editor: thao1504
Đã qua mười hai giờ nhưng không có ai muốn tan cuộc, ba Mạnh cùng dượng cả, chú thiếm bốn người đang cùng nhau ngồi chơi mạt chược, cô cả đang giúp đỡ mẹ mạnh dọn dẹp trong phòng bếp. những đứa nhỏ như Thư Tàn Ngạc cùng Mạnh Tĩnh Nghiên không cần làm việc, cũng vui vẻ chơi đùa là được.
Lúc Mạnh Dật Hiên tới, mấy đứa bé đang cầm thật chặc máy chơi game, không cho Dương Phàm cướp máy chơi game đi. Kỹ thuật choi game của hắn còn kém hơn so với Mạnh Tĩnh Nghiên, nhìn hắn chơi trò chơi, không tới ba phút sẽ chết một lần, nên những đứa bé không thể nhìn không nữa.
“Anh, anh và nữ sinh kia thế nào oa?”
“Quản tốt chính em là được, cùng anh nói một chút, các nam sinh trong lớp em có theo đuổi theo em không, có viết thư tình cho em?”
“Không có.”
“Không thể nào nha? nói với anh một chút đi mà, anh cũng không phong kiến giống như cậu cả, vừa nghe đến yêu sớm là như phạm vào tội giết người. Những gì em nói anh sẽ giữ bí mật, bảo đảm sẽ không đâm thọc gì với cậu mợ.”
Dương Phàm thề son sắt, hắn cũng biết là hiện tại em gái này của mình tuổi còn nhỏ, dáng vẻ cũng chưa lớn, nhưng bây giờ những đứa bé trưởng thành sớm như vậy, tiểu nha đầu có dáng dấp đẹp như, khẳng định không thiếu nam sinh theo đuổi nha. Không nghĩ đều Mạnh Tĩnh Nghiên nói là thật, các học sinh tiểu học đúng là còn rất hồn nhiên, nhưng đã lên trung học làm sau có thể chưa từng nhận qua thư tình được!
Vẽ vòng vòng......
Cô cảm thấy mình không phải là thiếu nam sinh theo đuổi, còn là rất nhiều. Ba mẹ dẫn cô đi ra ngoài gặp người, gặp những cô chú cũng không ít, từ nhỏ đã như vậy. Cũng may ý nghĩ của ba mẹ rất kiên định, không đề đến việc hứa hôn cô cho một nhà nào đó.
Thư tình a, thật sự là một phong cũng không nhận được, làm cho cô ít nhiều gì cũng có chút cảm thấy tiếc nuối.
“Nghiên Nghiên, cũng hơn một giờ, muộn quá rồi con dụ dỗ Dật Hiên ngủ đi. Nửa đêm Dật Hiên muốn đi nhà vệ sinh con nhớ dẫn hắn đi a, tránh cho hắn vẽ bản đồ. Dương Phàm ngủ phòng khách, mợ cũng không kêu ngươi, muốn xem ti vi thì xem ti vi, muốn chơi trò thì cầm máy đến phòng khách chơi đi, mệt đi nằm ngủ a.” mẹ Mạnh mẹ mở cửa đi vào thúc giục ba đứa bé đi nghỉ ngơi. Hai đứa nhỏ đã lớn như Mạnh Tĩnh Nghiên cùng Dương Phàm thức khuya thì cũng không có chuyện gì, chủ yếu là còn một đứa nhỏ nữa.
“Dạ, con biết rồi mợ, mọi người làm gì làm đi.”
Tịch thu máy chơi game của Mạnh Dật Hiên, tiểu tử liền không chịu, không ngừng ầm ĩ. từ trước đến giờ Mạnh Tĩnh Nghiên đối với chuyện dụ dỗ các đứa bé cực kỳ có biện pháp, nói một chút là được. Nhưng tiểu Hỗn Thế Ma Vương đáng yêu nhà bọn họ lại cố tình chống đối với cô, nói gì cũng không ngủ, muốn đi phòng khách cùng chơi game cùng với anh Dương Phàm.
Không thể không nói, tiểu hài tử này rất có nhãn lực. Vốn là độc chiếm máy chơi game, không cho phép bất kỳ anh chị nào cùng giành với hắn. Thấy tình thế hiện tại, bị chị bắt ngủ đi, liền tính toán là lùi một bước trời cao biển rộng muốn cùng chơi game với anh Dương Phàm.
Còn nhỏ nên dưỡng thói quen ngủ sớm dậy sớm mới tốt, sau này muốn cũng không được. Mạnh Tĩnh Nghiên không thể quản nổi hắn nên phải đi tố cáo với thím nhỏ, thiếm nhỏ đang cùng bọn người ba mạnh chơi chăm chú chơi mạt chượt, mộ nhóm người không ai nhường ai đang chơi cao hứng, nên khi gặp chuyện như vậy, chú nhỏ liền đá một cước đá vào mông con trai thật mạnh thì đứa bé liền thành thật lại
Thật là ác nhân sẽ có ác nhân trị a, dù Hỗn Thế Ma Vương thế nào, thì khi bị đánh phải thông minh mà phục tùng làm theo.
Mắt thấy em trai nhỏ đang muốn khóc lên, Mạnh Tĩnh Nghiên vội vàng ôm hắn vào phòng, hết lòng khuyên bảo vừa dụ dỗ, lại đồng ý mua mô hình biến hình thật đẹp cho, cuối cùng mới dỗ được.
Đã có thể như vậy còn không cảm kích nữa, đến lúc người bạn nhỏ ngủ cùng Mạnh Tĩnh Nghiên, giường của Mạnh Tĩnh Nghiên không nhỏ, đủ cho hai người lăn lộn, nhưng Mạnh Dật Hiên liền quyết cùng cô đối nghịch, thỉnh thoảng giơ chân đá rồi đạp cô một cước.
Đứa bé này khí lực đúng là không nhỏ, lại nói Mạnh Tĩnh Nghiên mảnh mai, làm sao chịu được những cú đá như vậy nha. Lớn như vậy cô cũng chưa từng bị mẹ đánh, ba cũng không bao giờ ra tay với cô, vậy mà lại bị tiểu hài tử này khi dễ! 13774397
Trong lòng vừa tự nhủ không thể ỷ lớn hiếp nhỏ không thể ỷ lớn hiếp nhỏ, vừa yên lặng chịu những Phật Sơn Vô Ảnh Cước thình lình đánh tới.
Thời điểm bị bị đá đến lần thứ bảy, Mạnh Tĩnh Nghiên rốt cuộc không nhịn được nữa, dọn đồ xuống đất ngủ. Chỗ này chắc sẽ không bị đá nữa chứ? Cũng vì hiện tại hắn còn nhỏ, chờ hắn khi lớn lên, cô sẽ nói chuyện người bạn nhỏ Mạnh Dật Hiên năm tuổi còn đái dầm cho vợ tương lại của hắn biết! Khi hắn có con lại nói cho con trai con gái hắn biết! Nhằm báo thù bảy cú đá ngày hôm nay!
Sức chơi của người lớn chơi tính không thể so sánh với những đứa bé được, buổi sáng sáu, bảy giờ lúc Mạnh Tĩnh Nghiên đứng dậy đi toilet thì nhóm người lớn nàycòn ‘ Nhất Đồng ’‘ hồng trung ’ mà đánh. Trong phòng khách khói tràn ngập, hun đến cô phải nhíu chặt mày.
Cũng đúng, trong một năm cũng chỉ có mấy ngày nghỉ mừng năm mới này mới có thể chơi thỏa thích, không cần lo lắng ngày hôm sau còn phải đi làm còn phải làm việc, tự nhiên muốn phóng túng hết sức. Cuộc sống của người ở thành phố lớn, áp lực rất lớn!
Đi nhà cầu xong lại mơ hồ sáng ngời trở về phòng ngủ đi, ngã lên giường cảm giác dưới lưng có đồ vật gì đó cấn người cô. Mạnh Tĩnh Nghiên đang lúc nửa tỉnh nửa mê tự giễu, cuộc sống thật là tốt lắm nha, hiện tại cô đã gần giống với đậu hũ công chúa rồi, cái nệm mềm mại như vậy mà cô còn cảm giác phía dưới có đồ gì cấn eo nữa.
Đến khi đứa nhỏ dưới người không thoải mái giãy dụa thì Mạnh Tĩnh Nghiên mới mở mắt tỉnh táo. Ơ, làm sao lại quên tối qua Hỗn Thế Tiểu Ma Vương nhà cô đang cùng cô ngủ chung một phòng ngủ rồi?
Cho dù cô là một cô gái một tay trói gà không chặc nhưng cũng hơn mấy chục cân, đè lên làm cho tiểu tử không thoải mái uốn qua uốn lại, vội vàng đứng dậy sau đó xuống giường tiếp tục đau khổ ngủ trên chăn đệm ở dưới đất của mình. Trong lúc lơ đãng nhìn khuôn mặt của Mạnh Dật Hiên, béo múp míp, ngủ rất say, trên khuôn mặt còn có chút đỏ ửng, nhìn bộ dáng này tâm có cứng rắn đến đâu cũng mềm nhũn.
Nếu không tại sao có câu nói, đứa bé ngủ yên giống như thiên sứ, vừa tỉnh lại chính là tiểu ác ma.
Thời điểm em trai nhỏ đang ngủ có nhìn thì cứ nhìn, khi hắn tỉnh ngủ sẽ là Hỗn Thế Ma Vương. Chợt trong đầu có một ý tưởng lóe lên, Mạnh Tĩnh Nghiên liền đứng dậy bước ra khỏi chăn nệm dưới đất, tới bàn học lục tới lục lui lấy một hộp bút màu ra. Thời gian không lâu sau, vẽ vẽ thử trên giấy một chút có coi còn vẽ được hay không. Dùng tốt nhất cũng chỉ có màu đỏ, màu tím cùng màu vàng, còn các màu khác thì vẽ không ra màu nữa.
Không có chuyện gì, phát huy hết tài nguyên có hạn là sở trường của cô!
Rón rén trở lại bên giường, vẽ khuôn mặt nhỏ bé của Mạnh Dật Hiên lên giấy, dùng bút màu ở vẽ tranh. Màu đỏ chớ lãng phí, để lại vẽ cho hắn một đôi môi hồng, sau đó sẽ điểm lên trán một chấm tròn màu đỏ nhỏ giống như một tiểu đồng tử đang đúng bên cạnh Quan m.
Còn bút màu vàng bút a, nghĩ là sẽ vẽ một mặt trời nhỏ trên mặt hắn, nhưng sau đó lại cảm thấy không có ý nghĩa, nên quyết định vẽ một con Pikachu. Pikachu chỉ cần dùng hai màu vàng và màu đen là được, không có viết màu đen thì lấy viết bi thường dùng ký tên thay thế là được.
Cuối cùng chỉ còn một bút màu tím, Mạnh Tĩnh Nghiên suy nghĩ nửa ngày, liền nảy ra ý tưởng đột phát là vẽ lên khuôn mặt nhỏ bé hắn một cà, đối xứng cùng với Pikachu. Cứ như vậy mà vẽ thật đúng là làm cho cô vẽ rất hăng hái, nếu không phải là sợ mạnh Dật Hiên đột nhiên tỉnh lại, cô còn muốn vẽ thêm một cái khăn quàng cổ màu đỏ nữa mới đi ra đó chứ!
Nhìn tác phẩm nghệ thuật của mình liền cười trộm một hồi lâu, có lẽ là trong mộng Mạnh Dật Hiên cảm thấy có một nữ nhân đang dùng ánh mắt không có ý tốt nhìn mình, có chút không thích ứng, lật người rầm rì hai tiếng rồi ngủ tiếp.
Vốn Mạnh Tĩnh Nghiên là một người rất lười, hai giờ mới ngủ, chỉ ngủ được có năm tiếng như vậy là không được, không nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của em trai nữa, liền chui vào trong chăn đệm dưới đất trong tiếp tục ngủ bù. cô nghĩ thầm đừng ngủ quá say, chờ mạnh Dật Hiên tỉnh lại xem hắn phản ứng gì. Nhưng bất đắc dĩ Chu công kêu cô uống trà, chỉ chốc lát sau liền tiến vào mộng đẹp.
Mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào trong nhà, chiếu thẳng vào khuôn mặt đang ngủ say của tiểu nha. Tiểu nha đầu giật mình một cái ngồi dậy, nhìn về phía giường lớn, liền thấy cái bọc nhỏ nằm trên đó không thấy nữa.
Mạnh Dật Hiên đã tỉnh rồi sao?
Liền vội mang dép vào mở cửa phòng ra đi phòng khác tìm người, phòng khách trống rỗng, chỉ có mùi thuốc lá còn chưa có tan hết, nói lên cuộc chiến kịch liệt cả đêm qua.
“Ơ, con sâu lười của nhà chúng ta rốt cuộc đã dậy rồi? Có đói bụng không? Muốn ăn cái gì, mẹ cho hâm nóng đồ ăn cho con nha.” Đêm Trừ tịch (giao thừa) là đêm được chú trọng nhất là hàng năm, lại rất phô trương, nên ăn sau cũng không hết, người bình thường trong nhà đều biết làm mười mấy món ăn. Ăn không hết thì để trong tủ lạnh, mấy ngày không cần mua thức ăn, đồ ăn thừa hâm nóng lên liền có thể ăn.
“Mẹ, các chú bác của con bọn họ đã đi rồi?”
“Buổi chiều là đã có thể ra khỏi nhà rồi, đều đi về.”
“Vậy, Mạnh Dật Hiên cũng đã đi rồi sao?”
Mẹ Mạnh bật cười, dùng ngón tay chỉ lên cái trán nữ nhi cực kỳ nghịch ngợm một cái, “Con đúng là không biết xấu hổ còn hỏi nữa! Hôm qua ba ngươi bọn họ đánh mạt chược một đêm, sáng nay hơn tám giờ mới tàn cuộc. Chú và thím con nói rằng buổi trưa có chuyện nên không ở chúng ta đợi về rồi nhà ngủ. Bọn họ vừa mở cửa phòng ra tìm con ra, làm cho thím ngươi cười thiếu chút nữa phải đưa bệnh viện. Làm sao con lại khi dễ em trai mới năm tuổi như vậy, mới có mùng hai mà con đã khi dễ đứa nhỏ, không ra dáng một người chị một chút nào.”
Kiệt tác của cô không bị em trai nhìn thấy, ngược lại bị chính mẹ của hắn, thím của mình nhìn thấy, gieo họa cho con trai người ta như vậy, còn bị bắt gặp, Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy có chút lúng túng.
“Con không có khi dễ hắn nha? Mẹ! lúc hắn khi dễ con sao mẹ không đứng ra làm chỗ dựa cho con? Người nhìn eo con này, cũng là do hắn đá con mà ra! Một đêm đá con bảy cái! Bảy cái a! Con gái của người trừ bị người đánh qua còn có ai có thể đánh qua? Vậy mà tiểu tử này ỷ vào là tuổi còn nhỏ, ỷ vào con là chị không thể khi dễ hắn nên đã dám đá ta! Không dọn dẹp một chút chắc sẽ dám cưỡi trên cổ con mà đi tiểu rồi!”
Mạnh mẹ suy nghĩ một chút cũng phải, khi Nghiên Nghiên khi còn bé thông minh lanh lợi hiểu chuyện nhiệt tình ngược lại, Mạnh Dật Hiên này là hỗn tiểu tử, quả thật có thể làm ra chuyện như vậy. Bất quá con gái cũng là người có chủ ý, cái này không phải là trả thù lại rồi sao?
Tựa tại cửa phòng bếp oán giận một hồi, chờ mẹ Mạnh hâm nóng món ăn sau đó nhận lấy món ăn mẹ đã hâm nóng bưng đến bàn ăn. Im lặng một lúc lâu, mới do do dự dự hỏi, “Mẹ, Chú và thím cùng Mạnh Dật Hiên lúc đi không có mất hứng không?”
“Lúc này biết hối hận rồi sao? Biết là chị không nên khi dễ em trai rồi sao? Trễ rồi!” vnlh.
Suy nghĩ một chút.”À? Không phải đâu? Chú con thương con như vậy, con lại không giống như chú đá Mạnh Dật Hiên như thấy, thì có gì tức giận nha?”
“Ha ha, ban ngày không làm việc trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ kêu cửa. Trêu con thôi, thím của con vui vẻ như bị điểm cười huyệt, cũng không cho Mạnh Dật Hiên rửa mặt liền ôm về nhà đi.”
Hô, tuổi của thím nhỏ không lớn lắm, tuyệt đối là nữ nhân tân thời, như vậy chắc nghĩ giống như cô không có gì khác nhau, để như vậy liền ôm Mạnh Dật Hiên về nhà, khẳng định cũng là cũng như cô muốn nhìn xem khi con trai Hỗn Thế Ma Vương tỉnh lại nhìn thấy khuôn mặt của mình bộ mặt vẽ như vậy phản ứng gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...