Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế FULL


"Nói chung là, Thủy cung có hai cửa ra vào." Diệp Vân Khinh trầm ngâm nói: "Một cửa ra một cửa vào, để cho tiện, trước tiên chúng ta phải thăm dò được vị trí của cửa ra vào đã."
Thủy cung này nằm ở trong một góc của vườn thú, bốn phía đều là đất trống bằng phẳng, cửa ra vào là ở Đông Nam và Tây Bắc.

Bọn họ mặc áo mưa và che ô bước thấp bước cao vào trong Thủy cung.
Thủy cung này có địa thế khá thấp, nước mưa đều chảy xuống tụ tập ở đây, nữ thích khách mở ra đèn pin trước tiên.

Một chùm ánh sáng trắng chiếu xuyên qua màn mưa, dò xét lối đi vào đen như mực, không thể lọt được một tia sáng của sắc trời nào, chỉ có chùm ánh sáng này là có thể miễn cưỡng để họ thấy tình hình bên trong.
Khác với mực nước mưa bằng đến bắp chân ở bên ngoài, Thủy cung sâu quá bắp đùi của bọn họ rồi, Tiêu Vũ Hiết cao một thước sáu lăm, mà có thể thấy được là chìm đến tận hông.

Mọi người thấy thế thì đều không khỏi có chút do dự.
Nhưng dù do dự thế nào, không có điểm tích lũy thì những đội viên khác vẫn phải đi vào dò xét, nếu không không hoàn thành nhiệm vụ thì cũng phải nhận cái chết.

Diệp Vân Khinh và Tiêu Vũ Hiết dù có đủ điểm tích lũy để tránh thoát hình phạt, nhưng bọn họ là kẻ tài gan cũng lớn, không chút hoang mang lo sợ.

Tất nhiên, "bọn họ" là chủ yếu chỉ Diệp Vân Khinh.
Trước kia anh ta từng nói, trò chơi không có khả năng khiến bọn họ hoàn thành nhiệm vụ không thể hoàn thành, hơn nữa, từ đủ loại phát hiện của anh ta, địa điểm của nhiệm vụ bắt buộc chính là địa phương khác trong hiện thực.

Anh ta suy đoán những nhiệm vụ này có lẽ là đã được trò chơi đánh dấu, địa phương có tai họa ngầm lớn nhất, hoặc là có tình báo quan trọng mà những người chơi cần biết.


Vì thế trò chơi mới có thể bắt buộc bọn họ đến giải quyết vấn đề, nhưng ngoài suy đoán này, bọn họ thực sự không nghĩ ra mục đích mà trò chơi bắt bọn họ chấp hành nhiệm vụ.
Dựa vào trận hình vừa rồi, nữ thích khách đi trước nhất, tiếp đó là Tank thuyền trưởng và hai pháp sư sau hắn, Tiêu Vũ Hiết và Diệp Vân Khinh đi ở giữa, chiến sĩ bảo vệ mục sư ở cuối cùng.

Thích khách đi đầu sử dụng đèn pin, những người khác theo tia sáng đó và kính mắt hồng ngoại đi ở sau, từng bước tiến vào Thủy cung.
Thời điểm bước vào nước, Diệp Vân Khinh chỉ cảm thấy nước đọng lạnh buốt thấu xương, không khỏi rùng mình một cái, lực cản đi đường rất lớn, anh ta đi có chút phí sức.

Đột nhiên, anh ta cảm thấy đôi bàn tay đeo găng trở nên ấm áp, đó là bàn tay của Tiêu Vũ Hiết nắm lấy anh ta dẫn anh ta về phía trước.
"Cẩn thận vòng xoáy trong nước." Tiêu Vũ Hiết nhìn về ánh sáng đèn pin yếu ớt ở phía trước, nhắc nhở anh ta mà không quay đầu lại: "Chúng ta nắm tay, đừng để bị tách ra."
Diệp Vân Khinh không nén nổi nụ cười trên mặt, cầm thật chặt tay cô.
Những người khác nghe vậy cũng nắm tay nhau tiến về phía trước.

Tiêu Vũ Hiết đeo kính mắt hồng ngoại, có thể nhìn thấy lờ mờ cái nơi nguyên vốn được đặt chậu thủy tinh ở trên tường lớn, còn có nhãn hiệu được dán bên trên, đáng tiếc đã bị nước cọ rửa, chỉ còn lại vết tích màu trắng, chứng minh bể cá này đã từng tồn tại.
Khi bọn họ đang yên lặng tiến về phía trước thì bỗng Tank giẫm phải một đồ vật mềm mại có gai, hắn bị đau kêu lên một tiếng, dừng lại.

Những người khác không rõ cho lắm cũng ngừng lại theo, nghe tiếng rên rỉ đau đớn của hắn vang vọng trong khu vực quản lý: "Chết tiệt, tôi giẫm lên sao biển."
"Có miệng vết thương không? Chảy máu sao?" Diệp Vân Khinh lập tức hỏi liên tiếp như pháo đạn.
Tình hình không ổn, Tank giẫm quá mạnh, trực tiếp bị đâm rách chân trái, bây giờ không thể nói đau, nhưng lại khiến hắn vô cùng khủng hoảng.


Dù sao, ai có thể biết trước được bên trong nước đọng này có bệnh khuẩn gì không, nhỡ bị lây nhiễm thì ngay cả tiêm vắc xin phòng uốn ván cũng không được.
"Nhìn xem dưới avatar của anh có buff bị trúng độc không?" Khi mọi người đang luống cuống chân tay, Tiêu Vũ Hiết nói thẳng ra câu này.

Kiếp trước cô từng gặp phải rất nhiều tình huống tương tự nên có thể phản ứng lại rất nhanh: "Chúng ta đang ở trong nhiệm vụ bắt buộc, nếu anh bị lây nhiễm, dưới avatar hẳn là sẽ có ghi lại."
Tank trầm mặc nửa ngày, mới khàn khàn nói: "Tạm thời không có."
Những người khác thở phảo một cái, chỉ có Diệp Vân Khinh nắm chặt tay Tiêu Vũ Hiết.
Tank thuyền trưởng tiên sinh tựa như đã nhập vào người pháp sư kiến trúc vậy, duỗi lòng bàn chân của hắn ra mặt nước, để nữ pháp sư rắc thuốc và băng bó lại cho mình.

Diệp Vân Khinh hỏi vài câu xem hắn có cần ra ngoài nghỉ ngơi không, thuyền trưởng đều nói là không cần, hắn có thể chịu được.

Một đoàn người lại tiếp tục tiến về phía trước lầy lội.
Việc nhỏ này như một giọt nước chảy vào biển cả, không thể làm rung động chút bọt nước nào.
Khi bọn họ đi tới một con đường ngắn ngủi, nữ thích khách đang chờ bọn họ ở giữa đường hầm, không biết tại sao cô tại lại tắt đèn pin, nghe được tiếng bước chân bọn họ tiến đến thì mới khẽ nói trong kênh đội ngũ; "Đồ vật trước mắt, tôi không có nắm chắc được."
Cô ta còn chưa nói xong thì ánh mắt của những người khác đã rơi vào phòng nhro trước mắt, từng đóa sứa trong suốt lóe ra màu sắc mỹ lệ - không sai, bọn chúng không ở trong nước mà bay múa trong không khí, giống như những cây ô nhỏ, xoay tròn, nhảy múa trong hải dương đen sì.
Cho dù những con sứa này không tỏ vẻ muốn công kích gì cả, nhưng cả đám chúng nó tụ tập lại cùng một chỗ đã khiến người ta cảm thấy lạnh cả người rồi.

Trong phòng nhỏ an tĩnh, nhất thời chỉ nghe được tiếng nước chảy.
"Cẩn thận xúc tu của nó." Tiêu Vũ Hiết ngừng thở, nói với những người khác trong kênh đội ngũ.


Kiếp trước, những kinh nghiệm của cô vẫn còn có tác dụng: "Phía trên có gai, một khi bắt được con mồi sẽ hút chặt, enzim bài tiết ra của chúng có thể phân giải hết đồ ăn, bọn chúng gặp được con mồi sẽ không dễ buông tha cho đâu."
Tiếng nói của cô còn chưa dứt, đám sứa màu lam u kia đã như là nghe được tiếng nói của cô thông qua sóng điện não, chúng tập thể xoay người chầm chậm, cứ như một con mãnh hổ chậm rãi nghiêng đầu lại.
"Chạy nha!" Cũng không biết ai hét lên một câu này trong kênh đội ngũ, mọi người dièu nhau vắt chân lên cổ chạy ra ngoài, trong một mảnh hỗn loạn, Tiêu Vũ Hiết quay đầu nhìn lại.

Đám sứa màu lam mỹ lệ kia đâm vào trong nước, tựa như binh sĩ được duyệt binh chỉnh tề đuổi tới bọn họ.
Tốc độ chạy của người trong nước đương nhiên không thể nhanh bằng sinh vật sinh hoạt trong nước được, mấy người bị sứa đuổi theo sau, vừa đề phòng vừa phải để ý dươi schana, sợ không cẩn thận lại giẫm lên một con sao biển khác giống như Tank vừa rồi.

Khi bọn họ còn đang chạy thở không ra hơi và đằng sau sắp đuổi tới thì Tiêu Vũ Hiết lanh lẹ tới chậu thủy tinh lớn cạnh vách tường, chộp lấy tấm ván gỗ đang trôi nổi ở đó, giẫm ba lần lên váh tường, khẽ rơi vào trên chậu, đồng thời quăng Diệp Vân Khinh lên.

Lực lượng của cô là 5, quăng một người đàn ông dễ như trở bàn tay.
Diệp Vân Khinh chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, bị Tiêu Vũ Hiết "nhổ" ra từ trong nước, khi hai chân anh ta chạm đất thì đã thấy mình đang giẫm lên trên tấm ván gỗ trên chậu thủy tinh, trọng tâm bất ổn nên anh ta hơi lảo đảo, Tiêu Vũ Hiết lập tức ôm anh ta: "Cẩn thận, pha lê dễ vỡ lắm."
Mượn lực đỡ của cô, Diệp Vân Khinh ngoan ngoãn đứng bên trên vại nước, không dám có chút cử động nhỏ nào.
Những người khác cũng bắt chước làm theo, cái nắp trên bể cá không bị nước cuốn trôi, có thể đứng được hai người dễ dàng, những người khác thấy hòn giả sơn được bày trong đại sảnh thì lập tức tới đó, leo lên như khỉ.

Đã ra khỏi nước rồi thì đối phó với bọn sứa này dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ cần không cho chúng tới gần, những người chơi thân kinh bách chiến này có thể giải quyết chúng dễ như trở bàn tay.

Diệp Vân Khinh mới dùng thuật triệu lôi , bọn chúng đã nhao nhao chết đi rồi trôi nổi trên nước, màu xanh lam ảm đạm đi, biến thành từng bãi nước hòa tan vào trong nước.
"Đây là anh mới học à?" Trước kia cô chưa từng thấy anh sử dụng.
Anh ta phá lệ dịu dàng "Ừ" một tiếng, nhỏ như tiếng thì thầm bên tai: "Riêng vì...!mà học." Những từ ở giữa nhro tới mức không rõ ràng, trong bóng tói, Tiêu Vũ Hiết mấp máy môi, thẹn quá hóa giận trực tiếp nhảy tới trong nước, bọt nước vung lên tung tóe.
Diệp Vân Khinh trầm thấp cười, anh ta từ cạnh vạc nước trượt vào trong nước, rất tự nhiên cầm tay Tiêu Vũ Hiết: 'Đi thôi."
Những thành viên tránh thoát được một kiếp này lập tức tập hợp lại, kiểm kê nhân số, Diệp Vân Khinh bỗng nhiên nói: "Thiếu một người."

Thiếu nam pháp sư học kiến trúc.
"Có thể lúc nãy chạy trốn bị tách ra." Nữ thích khách và ông xã chiến sĩ của cô ta ôm nhau, vẫn còn kinh sợ: "Bên này chỉ có một con đường sao?"
Không phải, Tiêu Vũ Hiết đánh giá vị trí đại sảnh chỗ bọn họ đang ở, bọn họ vừa tới thì không đi qua đại sảnh này, điểm này cô rất chắc chắn.

Không phải pháp sư bị tách ra mà là bọn họ đi lầm đường.
"Chúng ta đi tìm đi." Diệp Vân Khinh không do dự bao lâu liền đề nghị: "Chúng ta chạy không xa, cõ lẽ chưa đến hai trăm mét, nếu chỉ chạy đường ngã ba thì hẳn là có thể tìm được."
Có lẽ là có tư tưởng "nếu ta thất lạc thì mọi người cũng sẽ tìm ta", những người khác cũng đồng ý đề nghị này.

Một đoàn người tiếp tục lội nước quay lại, lần này bọn họ không để ý trận hình nữa, nữ thích khách và chiến sĩ đi đầu, nữ pháp sư theo thật sát phía sau Diệp Vân Khinh và Tiêu Vũ Hiết, hình như còn muốn kéo góc áo Diệp Vân Khinh nhưng bị anh ta ôn nhu mà không hề do dự kéo ra, Tank tiên sinh và mục sư sau cùng.
Bọn họ từng bước đi tới đường rẽ lúc chạy trốn, hướng tới một con đường khác.

Ánh sáng đèn pin trên tay nữ thích khách đổi tới đổi lui như binh ính tuần tra ban đêm vậy.

Bỗng nhiên, bọn họ hình như nhìn thấy có một bóng người màu đen ở phía cuối ánh sáng đấy.
"Hà Phạm?" Nữ thích khách gọi tên pháp sư học kiến trúc, kéo tay ông xã của mình, cẩn thận từng li từng tí tiến về phía bóng đen.

Ánh sáng đèn in lướt qua, trong đại sảnh tối tăm phản chiếu một gương mặt trắng bệch, ánh mắt của hắn chăm chú nhìn nữ thích khách không nháy mắt, khiến cô ta bị dọa, không thể kìm nén được mà kêu lên một tiếng sợ hãi, trốn vào trong lòng chồng mình.

Đèn pin trên tay cũng lắc lư chiếu sáng lung tung.
HÌnh như bị đánh thức bởi tiếng hét chói tai này, một bóng đen từ sau lưng nam pháp sư chậm rãi bơi tới chỗ bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui