặt Diệp Trần bảo vệ hắn ở giữa.
"Những người này quá hèn hạ!"
"Thế mà định dùng chiến thuật biển người!"
"Theo ta được biết, trong số những người này, cường giả cấp bậc Tiên Nhân ít nhất còn có ba vị, về phần cường giả cấp bậc Thần Cnahr thì ít nhất cũng phải có ba bốn mươi người đi!"
"Không ổn! Diệp tiên sinh, ngài bị thương, ngài nhanh trốn đi! Chúng ta ngăn cản cho ngài!"
"Không sai! Lấy tu vi của ngài nếu như muốn chạy trốn thì chắc chắn không có người nào có thể ngăn cản được ngài!"
...
Bảy người ngươi một lời ta một câu thì nhau mở miệng khuyên nhủ Diệp Trần.
Không nghĩ tới, khóe miệng của Diệp Trần hơi giương lên, "Trốn? Tại sao phải chạy trốn? Chỉ bằng những người như bọn họ, cũng muốn giết được ta sao? Qả thực không biết tự lượng sức mình!"
Cùng lúc Diệp Trần nói ra lời này, vết kiếm ở trước ngực vô cùng bắt mắt kia, tập tức nhanh chóng khép lại, thời gian chỉ trong một cái nháy mắt đã khôi phục lại như lúc ban đầu.
Một kiếm vừa rồi nhìn như kinh khủng, hoàn toàn chính xác có thể phá vỡ được Lưu Ly Kim Thân của Diệp Trần, tuy nhiên thương thế cũng không nghiêm trọng lắm.
Hơn nữa, sở dĩ hắn muốn lĩnh một kiếm này cũng là cố ý muốn kiểm nghiệm thực lực của Lưu Ly Kim Thân tầng hai một chút.
Phải biết, hắn nhưng ngay cả Bát Chỉ Kính cũng còn chưa có sử dụng tới đâu!
"Diệp tiên sinh..."
Nghe được lời này của Diệp Trần, Ngụy Vô Cực đang muốn tiếp tục mở miệng khuyên bảo.
Diệp Trần thì lạp trực tiếp một lời ngăn lại nói:
"Mấy người các ngươi rời khỏi đảo Lang Vương trước đi, không nên ở chỗ này vướng chân vướng tay!"
Nói xong lời này, Diệp Trần không đợi mấy người Ngụy Vô Cực từ chối đã nhấc Thảo Trĩ Kiếm trong tay lên, hướng nhiều cường giả đang vây công đi lên chủ động giết tới.
P/S: Ta thích nào, chương thứ 2
-----o0o-----
Chương 456: Đồ Sát
Chương 456: Đồ Sát
Nhóm dịch: LăngTiêu
"Các ngươi đã muốn chết, vậy hôm nay ta sẽ để cho các ngươi vĩnh viễn ở lại nơi này đi!"
Nương theo một giọng nói lạnh lùng vang vọng đất trời, Diệp Trần đã giết vào bên trong đám cường giả này, đồng thời Thảo Trĩ Kiếm trong tay bỗng nhiên tăng vọt!
"Thiên Địa Nhất Kiếm!"
Diệp Trần đã hoàn toàn bị trọc giận, cũng lười lãng phí thêm thời gian nữa, trực tiếp vừa ra tay chính là kiếm chiêu mạnh nhất!
Oanh!
Một đạo kiếm quang này đen yêu dị dài trên vào trăm mắt trực tiếp quét ngang hướng đám cường giả kia mà đi!
Rầm rầm rầm!
Xì xì xì ~
Những nơi kiếm mang màu đi đi qua giống như có thể thôn phệ không gian, phàm là người bị kiếm mang đảo qua thì trong nháy mắt sẽ bị chém thành hai đoạn!
"A a a a!"
Nương theo từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, một kiếm này của Diệp Trần chém ra trong nháy mắt đã có hơn mười tên cường giả Thần Cảnh bị chết! Mười mấy tên cao thủ Thánh Cảnh!
Phải biết, mỗi một vị cường giả Thần Cảnh đó cũng đều là tồn tại xưng bá một phương, thậm chí ở một số quốc gia cỡ nhỏ cũng đủ để trở thành thủ hộ thần của một nước!
Bây giờ lại bị Diệp Trần tùy ý chém giết như cắt dưa hấu.
"Cái gì!!"
Cường giả của các quốc gia còn lại vốn còn muốn hung hăng lao tới, thấy được cảnh tượng này thì ngay lập tức trợn mắt há hốc mồm thật lớn, thi nhau kinh hô lên, "Chẳng lẽ lúc trước hắn cũng không có bị thương?"
"Đây mới là hắn thực lực chân chính sao?"
"Một kiếm vừa rồi kia...sao lại mạnh tới như thế!"
"Đây còn là lực lượng của con người sao?"
"Hắn không phải là người! Hắn là Satan! Là ma quỷ!"
...
Vốn mọi người còn tưởng rằng, thừa dịp cái tên này bị thương, tất cả mọi người cùng tiên lên thì chắc chắn có thể giết chết hắn.
Thế nhưng, bọn họ thế nào cũng không nghĩ tới, cái tên này trước đó lại còn có chỗ bảo lưu!
Chém giết cường giả Thần Cảnh thế mà dễ dàng như thái thịt!
"Mọi người đừng sợ! Chiêu thức cường đạ như thế, khẳng định hắn thi triển ra cũng không được mấy lần! Mọi người tản ra, không được tiến lên quá gần nhau, chờ thực lực của hắn hao hết thì thắng lợi chắc chắn sẽ là của chúng ta!"
Ở ngoài mấy ngàn mét, Ngải Bối Nhũ đứng ở trên một đỉnh băng, hướng về phía cường giả của các quốc gia bước chân đã đại loạn mở miệng nhắc nhở.
"Không sai! hôm nay nếu như chúng ta không giết người này thì ngày sau chắc chắn sẽ bị hắn điên cuồng trả thù, cho nên hắn phải chết!"
Một bên khác, Khải Đặc thân vương của Huyết tộc cũng đi theo mở miệng nói.
Mọi người nghe được lời nói của hai người này, lúc này mới dần dần lấy lại bình tĩnh, tuy nhiên nhưng cũng né tránh ra xa, không còn dám hành động thiếu suy nghĩ.
Diệp Trần cười lạnh, sát khí trên người ngay lập tức hoàn toàn phóng thích ra ngoài, "Không sai! Hôm nay nếu như các ngươi không giết được ta thì ta ngày sau chắc chắn sẽ hoàn trả tới trên người các ngươi gấp mười gấp trăm lần!"
"Giáo Đình! Huyết tộc! Chỉ cần Diệp Cuồng Tiên ta hôm nay không chết, ngày sau ta chắc chắn sẽ san bằng các ngươi!"
Giọng nói rơi xuống, thân thể Diệp Trần nhoáng một cái người ở trên không trung lấp lóe liên hồi, trong nháy mắt đã giết tới trước mặt Ngải Bối Nhĩ Hồng y đại giáo chủ.
"Ừm? Cái gì!"
Ngải Bối Nhĩ lập tức giật mình kêu lên, ánh trắng trắng trên thấn trong nháy mắt nổ lên, "Quang Chi Ảnh!"
Xoát xoát!
Ngải Bối Nhĩ thôi đọng công pháp Quang Hệ tới mức cực hạn, thân hình gần như hóa thành một vệt ánh sáng, trong nháy mắt thối lui ra ngoài tới vài trăm mét.
Tuy nhiên, không đợi hắn thở phào nhẹ nhõm thì bên tai bỗng nhiên truyền tới một giọng nói lạnh như băng giống như lời tuyên án của thượng thiên.
"Chết!"
Ngải Bối Nhĩ giật mình trong lòng, sau đó thấy hoa mắt, một bóng ngươi như trống rỗng mà xuất hiện ở trước mặt của hắn!
Sau đó, một đạo kiếm mang màu đen xẹt qua trên không trung!
"Thánh Quang Hộ thể!"
Ngải Bối Nhĩ căn bản không kịp nghĩ nhiều, hơn nữa không gian xung quanh giống như bị khóa chặt, để hắn không thể nhúc nhích một chút nào, đành phải xuất ra toàn bộ công lực rót vào bên trong Thánh khí phòng ngự.
Trước đó hắn chính là dúng thứ này để chặn một kiếm của Diệp Trần.
Đáng tiếc là, lần trước Diệp Trần là lấy kiếm khí để mà công kích, mà lần này lại là dùng Thánh khí Trảo Trĩ Kiếm!
Oanh!
Kiếm mang màu đen chém xuống, Thánh Quang Hộ thể nhìn như không có kẽ hở nào, thế mà trong nhá mắt vỡ vụn ra!
Đáng thương vị Hồng y đại giáo chủ có tiếng tăm lừng lẫy ở Âu châu này, thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm còn chưa kịp phát ra thì đã bị một kiếm này của Diệp Trần chém làm hai khúc!
"A!!"
Mọi người thế Diệp Trần chém Ngãi Bối Nhĩ chết dễ dàng tời như thế thì ngay lập tức từng tên bị dọa đến vẻ mặt trắng bệch, có ít người đã bắt đầu thoái ý.
Một kiếm trảm Tiên Nhân!
Cái này cũng... Mạnh a?
Mà sau khi Diệp Trần một kiếm giết chết vị người thừa kế chức vị Giáo Hoàng đời sau này, ngược lại đưa ánh mắt khóa chặt ở trên người hai vị Thân Vương của Huyết tộc kia, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn, "Tiếp theo đến lượt các ngươi đi!"
Bạch!
Cùng lúc giọng nói rơi xuống, Diệp Trầ lần nữa thi triển ra thần thông Súc Địa Thành Thốn, trong nháy mắt vượt qua khoảng cách mấy ngàn mét!
"Không ổn! Tách ra trốn!"
Sau khi hai vị Thân Vương của Huyết tộc phản ứng lại thì ngay lập tức từng vị theo hai hướng khác nhau hốt hoảng mà chạy trốn.
Cái tên này, quả thực thật sự rất đáng sợ!
Thực lực biến thái!
Quá biến thái!
Thậm chí ngay cả tốc độ cũng biến thái tới như vậy!
Gần như không có bất kỳ nhược điểm nào, thế này thì còn muốn đánh như thế nào?
Nếu như mọi chuyện đều có thể làm lại, hai người bọn họ nói cái gì cũng không lựa chọn ra tay với cái tên đáng sợ này.
Đáng tiếc, trên đời này không có nếu như!
Diệp Trần chỉ hơi cân nhắc một lát, thì trực tiếp rút kiếm đuổi về phía Khải Đặc thân vương, đồng thời tay trái điểm ra một chỉ hướng phương hướng mà Lai Đức thân vương đang chạy trốn.
"Xích Diễm! Đi!"
Xích Diễm Kiếm trực tiếp phá thể mà ra, cùng bản thể Diệp Trần chia làm hai đường, truy sát thẳng tới một tên Thân Vương của Huyết tộc khác.
"Ngăn lại hắn! Nhanh ngăn hắn lại cho ta!"
Mắt thấy cái tên đáng sợ đằng sau kia càng ngày cách hắn càng gần thì Khải Đặc thân vương vừa điên cuồng chạy trốn vừa hướng về phía các cao thủ ở xung quanh la lên.
Đáng tiếc mọi người sớm đã bị Diệp Trần dọa cho sợ mất mật rồi thì còn lơi nào có cái lá gan để đứng ra, ngay cả những tên thủ hạ Huyết tộc kia, từng tên cũng thi nhau tứ tán bỏ trốn.
"Nhận lấy cái chết!"
Không tới mười giây đồng hồ, Diệp Trần cũng đã đuổi kịp bước chân của Khải Đặc thân vương, trực tiếp chém ra một kiếm.
"Không!!"
Khải Đặc thân vương lập tức rống lớn một tiếng, thân hình bỗng nhiên tăng vọt, trong nháy mắt hóa thành một người to lớn toàn thân đỏ lòm cao tới ba mét!
Đáng tiếc, ở trước mặt luồng kiếm mang màu đen kia thì người to lớn toàn thân đỏ lòm lộ ra khí tức khủng bố kia thế mà lại yếu ớt đến như vậy!
Oanh!
Khải Đặc thân vương hóa thân thành conong nhưng vẫn bị một kiếm của Diệp Trần chém thành hai nửa, thậm chí ngay cả nguyên thần cũng bị đánh nát luôn, không có bất kỳ một chút cơ hội nào ngưng tụ thành hình.
Mà cùng lúc đó, một bên khác, Xích Diễm kiếm cũng đã một kiếm chém trúng đầu của Lai Đức thân vương.
Oanh!
Đầu của vị Thân Vương của Huyết tộc kia trong nháy mắt nổ tung, biến thành một cỗ thi thể không đầu.
Trước sau không tới hai phút, lại có ba tên cường giả cảnh giới Nhân Tiên tức Tiên Nhân cấp một bị Diệp Trần chém chết!
"Cái này..."
Những người còn lại kia cuối cùng mới phản ứng lại, "Má ơi! Chạy mau!"
Đối phương ngay cả Tiên Nhân đều có thể trong nháy mắt giết chết một cách dễ dàng như thế thì bọn họ những người này tính là thứ gì chứ!
Buồn cười, bọn họ vồn còn tưởng rằng có thể dùng chiến thuật biển người để mài chết đối phương, thế nhưng tuyệt đối không ngờ tới sẽ có một cái kết quả như thế!
Lần này, sự sợ hãi của bọn họ đã phát ra từ nội tâm, không còn ai có dũng khí tiếp tục ở lại.
Đáng tiếc, Diệp Trần đã giết tới thì há sẽ dễ dàng buông tha cho bọn họ?
"Bây giờ muốn chạy, muộn!"
P/S: Ta thích nào...chương 3...ai biết chơi PUBG Mobile không...
-----o0o-----
Chương 457: Lang Vương Khoa Lạc Phu
Chương 457: Lang Vương Khoa Lạc Phu
Nhóm dịch: LăngTiêu
"A!"
"A!"
"A!"
Theo từng tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên ở trên đảo băng.
Đảo băng vốn là sạch sẽ trắng noãn thì nay đã là máu chảy thành sông, rỗ ràng biến thành một hòn đảo máu!
Mà lúc này, mấy người Ngụy Vô Cực sớm đã chạy trốn tới đảo bên cạnh, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này thì lập tức từng người đều há thật to cái miệng của mình ra, giống như có thể nuốt vào một quả trứng gà.
"Thế mà dễ dàng như vậy đã chém chết bốn vị cường giả cấp bậc Tiên Nhân?"
"Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì thật không thể tin được, những người này đều là một nhóm cường giả cấp cao nhất trên thế giới!"
"Quá cường đại!"
...
Mấy người sợ hãn than một lát, Ngư Hóa Long bỗng nhiên nhịn không được mở miệng nói:
"Có vẻ như Diệp tiên sinh thật có thể giết sạch những cường giả này! Hay là chúng ta trở lại nhìn xem?"
Mấy người còn lại cũng thi nhau có chút động thâm.
Không nghĩ tới, Ngụy Vô Cực lắc đầu nói:
"Tuyệt đối không nên! Ta thấy Diệp tiên sinh bây giờ, dường như đã có chút dấu hiệu nhập ma, chúng ta đi qua lúc này, nói không chừng ngay cả chúng ta ngài ấy cũng giết hết!"
"Hơn nữa trước đó Diệp tiên sinh cũng đã nói, bảo chúng ta nhanh chóng rời khỏi đảo Lang Vương, chúng ta vẫn nên dựa theo lời nói của ngài ấy mà làm đi!"
Trong lòng mọi người nhất thời vẫn còn sợ hãi nhìn về phía trước, đó giống như cảnh tượng địa ngục nhân gian, không thể không hít vào một ngụm khí lạnh, mắt thấy những người đang chạy trốn về phía bọn họ, thế là thi nhau nhảy xuống mặt nước biển, liên tiếp vọt ra ngoài hơn mười dặm, lúc này mới ngừng lại.
Mà lúc này, ở trên đảo Lang Vương cũng đã khôi phục sự yên tĩnh, dường như giết chóc đã kết thúc.
...
Ở trên tàu chiến đấu của Mỹ quốc, tất cả mọi người đều đang nhìn vào hình ảnh được vệ tinh truyền về thì ngay lập tức từng người đều trợn mắt há hốc mồm.
Mọi người sững sờ một lúc lâu thì bỗng nhiên có một tên sĩ quan hướng về phía Tesla nói:
"Tiến sĩ! Có muốn dẫn nổ bom nguyên tử hay không? Người này thật đáng sợ! Tuyệt đối không thể để cho hắn còn sống mà rời khỏi đảo Lang Vương!"
Tesla hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
"Không được! Bây giờ còn chưa phải là thời cơ tốt nhất!"
"Thế nhừng là, Diệp Cuồng Tiên này một hơi giết chết bốn vị cường giả cấp Tiên Nhân, hơn mai mươi tên cường giả Thần Cấp, mấy chục tên cao thủ Thánh Cảnh, còn có ai có thể ngăn được hắn? Nếu như lúc này không dẫn nổ bom nguyên tử, nhỡ đâu hắn rời khỏi đảo Lang Vương thì làm sao đây?"
Trên mặt tên sĩ quan kia đều tràn đầy vẻ lo lắng nói.
Không nghĩ tới, Tesla vẫn quả quyết lắc đầu, "Không được! Thực lực của tiểu tử này lại mạnh hơn trước đó rất nhiều, ngay cả ta hiện tại cũng không nhìn thấu được thực lực chân chính của hắn, bây giờ hắn không ở dải đất trung tâm của đảo Lang Vương, coi như dẫn nổ bom nguyên tử, ta cũng không dám chắc có thể giết chết được người này hay không!"
"Hơn nữa, tiểu tử này nếu như tới để tìm Lang Vương Khoa Lạc Phu thì há lại sẽ rời đi dễ dàng như thế? Chúng ta không ngại đợi thêm một chút!"
"Huống chi, Bất Tử quả chúng ta còn chưa có lấy được! Lần này chúng ta tổn thất hai vị cường giả là Trụ Tư và An Na, nhất định phải đạt được Bất Tử quả mới có thể sáng tạo ra gen chiến sĩ mạnh hơn!"
Tesla nói tới đây thì dừng lại một chút, trên mặt bỗng nhiên hiện ra vẻ lạnh lùng, lại nói tiếp:
"Nghĩ biện pháp truyền sự việc xảy ra trên đảo ra ngoài, chuyện Diệp Cuồng Tiên đồ sát cao thủ của các quốc gia thì trước tiên cần phải để cho cao tầng của các quốc gia đó biết được!"
"Kể từ đó, chúng ta lại sử dụng bom nguyên tử tru sát người này, cũng sẽ không bị quốc tế đưa tới chỉ trích quá lớn!"
"Diệp Cuồng Tiên, có nhiều người chôn cùng với ngươi như thế, cũng coi là ngươi chết đáng giá! Khặc khặc!"
...
Hô hô hô!
Sau khi Diệp Trần một hơi tru sát cường giả của các quốc gia hầu như không còn, lập tức nhịn không được mà bắt đầu thở dốc, hai mắt đỏ ngầu, qua một lúc lâu mới từ từ khôi phục lại.
"Kỳ lạ! Từ khi bước vào đảo Lang Vương thì toàn thân ta đã cảm thấy không thoải mái, vôn ta còn tưởng bởi vì những người này, thế nhưng vì sao ta giết sạch những người này thì loại cảm giác không thoải mái này chẳng những không có yếu bớt, ngược lại càng tăng thêm mãnh liệt đây?"
Ngay tại Diệp Trần nghĩ mãi mà không hiểu thì bỗng nhiên ở phía xa truyền tới một giọng nói du dương, "Diệp Cuồng Tiên! Đã tới, vậy thì tới đây gặp một lần đi!"
Giọng nói vô cùng hùng hâu, giống như thần lôi ở trên chín tầng trời cuồn cuồn mà tới, người nói chuyện hiển nhiên có công lực cực kỳ thâm hậu.
"Lang Vương Khoa Lạc Phu sao? Chẳng lẽ loại cảm giác không thoải mái này là bởi vì hắn? Mặc kệ! Nếu đã tới, vậy thì phần bản đồ cuối cùng cũng nhất định phải lấy cho bằng được!"
Vừa nghĩ tới đây, Diệp Trần dứt bỏ tạp niệm trong lòng, dưới chân bỗng nhiên giẫm một cái, trực tiếp tung người nhảy lên, hướng theo nơi phát ra giọng nói kia tăng hết tốc lực mà chạy tới.
Chỉ chốc lát, Diệp Trần đã đi tới khi vực trung tâm của đảo Lang Vương, ở trên một chỗ đỉnh băng phía trước, lúc này đang có một bóng người có thân hình cao lớn đang đứng hiên ngang ở đó.
"Ngươi chính là Lang Vương Khoa Lạc Phu?"
Diệp Trần đạp không mà đi, chậm rãi đi về phía trước, cũng thấy rõ ràng dung mạo của người này.
Đây là một người đàn ông trung niên da trắng có thân hình cao lớn, mặt mũi đầy râu quai nón, rất đúng bộ dáng kiểu người Tô quốc.
Từ trên khí tức mà phán đoán thì thực lực của người này chắc là so với mấy người Ngải Bỗi Nhĩ trước đó mạnh hơn một chút, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Diệp Trần tính toán, nếu như hai người giao thủ với nhau thì hắn có tự tin một trăm phần trăm có thể giết chết người ở trước mắt này.
"Khụ khụ!"
Ông lão ho nhẹ hai tiếng mới chậm rãi mở miệng nói:
"Không sai, ta chính là Khoa Lạc Phu! Ngươi chắc là Diệp Cuồng Tiên vị tiên nhân mới xuất thế kia của Họa Hạ quốc? Quả nhiên là danh bất hư truyền! Trận chiến vừa rồi thật sự là đặc sắc tuyệt luân!"
Khoa Lạc Phu này lại có thể nói được tiếng Hoa Hạ, hơn nữa rất chuẩn, thậm chí so với rất nhiều người Hoa Hạ nói còn tốt hơn!
Tuy nhiên để Diệp Trần càng thêm ngạc nhiên đó là đối phương nhìn thấy hắn, dường như không có bất kỳ địch ý nào, hơn nữa rất bình tĩnh.
Khoa Lạc Phu này dường như cũng nhìn ra được nghi hoặc của Diệp Trần, mỉm cười nói:
"Thế nào? Ngươi chắc chắn đang cảm thấy rất kỳ quái đúng không? Cho là ta đang đánh cái chủ ý gì xấu đối với ngươi đúng hay không?"
"Nếu là như vậy thì ngươi đại khái là có thể yên tâm!"
Nói đến đây, Khoa Lạc Phu hướng chỉ về trong sơn cốc đằng sau, cười nói:
"Đó chính là Bất Tử quả! Diệp tiên nhân nếu như muốn, ta có thể dẫn ngươi đi lấy!"
Diệp Trần thuận theo hướng mà Khoa Lạc Phu chỉ mà nhìn lại, quả nhiên thấy ở trong sơn cốc đằng sau có một gốc cây già cỗi nhăn nheo, thế nhưng ở trên cây vậy mà không có một chiếc lá nào, xem ra giống như đã bị khô héo mà chết đi, thế nhưng mà ở trên đầu cành lại mọc ra mấy quả màu đỏ vô cùng mê người, lộ ra ánh sáng đỏ yêu dị, chắc là Bất Tử quả trong lời đồn.
Nhìn thấy Khoa Lạc phu hào phóng như thế, Diệp Trần lập tức càng thêm ngạc nhiên, "Đây chính là tiên quả mà người người đều muốn lấy được, ngươi vậy mà dễ dàng cho ta như vậy sao?"
Khoa Lạc Phu nhún vai, cười nói:
"Dù sao thì bộ xương già này của ta khẳng định không phải đối thủ của Diệp tiên nhân ngươi, đã không đánh lại vậy thì tại sao không sớm làm đầu hàng thì tốt hơn!"
"Huống chi, ta còn phải cảm tạ ngươi giúp ta giết những người xâm lấn trước đó đây, những quả này coi như làm quà tỏ rõ sự biến ơn của ta đi!"
DIệp Trần nghe được điều này thì lông mày không thể không hơi nhíu lại, không thể không đối với thân phận của người trước mắt này mà sinh ra nghi ngờ.
Căn cứ theo ghi chép trên tư liệu thì Lang Vương Khoa Lạc Phu này thế nhưng là có tiếng thích giết chóc, bây giờ thế nào lại nói chuyện dễ như thế? Chính mình còn chưa có mở lời, đối phương thế mà đã chủ động dâng bảo bối đưa lên.
P/S: Ta thích nào....chương 4 nhé...
-----o0o-----
Chương 458: Chiến Lang Vương
Chương 458: Chiến Lang Vương
Nhóm dịch: LăngTiêu
Cho dù mục tiêu cảu hắn lần này cũng không phải là Bất Tử quả, tuy nhiên tiện nghi đưa tới cửa không cần thì phí, Diệp Trần tự nhiên cũng sẽ không từ chối.
Nhưng, việc này chắc là không có đơn giản như thế!
"Thế nào? Diệp tiên sinh nếu như là lo lắng có cạm bẫy gì, ta có thể hái Bất Tử quả, tự tay đưa tới trước mặt của ngươi! Như thế nào?"
Khoa Lạc Phu thấy Diệp Trần chậm chạp không có động thủ thế là mở miệng nói thêm lần nữa.
Diệp Trần vẫn không có lên tiếng, hai mắt khẽ híp lại một cái, nhìn chằm chằm vào Bất Tử quả kia một lúc bỗng nhiên cười lạnh, "Bất Tử quả gì! Hóa ra là sau khi Yêu Tộc chết, huyết mạch biến thành Huyết Tinh thạch a! Khoa Lạc Phu, ta suýt chút nữa thì thật sự bị ngươi lừa rồi!"
Cái gọi là Huyết Tinh thạch, ở bên trong Yêu Tộc tại Tu chân giới là một loại đồ vật rất hay gặp.
Những Yêu Tộc cường đại kia ở trước khi chết sẽ dùng một phần lực lượng cuối cùng của mình lưu lại lực lượng huyết mạch và lực lượng linh hồn của mình trong cơ thể, thông qua pháp môn đặc thù ngưng tụ thành hạt giống, trồng vào trên linh mộc, đợi hạt giống nảy mầm kết quả mà quả thì chính là Huyết Tinh thạch.
Mà Huyết Tinh thạch này, nếu như để Yêu Tộc hậu bối sử dụng thì tự nhiên công lực tăng cao, lực lượng huyết mạch tăng vọt!
Nhưng nếu để cho người ngoài huyết mạch ăn, thì lực lượng huyết mạch sẽ xảy ra xung đột, thậm chí lực lượng tàn hồn bên trong Huyết Tinh thạch cũng sẽ công kích người ăn, ảnh hưởng tới tâm chí của bọn họ.
Nếu như có thể xua tan lực lượng của Huyết Tinh thạch hay hoặc là cưỡng ép luyện hóa thì còn được, nếu như không có cách nào luyện hóa, ngược lại để lực lượng huyết mạch bên trong Huyết Tinh thạch chiếm cứ thượng phong, vậy sẽ bị đồng hóa huyết mạch Yêu Tộc biến thành Yêu Tộc!
Ở Tu Chân giới có rất nhiều tu tiên giả, sau khi lỡ sử dụng Huyết Tinh thạch, cuối cùng bị yêu hoám trở thành một thành viên của Yêu Tộc.
Thậm chí, một số tu tiên giả có thực lực không đủ vì nóng lòng đạt được lực lượng cũng sẽ lựa chọn chủ động yêu hóa.
Khó trách! Khoa Lạc Phu sẽ chủ động dâng ra Huyết Tinh thạch, bởi vì một khi Diệp Trần sử dụng, huyết mạch của người sói hay gọi là lang nhân bên trong Huyết Tinh thạch, tất nhiên sẽ sảy ra xung đột với huyết mạch trong cơ thể hắn, cho đến lúc đó, hắn hoặc là lựa chọn đồng hóa huyết mạch Yêu Tộc hoặc là khu trừ nó.
Tuy rằng, nếu như tiếp thu thứ này, hoàn toàn chính xác có thể để công lực đại tăng, khí huyết tăng vọt, thế nhưng huyết mạch cũng sẽ bị ô nhiễm, biến thành tồn tại nửa người nửa yêu, đây cũng không phải là kết quả mà Diệp Trần mong muốn.
"Cái gì! Thậm chí ngay cả Huyết Tinh thạch mà ngươi cũng biết! Ngươi đến cùng là người nào?"
Khoa Lạc Phu nghe được một câu nói toẹt ra huyền cơ ở trong đó thì lập tức hai mắt trừng một cái, không còn giữ được bình tĩnh như trước đó, nhịn không được lớn tiếng kêu lên.
Diệp Trần cười lạnh,
"Khoa Lạc Phu, khó trách ở trăm năm trước đó, duy chỉ có ngươi thành công thu được huyết mạch lang nhân, hóa ra căn bản không phải bởi vì huyết thanh gì đó của người sói thời thượng cổ mà là bởi vì ngươi sử dụng Huyết Tinh thạch cho nên ngươi bị Huyết Tinh thạch yêu hóa, trở thanh một thành viên của Lang Nhân tộc, ta nói có đúng không?"
"Ngươi!..."
Khoa Lạc Phu lập tức thay đổi sắc mặt, nếu như nói, Diệp Trần nhận ra được Huyết Tinh thạch trước đó thì hắn vẫn chỉ cảm thấy kinh ngạc, nhưng bây giờ, ngay cả cái cách mà hắn trở thành người sói như thế nào, đối phương vậy mà có thể đoán được rõ rõ ràng ràng như thế, vậy thì thực sự quá không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi Khoa Lạc Phu kinh ngạc thì bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, "Ta đã biết! Khó trách tuổi ngươi còn trẻ như vậy mà đã có tu vi cường đại như thế, Diệp Cuồng Tiên! Ngươi chắc hẳn không phải là người của thế giới này? Hoặc là ngươi không hoàn toàn thuộc về thế giới này!"
"Ừm?"
Diệp Trần nghe được điều này thì lông mày cũng không thể không nhíu lại, rất rõ ràng, Khoa Lạc Phu này chắc là biết được không ít chuyện bí ẩn ở trên cái tinh cầu này.
Tuy nhiên, mặc cho hắn suy nghĩ nát óc, cũng không có khả năng biết được lai lịch chân chính của Diệp Trần, "Ta là ai, ngươi không cần quản! Ta đối với Huyết Tinh thạch của Yêu Tộc cũng không cảm thấy hứng thú một chút nào!"
"Ta tới đây lần này là muốn hướng ngươi mượn một vật!"
Diệp Trần cũng lời nói nhảm tiếp với hắn, trực tiếp nói ngay vào điểm chính.
Khoa Lạc Phu thì lập tức chau mày, cảm thấy thiếu niên Hoa Hạ trước mắt này càng thêm thần bí khó lường, "Đồ vật gì?"
Diệp Trần thản nhiên nói:
"Một phần của bản đồ Bồng Lai tiên đảo!"
Khoa Lạc Phu trừng hai mắt một cái, sau đó lộ ra vẻ chợt hiểu, "Quả nhiên! Ta đoán không sai, ngươi quả nhiên biết sự tồn tại của tiên giới, chẳng lẽ ngươi cũng là người của Tiên giới"
Nói đến đây, Khoa Lạc Phu lại lắc đầu, "Không đúng! Ngươi nếu như là người của Tiên giới thì há lại sẽ không biết lối vào Tiên giới còn muốn bản đồ làm gì chứ?"
Hai tay Diệp Trần thả lỏng về phía sau, thản nhiên nói:
"Ta nói rồi, lai lịch của ta ngươi không cần hỏi, cho dù ta có nói thì ngươi cũng sẽ không hiểu!"
"Ngươi bây giờ chỉ cần giao tàn quyển cho ta, chúng ta bình an vô sự, bằng không..."
Nói đến đây, Diệp Trần không có nói tiếp, tuy nhiên khí thế trên người đã phóng thích ra ngoài không giữ lại chút nào.
Hắn với Khoa Lạc Phu này cũng không có ân oán gì, tuy nhiên cái tên này trước đó vậy mà muốn lợi dụng Huyết Tinh thạch có ý muốn làm hại chính mình, cho nên hắn cũng không cần khách khí với người ta.
Tuy nhiên, đứng trước khí thế áp bách cường đại đó của Diệp Trần, Khoa Lạc Phu chỉ hơi lùi lại hai bước, thì rất nhanh đã đứng vững thân hình, cười lạnh nói:
"Một phần của bản đồ Bồng Lai tiên đảo sao? Thứ này hoàn toàn chính xác ở trong tay của ta! Hơn nữa thứ này đối với ta cũng không có tác dụng gì, cho ngươi cũng không sao! Tuy nhiên..."
Khoa Lạc Phu nói tới đây thì lại xoay chuyển đề tài câu chuyện, cười lạnh nói:
"Nếu cứ cho ngươi như thế ta chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?"
Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, khí thế trên người lại kéo lên lần nữa, rất bá khí nói:
"Ta không có thời gian nói nhảm với ngươi, hoặc là giao phần bản đồ đó ra hoặc là chết!"
Khoa Lạc Phu lập tức nổi giận đùng đùng, "Tiểu tử! Ngươi thật sự cho rằng ta sợ ngươi sao? Thiên phú và tu vi của ngươi hoàn toàn chính xác là rất đáng gờm, nhưng lão phu cũng không phải dễ chọc như vậy!"
"Lão phu vốn không muốn chấp nhặt với tiểu bối như ngươi, ngươi đã muốn chết thì không thể trách lão phu được!"
Oanh!
Theo giọng nói này rơi xuống thì trên người Lang Vương Khoa Lạc Phu lập tức bộc phát ra một mùi máu tanh làm cho người sợ hãi kinh khủng.
"Tiểu tử! Vừa rồi ngươi giét nhiều cao thủ như vậy, bây giờ cũng đã là nỏ mạnh hết đà đi? Bây giờ ngươi cảm thấy ngươi sẽ còn là đối thủ của lão phu sao?"
Diệp Trần cười lạnh,
"Chính ngươi thử một chút chẳng phải sẽ biết!"
Nói xong, Diệp Trần đã trực tiếp nhào tới.
Oanh!
Diệp Trần trực tiếp vỗ xuống một trưởng, một đạo chưởng ấn to lớn, trong nháy mắt rơi vào đỉnh đầu của Khoa Lạc Phu.
"Hừ!"
Khoa Lạc Phu nắm lại song quyền, dưới chân bỗng nhiên giẫm một cái, trực tiếp xuất ra một quyền nghênh đón tiếp lấy!
Ầm ầm!
Một quyền một chưởng va chạm vào nhau, ngay lập tức không gian xung quanh đều lắc lư một lúc.
Bành!
Tảng băng trôi ở dưới chân Khoa Lạc Phu kia vậy mà trong nháy mắt nổ tung lên!
Nhưng bản thân Khoa Lạc Phu lại đứng lơ lửng giữa không trung, căn bản không chịu đến bất kỳ ảnh hưởng gì, "Ha ha ha! Diệp Cuồng Tiên, không thể không nói ngươi thật sự rất mạnh, nếu như không có trận chiến vừa rồi kia, cho dù là lão phu chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của ngươi!"
"Đáng tiếc a, ta có thể cảm nhận được rõ ràng, trải qua trận chiến vừa rồi kia, ngươi đã tiêu hao rất nhiều thực lực, ngươi bây giờ sớm đã là nỏ mạnh hết đà, mà ta thì đang ở trạng thái đỉnh phong!"
Nói xong lời này, Khoa Lạc Phu bỗng nhiên ngửa đầu lên trời hét dài một tiếng!
P/S: Ta thích nào....chương thứ 5 - Đề cử và tung kim phiếu đi mọi người ơi
-----o0o-----
Chương 459: Khoa Lạc Phu thỉnh cầu
Chương 459: Khoa Lạc Phu thỉnh cầu
Nhóm dịch: LăngTiêu
"Ngao!!!"
Theo một tiếng sói tru kinh khủng vang lên, thân thể Khoa Lạc Phu kia thế mà ngay lập tức bành trướng.
Không chỉ thân thể đột nhiên đạt tới độ cao kinh khủng gần năm mét, trên thân thế mà bắt đầu xuất hiện lông dài, đầu cũng dàn biến thành hình sói, mọc ra răng nanh thật dài, hai mắt đỏ ngầu, như một con sói khổng lồ đứng thẳng!
Mà sau khi Khoa Lạc Phu biến thân thành công, khí tức cả người hắn trong nháy mắt cũng kéo lên gấp năm lần không ngừng, đạt tới một cái cấp độ cực kỳ khủng bố, vượt xa đám người Ngải Bối Nhĩ trước đó.
"Khặc khặc!"
Sau khi Khoa Lạc Phu hóa thân thành người sói, trong miệng phát ra một tiếng cười chói tai, âm thanh nhie kiểu kim loại bị xé rách, để cho người ta cảm thấy khó chịu không nói nên lời, "Tiểu tử Hoa Hạ! Nhìn thấy không? Đây mới là trạng thái đỉnh cao nhất của ta!"
"Lão phu đã sống hơn một trăm năm rồi, sớm đã coi nhẹ thế sự, vốn không muốn giao thủ với tiểu bối như ngươi, nếu như bây giờ ngươi rời đi, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết, bằng không..."
"Nói nhảm nhiều quá!"
Còn chưa đợi Khoa Lạc Phu chém gió xong, Diệp Trần đã đấm ra một quyền!
"Ừm?"
Khoa Lạc Phu cũng không nghĩ tới, cái tên này nói ra tay liền ra tay, ngay lập tức tức giận đến không chịu nổi, lập tức quơ nắm đấm lên nghênh đón tiếp lấy.
Phanh phanh phanh!
Thời gian chỉ trong nháy mắt, nắm đấm của hai người đã va chạm vào nhau hơn mười lần!
Ầm ầm!
Không gian lắc lư một hồi!
Các sông băng ở xung quanh kia cũng bị lực quyền của hai người bao phủ, lập tức thi nhau lay động kịch liệt, thậm chí trực tiếp vỡ vụn ra, hóa thành một đống vụn băng, mà lớp băng phía dưới cũng bắt đầu xuất hiện từng vết rạn nứt, dường như cả hòn đảo băng này lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Ầm!
Nắm đấm của hai người lần nữa hung hăng chạm vào nhau!
Bạch bạch bạch!
Lang Vương Khoa Lạc Phu cao gần năm mét, lập tức liên tiếp lùi lại bảy tám bước.
Mà Diệp Trần thì lại không hề động một chút nào!
"Cái gì!"
"Lực lượng của ngươi...làm sao lại mạnh như thế!
Sau khi hai người giao thủ hơn mười chiêu, Khoa Lạc Phu lập tức rống lớn một tiếng, quả thực không thể tin được đây là sự thật.
Sau khi hắn hóa thân thành người sói, cường độ nhục thể đã vượt xa hai vị Thân Vương của Huyết tộc kia, hơn nữa lại ở vào trạng thái đỉnh phong, vốn cho rằng địch đã đuối có thể chiến thắng một cách dễ dàng, thế nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, hắn thế mà còn bị đối phương áp chế!
Hơn nữa, đối phương còn lấy lực lượng nhục thể là sở trường của hắn để gắt gao áp chế hắn!
"Rống!"
Khoa Lac Phu lập tức hét dài một tiếng lần nữa, toàn thân trên dưới thế mà biến thành màu đỏ yêu dị, kinh mạch trên người từng chiếc cũng nổi lên, dường như muốn nổ tung.
"Tiểu tử Hoa Hạ! Ngươi thật sự lợi hại hơn so với ta dự đoán nhiều lắm!"
Khoa Lạc Phu dường như thi triển một loại bí thuật nào đó nên giọng nói cũng trở nên khàn khàn, "Tuy nhiên tiếp theo, lão phu sẽ thi triển ra lực lượng mạnh nhất của ta!"
Oanh!
Theo lời nói của Khoa Lạc Phu rơi xuống, thân thể kia vốn đã cao tới gần năm mét, thế mà lại tăng vọt một lần nữa, vậy mà đạt tới độ cao vô cùng kinh khủng mười mét!
"Tiểu tử Hoa Hạ! Bây giờ ngươi có dám đón thêm một quyền của ta để thử một chút không?"
Đông đông đông!
Hóa thân thành một con sói khổng lồ, cứ mỗi lần Khoa Lạc Phu bước ra một bước, mặt đất liền ầm ầm rung động giống như động đất!
Mà những nơi hắn đi qua, trên mặt đất lập tức lưu lại một cái hố sâu rất lớn.
Diệp Trần thấy thế, hai mắt cũng không thể không khẽ híp lại một cái, "Không hổ là yêu tộc! Khí huyết chính là tràn đầy, xem ra ta muốn giết chết được hắn, sợ rằng cũng phải phí không ít khí lực!"
"Đã như vậy, vậy hôm nay ta dùng lực lượng mà ngươi am hiểu nhất đánh bại ngươi, cho ngươi thua tâm phục khẩu phục!"
Nói xong lời này, Diệp Trần cũng không có sử dụng hai kiện Thánh khí Thảo Trĩ Kiếm và Bát Chỉ Kính, mà hai chân bỗng nhiên đứng im, trong miệng quát lớn một tiếng:
"Pháp Tướng Thiên Địa, mở!"
Oanh!
Sau một khắc,
Ánh sáng vàng trên người Diệp Trần chợt hiện, cả người cũng giống như Khoa Lạc Phu, thân thể lập tức bành trướng, trong nháy mắt biến thành một người khổng lồ cao tới hơn mười mét!
Tuy rằng cho tới nay, Diệp Trần cũng không có tiêu hao quá nhiều tâm tư ở trên luyện thể, thế nhưng theo thực lực của hắn tăng lên, uy lực của Pháp Tướng Thiên Địa cũng theo nước lên thì thuyền lên, chỉ có điều mỗi lần sử dụng, Diệp Trần phải tổn thất một bộ y phục, cho nên hắn rất ít khi sử dụng một chiêu này.
"Cái gì!!"
Khoa Lạc Phu nhìn qua thân hình to lớn cao ngạo so với mình còn cao hơn ở trước mắt này thì lập tức hai mắt trừng một cái:
"Ngươi đây là... pháp môn gì?"
Tuy rằng Khoa Lạc Phu vô cùng chấn động, tuy nhiên cũng không có lùi bước, lúc này đã hung hăng đánh ra một quyền, "Tiểu tử Hoa Hạ! Ta không cần biết ngươi sử dụng yêu pháp gì, nếu như ngươi có thể đón đỡ một quyền này, ngươi muốn phần bản đồ kia, ta sẽ dâng lên bằng hai tay!"
Bạch!
Lúc Khoa Lạc Phu sử xuất ra một chiêu này, người vẫn còn đang ở bên ngoài mười mét, chờ hắn tung ra một quyền này thì cũng đã vọt tới trước mắt Diệp Trần:
"Dã Tính Khu Sử!"
Oanh!
Một quả đấm to lớn xen lẫn ánh sáng đỏ máu yêu dị, hung hăng đánh về phía Diệp Trần.
Không có bất kỳ màu sắc rực rỡ nào, đây tuyệt đối là lực lượng của nhục thể đã phá vỡ rào cản âm thanh!
Cũng chỉ có Yêu tộc mới có thể có được nhục thân mạnh mẽ tới như vậy!
Ngay cả Diệp Trần cũng không thể không ở trong lòng hít một hơi thật sâu, tuy nhiên hắn cũng không có ý định lui bước một chút nào, ngay lập tức đi theo cũng tung ra một quyền:
"Hư Không Thần Quyền!"
Dưới sự so sánh, một quyền này của Diệp Trần, nhìn qua nhẹ nhàng giống như vô cùng yếu đuối, cảm giác như không có một chút lực đạo nào.
Ầm ầm!
Hai quả đấm lớn va chạm vào nhau, ngay cả không gian xung quanh dường như cũng bị cỗ lực lượng va chậm cường đại này ảnh hưởng mà xảy ra vặn vẹo.
Oanh!
Lấy hai người làm trung tâm, các lớp băng trong phạm vi trăm mét, trong nháy mắt sụ đổ xuống dưới, tạo thành một cái hố sâu hơn mười mét.
Sông băng xung quanh lập tức sụp đổ, băng phiến tuyết động bị thổi bay, giống như một trận tuyết rơi lớn.
Đợi sau khi tuyết bay rơi xuống, Diệp Trần đã thu hồi thần thông Pháp Tướng Thiên Địa, vẻ mặt lạnh nhạt.
Mà bên Lang Vương Khoa Lạc Phu cũng đã khôi phục lại diện mạo con người, tuy nhiên lùi lại mấy chục mét, bộ mặt lúc này là vẻ mặt khó có thể tin.
"So đấu thuần túy là lực lượng nhục thân, ta vậy mà thua? Ngươi làm được như thế nào?"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, cũng không có trả lời nghi vấn của hắn, "Khoa Lạc Phu, có chơi có chịu! Giao phần bản đồ kia ra đi!"
Thông qua phen giao thủ vừa rồi, Diệp Trần đối với thực lực của Lang Vương Khoa Lạc Phu cũng đã hiểu rõ.
Nếu như tiếp tục đánh tiếp, hắn tự nhiên có niềm tin tuyệt đối có thể giết chết cái tên này, thế nhưng đặc điểm lớn nhất của Yêu tộc chính là khí huyết hùng hậu nên rất khó đánh!
Hắn muốn hoàn toàn giết chết Khoa Lạc Phu tất nhiên cũng phải tốn rất nhiều sức lực.
Huống chi, nếu như hắn giết Khoa Lạc Phu cũng chưa chắc có thể tìm được nơi cất giấu phần bản đồ kia, chỉ cần có thể bức bách cái tên này nhận thua, giao phần bản đồ kia ra, mục đích của hắn tự nhiên cũng đã đạt được.
Không nghĩ tới, hai mắt Khoa Lạc Phu hơi đảo một cái, chậm rãi nói:
"Phần bản đồ này ta có thể cho ngươi, tuy nhiên trước đó ngươi nhất định phải giúp ta một chuyện!"
Diệp Trần lập tức nhướng mày, trên thân không tự chủ dâng lên một luống sát ý mạnh mẽ, "Lão đầu, ngươi cho là ta sẽ không giết ngươi sao?"
Khoa Lạc Phu khẽ run lên, sau khi chứng kiến thực lực cường đại của Diệp Trần, vào lúc này hắn sớm đã không còn kiêu ngạo như trước đó, vội vàng cười nói:
"Diệp tiên sinh, ngươi không nên hiểu lầm, chuyện ta muốn nhờ ngươi giúp, đối với ngươi mà nói, chẳng qua chỉ là thuận tay mà thôi!"
P/S: Chương 1.....KP +TLT nha các bạn ơi
-----o0o-----
Chương 460: Cửa vào Yêu giới
Chương 460: Cửa vào Yêu giới
Nhóm dịch: LăngTiêu
Diệp Trần khẽ chau mày, "Ngươi nói thử xem!"
Khoa Lạc Phu trầm ngâm một lát mới nói:
"Từ ba mươi năm trước, sau khi Tô quốc xảy ra chính biến, ta đối với chính trị đã nản lòng thoái chí, vẫn luôn ở lại trên hòn đảo này, sau đó một lần vô tình, ta ở dưới cây cổ thụ này phát hiện một cái bí mật động trời!"
"Bí mật gì?"
Diệp Trần thuận miệng hỏi tới một câu.
Khoa Lạc Phu lại trực tiếp khoát tay áo với hắn, "Ngươi đi theo ta, ta có thể dẫn ngươi đi xem, có lẽ kiến thức của ngươi hẳn là so với ta nhiều hơn nên có thể hiểu rõ đây là cái gì!"
Khoa Lạc Phu nói xong lời này thì trực tiếp quay người nhảy lên, nhảy ra khoảng cách mấy trăm mét, tiến vào bên trong sơn cốc kia.
Diệp Trần hơi do dự một lúc, thông qua thần niệm, trong sơn cốc này cũng không có dị trạng gì xảy ra, thế là thân thể nhoáng một cái cũng đã đi theo tiến vào trong sơn cốc.
...
Một bên khác mấy người Tesla ở trên tàu chiến của Mỹ, chỉ có thể thông qua vệ tinh quay chụp mà nhìn thấy hình ảnh mơ hồ, căn bản không có cách nghe được đối thoại của hai người, nhìn thấy Diệp Trần và Khoa Lạc Phu đột nhiên dừng tay thì ngay lập tức rất lo lắng.
"Hai người này đến cùng là làm cái trò quỷ gì vậy? Thế nào mà đang đánh nhau lại dừng?"
Tesla sốt ruột đập vào bàn một cái, vốn hắn dự định ở lúc Diệp Trần và Khoa Lạc Phu đánh nhau, để cho Hư Vô Thần La Y một trong mười hai vị chủ thần, thừa cơ trộm lấy Bất Tử quả.
Thế nhưng hắn tuyệt đối không ngờ, hai người này vừa mới giao thủ được một lúc thì lại dừng tay không đánh nữa, hơn nữa dường như đang bí mật mưu đồ gì đó.
Điều này làm cho Tesla rất là căm tức đồng thời cũng cảm thấy rất tò mò, "Tiến sĩ, vì để đề phòng vạn nhất, nếu khong hay là báo tin cho thiếu tướng La Y quay trở lại đi, nhỡ đâu bị hai tên gia hỏa kia phát hiện, coi như không dễ làm!"
Một tên sĩ quan của Mỹ quốc nhịn không được mở miệng nói.
Bọn họ trước đó đã tổn thất hai vị Chủ Thần là Trụ Tư và An Na, nếu như ngay cả Hư Vô Thần La Y này cũng theo gót chân vậy thì tổn thật của bọn hắn thực sự quá lớn!
Không nghĩ tới, Tesla lại quả quyết khoát tay áo, "Không vội! Bất Tử quả đối với nghiên cứu sau này của ta rất quan trọng, hôm này cần phải lấy được!"
"Thế nhưng mà, nếu như thiếu tướng La Y mà bị bại lộ hành tung, vậy chúng ta..."
Tesla khoát tay áo lần nữa, trực tiếp lạnh lùng nói:
"Truyền mệnh lệnh của ta xuống, nếu như một khi La Y bị bại lộ, thì ngay lập tức dẫn nổ bom nguyên tử cho ta!"
Sĩ quan kia lập tức trừng hai mắt một cái, "Thiếu tướng La Y thế nhưng là một trong mười hai vị Chủ Thần của chúng ta, chúng ta làm như thế có phải có chút không ổn hay không?"
Tesla lập tức hừ lạnh một tiếng, giọng điệu kiên quyết nói:
"Nếu như Roy một khi bị bại lộ, vậy hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của hai tên gia hỏa kia, khẳng định chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ! Vì phòng ngừa hắn tiết lộ tin tức bom nguyên tử ra ngoài, nhất định phải rời khỏi và dẫn nổ bom nguyên tử, bằng không chúng ta thật sự sẽ thất bại trong gang tấc!"
Sĩ quan kia suy nghĩ một chút, quả thật là đúng như vậy, thế là không nói thêm lời gì nữa.
Hai người đang trong lúc nói chuyện thì Tần Trí ở một bên bỗng nhiên chỉ vào màn hình và nói:
"Tiến sĩ, ngươi mau nhìn! Hai người này thế nào mà đột nhiên lại biến mất?"
"Cái gì!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...