Gần đây tâm tình của người nhà họ Mạnh có chút suy sụp, nguyên nhân là vì bệnh viện truyền đến một tin buồn, báo cáo kết quả kiểm tra sức khoẻ của bà ngoại Mạnh xảy ra chút vấn đề, trong thân thể bà có một cái u. Nhưng chỉ là u lành, chỉ cần phẫu thuật cắt bỏ là được.
Giải phẫu này không có mạo hiểm nhiều, nhưng người già lại không muốn bị khai đao, cảm thấy làm giải phẫu thì chính là bệnh nặng, sợ một bó tuổi của bà không chịu nổi ở trên bàn mổ. Bà già rồi muốn nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên vào đại học, kết hôn, còn muốn nhìn chắt ngoại của bà nữa.
Bà ngoại Mạnh không chịu làm phẫu thuật, người trong nhà đã nói nhiều lắm rồi mà không lay chuyển được bà. Bác sĩ có cho bà thuốc, nói là để phòng cái u phát tán nhanh. Nhưng lại không thể trị tận gốc, muốn khôi phục lại sức khoẻ như xưa thì phải làm giải phẫu.
Bà cố chấp không đổi, nhưng lần này làm cho mấy người phía dưới buồn tới hỏng luôn.
Kiếp trước bà ngoại Mạnh qua đời lúc Mạnh Tĩnh Nghiên học trung học, mặc dù kiếp này dương thọ của bà được kéo dài, nhưng Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy vẫn chưa đủ, hi vọng người bà mà cô yêu thương có thể sống lâu trăm tuổi. Nắm chắc mười phút giữa giờ tan học và giờ tự học để làm xong hết tất cả bài tập về nhà, buổi tuối lúc tan học, liền trực tiếp đi tới nhà bà ngoại. Bà yêu thương cô nhất, người khác nói không nghe, nhưng lời cô nói thì lại nghe được vài câu, đeo bám dai dẳng thì cuối cùng cũng thuyết phục được bà.
Mấy năm nay bà đều đến nhà trẻ để phụ giúp, thường ở cùng một chỗ với mấy bạn nhỏ, trong lòng vui vẻ, nên thân thể cũng rất khoẻ mạnh, mấy người hàng xóm thấy cũng không thể không bật ngón cái lên. May mắn là ba Mạnh cứ đúng ngày là đặt hẹn kiểm tra sức khoẻ cho mẹ vợ một năm hai lần, khi phát hiện thì vẫn còn kịp, bằng không ai có thể nghĩ tới trong thân thể đi như bay của bà có cái u chứ? Đợi đến khi phát hiện thì lúc đó chắc đã muộn.
"Bà ngoại, con về rồi ạ!"
"Ôi chao, bảo bối ngoan, mau đi rửa tay đi! Hôm nay có làm coca chân gà mà cháu thích nhất đấy!" Bà ngoại cười tít mắt ló đầu từ trong bếp ra, nói với cháu ngoại và Thành Trạm Vũ.
Mười năm, Thành Trạm Vũ và Mạnh Tĩnh Nghiên đã quá quen thuộc, tới nhà bà ngoại thì tất nhiên không thể thiếu anh được. Nhưng bà ngoại là một bà lão độc thân, phòng ở trong nhà cũng chỉ có một cái phòng nhỏ, không có chỗ cho anh ở, buổi tối Mạnh Tĩnh Nghiên và bà ngoại ở cùng một phòng, anh lại phải tự mình chuẩn bị chỗ ngủ cho mình.
Sau khi nhà họ Mạnh sống được sung túc hơn, mẹ Mạnh và mấy anh chị em có hùng tiền lại mua cho bà ngoại một căn nhà lớn. Nhưng phòng quá lớn lại làm cho nó có vẻ trống trải và không được thoải mái, bà ngoại vẫn muốn ở lại căn nhà cũ hơn.
Mạnh Tĩnh Nghiên còn chưa rửa tay, đã chạy tới bàn cơm hít hương thơm của cơm, thoả mãn, híp mắt, "Bà ngoại, thật là thơm!"
"Con mèo nhỏ tham ăn!" Bà ngoại Mạnh cười mắng, "Mau đi rửa tay đi, rửa tay là có thể ăn rồi."
Bà ngoại đã cầm muôi mấy chục năm, nhưng cũng chỉ nấu được mấy món ăn gia đình truyền thống, nhưng còn món mới coca chân gà này, thì là do cháu ngoại quá thích, nên bà đặc biệt đi học riêng. Bà không thích ăn chân gà quá ngọt này, lúc mới học bà có nếm thử nhưng nếm xong thì mặt mày cau lại, mỗi lần làm ra, một miếng bà cũng chẳng ăn. Thấy Mạnh Tĩnh Nghiên ăn như hổ đói, bà liền cảm thấy vui vẻ.
Sống hai đời, nghi thức trên bàn ăn Mạnh Tĩnh Nghiên luôn hiểu rõ. Nhưng ở nhà bà ngoại, Mạnh Tĩnh Nghiên không quản mấy cái này, vừa rửa tay xong liền cầm lấy chân gà ở trong mâm lên. Lộ ra bộ dáng mèo nhỏ thèm ăn, làm cho mặt mày bà ngoại cười đầy nếp nhăm có thể nhét được cây tăm. Cô càng ăn ngấu nghiến bà ngoại càng cao hứng.
Mấy ngày nay ăn không khống chế, giờ lên tận mấy cân, mặt cũng đầy thịt.
Cô sai Thành Trạm Vũ đi mua cho cô thuốc tiêu hoá, Thành Trạm Vũ không đi, nói cô béo lên mới đẹp. Trước đây quá gầy, ôm rất cấn.
Ai để cho anh ôm chứ? Ngại cô ốm thì đừng ôm nữa! Miệng nói một đằng, nhưng chân vẫn đi, thật là giả dối! Nhưng mà nghĩ lại, trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên lại âm thầm vui vẻ, muốn cô tự xuống lầu đi mua thuốc tiêu hoá, chắc chắn cô sẽ không đi. Giờ đi vài bước đã không có sức, còn sức đâu mà xuống lầu đi mua thuốc chứ?
Vì thế cô nhóc vô lương tâm giở trò làm nũng bà ngoại, "Bà ngoại, đều tại bà đó, biến cháu thành heo rồi!"
Bà ngoại nghe xong lời của