Sau khi ăn xong, ba Mạnh mang con gái đi tìm bác sĩ, muốn xác nhận con gái khỏe mạnh, không có bệnh gì mới làm thủ tục xuất viện. Nhìn ba trả tiền viện phí, Mạnh Tĩnh Nghiên trong lòng chua xót.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, cha đối với mình yêu thương không thay đổi. Trên người con gái, mặc kệ ông xài bao nhiêu tiền, đều là cam lòng. Kiếp trước, thời điểm cô học tiểu học, nếu cô muốn thứ gì, ba nhất định sẽ mua cho cô, tình nguyện bớt tiền mua rượu lại.
Kỳ thực bây giờ suy nghĩ lại, vào lúc ấy nếu cô là dùng tất cả thủ đoạn, làm nũng cùng ba tâm sự nói lý, thì có lẽ ba sẽ thay đổi chính mình, thách thức ông phấn đấu, tiến về phía trước. Có thể khi đó cô còn nhỏ, cái gì cũng không biết. Ba càng uống rượu, cô càng không thích, dần dần ba con cô có chút xa cách. Sau khi lớn lên, tuy rằng cô đã hiểu biết nhưng cô muốn thay đổi cũng đã muộn.
Nắm bàn tay dày rộng của cha, lần này, cô sẽ không cho phép chuyện như vậy sảy ra nữa!
Chủ nhật, Mạnh Tĩnh Nghiên té từ trên giường xuống, theo lý thuyết hôm nay phải đi nhà trẻ, nhưng ba mẹ Mạnh không yên lòng, để cô ở nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa. Nhưng vợ chồng bọn họ đều là công nhân viên, phải đi làm nên không thể chăm sóc con gái, chỉ có thể nhờ hàng xóm Mạnh Tĩnh Nghiên trông hộ. Ba mẹ Mạnh hỏi ý cô, Mạnh Tĩnh Nghiên đương nhiên là đồng ý rồi! Cô còn lâu mới đi nhà trẻ, học cùng mấy đứa bé ngốc!
Hàng xóm nhà bên là một bà lão rất tốt bụng, ông lão rất sớm đã không còn, bạn có thể tưởng tượng là, một quả phụ nuôi hai đứa bé có bao nhiêu khổ cực, có thể bà cắn răng, khiến mình mạnh mẽ nuôi các con khôn lớn, thật không dễ dàng.
Cũng may cuộc sống hiện tại đã không còn khó khăn như trước nữa, các con đều rất hiếu thuận, công việc cũng ổn định, mỗi tháng đều gửi bà tiền tiêu vặt nên bà phải lo gì. Con lớn muốn mẹ già chuyển qua ở cùng mình, bà không muốn vì đối với bà, sống ở đây bà có thể cảm nhận được tình làng nghĩa xóm, không nỡ đi. Con lớn không còn cách nào, chỉ có thể thường xuyên đến thăm nom.
Người già đã có tuổi thường rất yêu tiểu hài tử, vì cháu nội cháu ngoại không ở cạnh bên nên bà liền đem thứ tình cảm này đặt lên đứa nhỏ nhà bên. Nếu nhà ai có chuyện gì gấp, nhờ bà trông hộ đứa nhỏ, bà cụ cao hứng lắm!
Quả nhiên, Chu bà bà vừa nghe ba mẹ Mạnh thỉnh cầu thì ngay lập tức đồng ý, nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên bị thương, vì tâm can bảo bối của bà mà đau lòng không nguôi, còn rửa sạch táo cho Mạnh Tĩnh Nghiên ăn.
"Bà nội, bà cũng ăn." Mạnh Tĩnh Nghiên để sát quả táo vào miệng Chu bà bà.
Ở nơi đây, mọi gia đình điều kiện cũng không khá giả gì, bà nội đúng là áo cơm không phải lo, nhưng có thể sống khổ quen rồi, có tiền cũng không nỡ tiêu. Quả táo này chắc con gái vào thăm đem biếu, Chu bà bà không nỡ ăn, phủi phủi bụi trên túi bóng. Bà đó, là người phụ nữ vì người khác quên bản than điển hình.
"Được được được, Nghiên Nghiên thật hiểu chuyện, bà nội cũng ăn, bà nội cũng ăn." Nói xong, Chu nãi nãi liền hôn một cái lên quả táo mà Mạnh Tĩnh Nghiên đang cầm, ra hiệu mình đã ăn qua, liền đem quả táo đẩy trở lại cho Mạnh Tĩnh Nghiên."Bà nội ăn rồi, Nghiên Nghiên cũng ăn đi, ăn táo lớn lên mới xinh đẹp."
Mạnh Tĩnh Nghiên mặt đầy hắc tuyến, bà nội à, người cứ như thế lừa gạt trẻ con sao? o(╯□╰)o
__________
Vì lí do nghịch ngu nên ta đã làm hỏng máy tính, năn nỉ mãi papa mới sửa cho, với cả lịch học của ta giờ kín quá. Giờ mới có thời gian mần truyện! Chắc mn quên ta rồi ( ಥ _ ಥ )
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...