Bà ngoại dẫn Mạnh Tĩnh Nghiên đi bộ xung quanh để tiêu thực, nhưng cũng không đi quá xa. Gần nhà bà có một vườn hoa, những đứa trẻ ở gần đó đều thích đến đây. Khi còn bé Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không ngoại lệ, suốt ngày quấn quanh ỉ ôi bắt bà dắt mình ra ngoài đó. Một tay bà xách ghế xếp nhỏ, một tay dắt Mạnh Tĩnh Nghiên, địa điểm không cần nói cũng biết là ở đâu rồi.
Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không biết vì sao chỗ này được gọi là vườn hoa, xét về tổng thể thì nó cũng không giống với mô hình công viên hai mươi năm sau, không có khu liên hợp trò chơi, không có nhà bóng, chỉ có cầu bập bênh, đệm lò xo nhún cùng với mấy cây cầu trượt lớn nhỏ thôi, nhưng ở thời này nơi đây trong mắt bọn trẻ chẳng khác nào một thiên đường cả.
Cách thật xa nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng nô đùa chạy nhảy đầy huyên náo của những người bạn nhỏ, từng khuôn mặt nhỏ ngây ngô đỏ bừng, đầu thấm đầy mồ hôi. Bà ngoại Mạnh đặt chiếc ghế xếp nhỏ xuống, rồi quay sang chào hỏi các ông các bà hàng xóm bên cạnh, sau đó cười híp mắt nhìn cháu gái ngoan nhà mình lễ phép chào các cụ một lượt, mới thả tay để cho cô đi chơi.
“Tiểu Chu, đây là cháu ngoại của bà phải không? Thật là hiểu chuyện!“. Bà ngoại Mạnh họ Chu, các bà ngồi đây đều lớn tuổi hơn nên mới gọi bà theo kiểu thân mật này.
“Là con gái của cô thứ hai nhà tôi, vừa khéo léo ngoan ngoãn lại rất hiểu chuyện. Hôm nay nhà trẻ đóng cửa nên mẹ nó mới đưa con bé qua đây ở một ngày, chơi với bà già cô đơn này!“.
“Tiểu Chu, bà thật có phúc, ai mà không biết mấy đứa con nhà bà đều là người hiếu thuận cả! Đứa nhỏ này bao nhiêu tuổi rồi? Có lẽ là ba bốn tuổi phải không, lại không hề sợ người lạ, vô cùng thoải mái, về sau bảo đảm sẽ rất có tiền đồ!“.
Bà cụ thích nhất là khi được nghe người khác khen con cháu nhà mình, lập tức cười híp cả mặt. Ngoài miệng còn khiêm tốn nói ‘ đâu có đâu có ’, rồi lên tiếng khen lại cháu trai của bà cụ vừa khen Mạnh Tĩnh Nghiên nhà mình, nói cho người kia phải mở cờ trong bụng, cả mấy ông già bà lão ai nấy đều mặt mày hớn hở.
Đây cũng chính là nghệ thuật nói chuyện của người Trung Quốc.
Những trò chơi ở vườn hoa thoạt nhìn rất đơn sơ, nhưng so với những thứ ở nhà trẻ vẫn còn khá hơn nhiều. Cũng bởi vì diện tích ở nhà trẻ chỉ có hạn, cũng không có cầu trượt cao như vậy. Không chỉ cao, mà còn có nhiều vòng, từ phía trên trượt xuống, vô cùng kích thích, cũng là kiểu cầu trượt được các bạn nhỏ yêu thích nhất. Nhìn từng đứa nhóc vừa trượt từ trên xuống vừa hô to, sau đó lại đứng lên vòng ra đằng sau xếp hàng, chơi mãi không biết chán.
Bầu không khí ngây thơ chất phác này lan truyền rất nhanh, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng bị cuốn vào, vui sướng chạy chậm hai bước từ bậc thang leo lên xếp hàng rồi trượt xuống. Rốt cuộc cũng đến phiên, trong nháy mắt cô lại thấy chần chừ —— luôn tự cho mình là một người đã trưởng thành, nên khi chơi những trò này hình như có chút ngây thơ thì phải.
Đợi mấy giây, Mạnh Tĩnh Nghiên còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, còn bé trai xếp đằng sau lại vô cùng không vui, người đằng trước không tụt xuống thì sao cậu trượt được! Cậu nhóc gấp gáp liền đưa tay đẩy Mạnh Tĩnh Nghiên xuống, không hề chuẩn bị đã tuột xuống vèo vèo.
Lúc tiếp xúc với mặt đất cô vẫn còn chưa hồi hồn, lại nghe thấy tiếng cầu trượt truyền tới, cậu nhóc vừa đẩy cô cũng trượt xuống rồi, cần phải mau mau đứng dậy, không thì sẽ bị va vào nhau mất!
Phủi phủi mông vài cái, cô lại chạy ra xếp hàng, có một số việc trước khi làm đều phải suy đi tính lại cảm thấy rất khó khăn, nhưng sau khi bắt tay vào thì tất cả nỗi băn khoăn đều biến mất, mặc kệ hiện tại số tuổi là bao nhiêu, bản thân cứ mãi đè nén cũng chẳng có ý nghĩa gì, hiện tại quan trọng nhất chính là hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp này! Muốn chơi thì cứ chơi! Buồn cười liền cười! Không có gì to tát cả!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...