Sau này các tiết mục liên hoan mừng tết âm lịch chuyên nghiệp hơn, đặc sắc hơn, nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên lại thích các tiết mục không phải là chuyên nghiệp không mưu cầu lợi nhuận hơn. Những tiết mục ca hát, khiêu vũ gì cũng có, tham dự càng lau thì càng soi động hơn.
Môt bạn học Hát bài 《yesterdayoncemore》bằng tiếng Anh trùng với bạn học khác, nhưng là bài hát kinh điển mặc kệ nghe bao nhiêu lần cũng sẽ không chán, người xem vẫn là rất nể tình vỗ tay theo nhịp nhạc giúp cô. Những người biết hát cũng bắt đầu hát phụ họa theo.
Hiệu quả như vậy rất tốt, chỉ là người biểu diễn lúc xuống đài trên mặt đỏ bừng, xấu hổ đến muốn trốn đi.
Nghê Thụy Tuyết vỗ vỗ Mạnh Tĩnh Nghiên, hai người ăn ý cầm bọc quần áo dưới mặt bàn bắt đầu đi vào nhà vệ sinh thay quần áo.Sau lúc sau khi đi vào phòng học khi bị các bạn học nhìn thấy thì không nhịn được, liền đồng thời cười phá lên. Giống như một quân Cờ Domino, một bạn học bật cười, làm cho những bạn học khác cũng cười theo. Không đợi người chủ trì giới thiệu chương trình, từng người từng người cười gục xuống bàn eo không thẳng người lên được.
Được rồi được rồi, không cần giới thiệu chương trình bọn họ chỉ muốn biết biểu diễn tiết mục là gì thôi...! Hai người Nghê Thụy Tuyết dắt díu nhau đi từng bước nhỏ tập tễnh đi tới, tiếp theo liền chào hỏi khán giả, "Các đồng chí khoẻ."
Nghê Thụy Tuyết cũng phản ứng rất nhanh, lập tức nói tiếp một câu, "Các đồng chí vất vả a."
Lúc này Lý Minh Trạch đang ở phía sau vội vàng đi tới phía trước , tay làm động tác quơ quơ, "Bác cả bác gái đang ở bên này."
Không riêng gì các bạn học, mà ngay cả giáo viên cũng thấy cảm thấy bất ngờ. Mấy đứa bé này thật giỏi, cư nhiên diễn tiểu phẩm!
Nghê Thụy Tuyết diễn vai Triệu Bản Sơn, toàn thân cô mặc bộ đồ tây trang màu xanh dương đậm mượn của ba, không biết từ đâu kiếm được cô còn đội nón lưỡi trai màu xanh dương đậm, làm cho bộ độ phối hợp nhìn chẳng ra gì. Mà các bạn học nhìn khác nhìn tới Lý Minh Trạch đang giả thành Thôi Vĩnh Nguyên đang đứng ở phía sau, hắn không có trang phục đẹp trai như Tiểu Thôi toàn thân tây trang màu trắng, chỉ là mẹ Lý đã tỉ mỉ giúp hắn chuẩn bị một bộ trang phục và đạo cụ cũng không tệ, để hình dung tiểu hỏa nhi này như thế nào đây, lời nói chỉ có thể nói bây giờ chính là đẹp trai ngây người!
Làm cho người giương mắt nhìn hoá trang kỳ lạ của Mạnh Tĩnh Nghiên không khỏi ngạc nhiên, từ trang phục và đạo cụ trên người cô đều rất hoà hợp, áo len màu đậm, com lê màu đậm, quần âu phục, trên cổ mang một khăn quàng màu cam, trên đầu là là nón len mượn của bà ngoài. Được mọi người cực kỳ khen ngợi, vì để phù hợp với vai Tống Đan Đan bị mất hai cái răng cửa, cô đặc biệt lấy một miếng miếng băng keo đen dán lên răng cửa, từ mọi góc độ người xem đều nhìn thấy thật đúng với bộ dáng ‘ vinh quang rớt mất ’.
Tiết mục của ba người chuẩn bị rõ ràng là thể hiện được rõ tiểu phẩm 《 ngày hôm qua, hôm nay, ngày mai 》, riêng hoá trang của ba người này cũng làm cho người ta vỗ tay khen tuyệt rồi, vừa nãy còn mở miệng, còn cố ý học Triệu Bản Sơn nói ra một ít tiếng của giọng người Đông Bắc, chọc cho khán giả cười đau bụng.
Triệu đại thúc này là tiểu phẩm nhưng kinh điển trong kinh điển, đa số người nào biết đến《 ngày hôm qua, hôm nay, ngày mai 》 thì rất quen thuộc lời kịch, còn có thể kể ra mấy đoạn. Nhưng chân chính muốn biểu diễn đàng hoàng cũng không phải là có thể biểu diễn dễ dàng như vậy.
Mạng internet của thời hiện đại khi cần tìm kiếm một tư liệu nào đó chỉ cần bấm một cái thì tất đều xuất ra, còn hiện tại không có máy vi tính thì có thể làm thế nào, chỉ có thể nhớ lời kịch, Mạnh Tĩnh Nghiên mua đĩa CD của tiểu phẩm này, tốn thời gian cả đêm để coi tới tới lui lui, ghi từng câu từng lời kịch, dùng giấy than viết thành ba bảng. Càng không cần nhắc tới chuyện cùng nhau đọc thuộc lời thoại và cùng phối hợp diễn với nhau, kèm theo huấn luyện không ít trận, đối với mấy bạn nhỏ quả thực là đã trải qua một phen khổ công a!
Có lẽ bọn họ không diễn xuất tinh sảo như Triệu đại thúc cùng Tống Đan Đan Thôi Vĩnh Nguyên trong kịch bản, nhưng là do mấy bạn nhỏ biểu diễn, bộ dáng không ưỡn ẹo nhưng cũng tăng thêm không ít hài hước. Biểu diễn xong tiếng vỗ tay như sấm động, lúc vào nhà vệ sinh tẩy trang còn nghe được tiếng cười đùa náo nhiệt trong lớp, ba người họ rất kích động. Lấy được tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, bỏ ra bao nhiêu cũng đều đáng giá.
Lại trở lại phòng học thì cô Tống cùng mấy giáo viên chủ nhiệm các khóa đã không còn ở đây, có thể là cảm thấy ở trước mặt bạn học cười đáp đau bụng sẽ mất mặt, nên mấy giáo viên trở về phòng làm việc cười lên đi.
"Dù sao các giáo viên cũng đi, vậy tớ ở tại lớp các cậu chơi đuợc không? Lớp của tớ có lão Điền ở đấy, không muốn trở về."
"Tùy cậu." Biểu diễn thành công, nên hiếm khi nói chuyện với Lý Minh Trạch vẻ mặt ôn hoà vui vẻ , thậm chí còn lấy thức ăn ngon mình đã mua chia cho hắn.
Sau khi ba người bọn họ biểu diễn tiểu phẩm xong, thì xem những tiết mục khác liền trở thành nhàm chán. Nhưng mà các bạn học cũng đang rất vui vẻ thừa dịp thời gian này nghỉ ngơi một chút, vừa xoa xao cái bụng còn đang đau do trận cười vừa rồi.
"Mỗi người đều thể hiện hết các bản lĩnh của mình, nếu không phải nhờ tiệc liên quan hôm nay, thật đúng là không biết bạn học lớp chúng ta có tài