Editor: Á bì
“Trạm Vũ đến rồi à? Hôm nay có làm canh thịt ớt mà con thích ăn này, mau đi rửa tay rồi ăn cơm.” Mẹ Mạnh nghe tiếng mở cửa, liền nhô đầu từ phòng bếp ra nói.
Mạnh Tĩnh Nghiên bĩu môi, trọng nam khinh nữ, đối đãi với người ngoài còn tốt hơn con gái ruột của mình. Lúc này có người nào đó hoàn toàn xem nhẹ chuyện cô cũng rất thích ăn đồ cay, chuyện mỗi lần ăn canh thịt ớt cô đều vui vẻ ăn nhiều hơn những người khác…
Trung học không thể so với học cao trung, việc học cũng nặng hơn, thời gian tan trường cũng bị kéo dài hơn. Trước kia là cô ở nhà chờ ba mẹ về nấu cơm, còn bây giờ là mẹ ở nhà nấu cơm chờ hai đứa nhỏ về.
Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, có hơn ba trăm ngày là Thành Trạm Vũ chạy tới nhà cô xin cơm ăn. Mặc dù anh ít nói, thời gian dài, mẹ Mạnh cũng tìm được vài thói quen nhỏ của anh, cũng có chút hiểu biết đối với khẩu vị của anh, thường làm thêm vài món mà anh thích. Thỉnh thoảng anh có việc nên chỉ đưa Mạnh Tĩnh Nghiên tới dưới lầu chứ không lên nhà ăn cơm, mẹ Mạnh còn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.
Khi hai người rửa xong tay đi ra thì ba Mạnh đã ngồi bên bàn cơm rồi, cô bé tiểu Mạnh chân chó chạy tới rót cho ba hai ly Bạch Cửu. Ba cô là đàn ông điển hình của phương bắc, khi ăn cơm cũng phải uống chút Bạch Cửu, không uống mà ăn cơm thì chẳng thấy vị gì cả.
Hồi nhỏ ba đổ Bạch Cửu vào một cái ly trong, lừa cô là nước lê để cho cô uống, lúc uống vào cổ họng như bị đốt cháy.
Đôi khi Lý Minh Trạch cũng sẽ tới ăn cơm, ba Mạnh hứng lên cũng để cho cậu ấy uống hai ba ly với mình. Nhưng cũng chưa từng kêu Thành Trạm Vũ uống với ông, cũng không biết tại sao, có thể bởi vì ông không thích anh chăng.
“Ba mẹ, cô con bảo, mai kêu phụ huynh tới gặp mặt, trong hai người ai sẽ đi?” Đút vào miệng một muỗng canh thịt ớt, cay đến đã ghiền. Đột nhiên nhớ tới chuyện chủ nhiệm dặn, nên mới nhắc tới chuyện này với ba mẹ ở trên bàn cơm.
“Ách, về chuyện học hành mẹ con là người quản, mẹ nó ơi, mai bà đi tìm cô giáo của Nghiên Nghiên nói chuyện chút đi.”
“Sao chuyện học lại biến thành chuyện của tôi quản? Bình thường ông rất thích cầm theo thành tích học tập của con gái ra ngoài khoe khoang mà, giờ cô giáo tìm phụ huynh ông liền thụt lùi, ông nói nghe xem, lại có người như vậy sao? Tôi mặc kệ đấy, mai ông đi đi, ngày mai trường học của tôi bận rất nhiều chuyện.”
“Công ty của tôi cũng có một đống đơn hàng, ngày mai còn phải đi ký hợp đồng. Mấy chuyện trường học cũng có người coi, bà xin đi nửa ngày cũng chẳng có chuyện gì, giờ bà không đi thì còn ai có thể đi nữa.”
“Không được, lần trước còn trước đó nữa đều là tôi đi, lần này nhất định phải đổi lại là ông đi.”
Đôi vợ chồng này ông một câu tôi môt câu mà thoái thác, Mạnh Tĩnh Nghiên chẳng than lấy một lời chỉ ngồi đó gắp đồ ăn. Từ khi nào mà nhà cô suy bại tới mức độ này thế hả, ba năm thỉnh thoảng tìm phụ huynh, chỉ là tìm đến văn phòng tâm sự mà thôi.
Trước kia thật ra cô cũng là một nhân vật phong vân ở trong lớp, cô giáo lúc nào cũng khen cô, mỗi lần họp phụ huynh đều chỉ đích danh cô mà khen, làm cho ba mẹ tranh nhau nhận vinh dự này. Bây giờ thì sao? Giờ tìm phụ huynh để giáo huấn đến mức mặt mày xấu hổ, đôi vợ chồng không ai muốn cứ dăm ba bửa lại bị mời lên mắng? Vừa mới nghe nói bị mời phụ huynh, thì người đá tới tôi đá lại. Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy bản thân mình như quả cầu, cứ bị ba mẹ đá tới đá lui.
Ba giờ đã bắt đầu mở công ty, mẹ cũng phải tới trường làm hiệu trưởng, về mặt công việc hai người đều là người nói một không nói hai. Nhưng trước mặt cô giáo thì lại không nâng nổi mặt mình, trong lòng không biết có mùi vị gì.
Dưới cái bàn, chân nhỏ cũng không yên tĩnh, cứ đá vào chân Thành Trạm Vũ. Tại sao cô giáo lại muốn tìm phụ huynh, không phải vì thằng nhóc thối này sao? Hừ!
Thành Trạm Vũ lại giống như chuyện chẳng liên quan tới mình, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, dù sao sức của Mạnh Tĩnh Nghiên rất nhỏ, đá thêm mấy lần nữa cũng chẳng đau, nhiều lắm thì ống quần để lại vài dấu chân mà thôi. Nếu mà mẹ Mạnh đã tổng vệ sinh mấy đôi dép lê rồi, thì có đá cũng chẳng có gì.
Sức lực đá người ta ở dưới bàn cũng rất lớn, bất tri bất giác lại ăn nhiều hơn. Mạnh Tĩnh Nghiên buông đũa xuống, xoay người đi vào phòng, cơm trong bát của Thành Trạm Vũ cũng chưa có ăn xong, cũng đành lưu luyến buông đũa xuống, đuổi theo Mạnh Tĩnh Nghiên đi vào phòng.
Đôi vợ chồng kia dường như cũng chưa phát hiện, vẫn còn đang bàn bạc chuyện ai sẽ tới trường gặp cô giáo---không có cách nào, đó đã trở thành thói quen!
“Anh vào đây làm