Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế FULL


Tiêu Vũ Hiết nói không sai, hoàn toàn chính xác, sắp đổi trời.
"Sao bỗng đột nhiên mưa thế." Hôm qua vẫn là ngày nắng chói chang, nóng bức khó chịu.

Đột nhiên thời tiết hôm nay bỗng thay đổi, trời âm trầm giống như buổi tối, phảng phất có thể nhỏ ra mực, nhưng thứ nhỏ ra không phải mực, mà là mưa rào tầm tã, thật sự là mưa rào tầm tã.
Tiêu Vũ Hiết ngắm nhìn bầu trời, nước mưa rơi xuống liên tiếp từng chậu như là hàng free vậy.

Kiến trúc xa xa trong mưa mơ hồ không rõ, hơi nước mờ mịt, chặn tầm mắt của mọi người.

Bởi mưa quá to, nước mưa trược tiếp tràn trên đường thành dòng, những động vật không thể không chui từ dưới ngầm lên mặt đất.

Trong lúc nhất thời, chuột gián bò đầy đường, những kiến trúc nhỏ bé không người hoặc ít người trực tiếp thành thiên đường mới của chúng.
Chỉ mới mấy ngày, hệ thống nước đã không còn chịu nổi gánh nặng được nữa.

Đế đô biến thành vương quốc nước, từng tầng nước đục ngầu dâng lên, moi người vội vã chạy về hướng lầu cao, căn bản không thể lái xe, xe đã sớm bị cuốn trôi đi mất rồi, hồng thủy dâng cao có thể tràn qua cả đỉnh đầu người.
"Cái thời tiết chết tiệt này." Tiêu Vũ Hiết thính tai nghe được tiểu tử trên lầu chửi to, mưa to mấy ngày liền không chỉ mang tới sự bất tiện trong việc đi lại mà còn ẩm ướt, dịch bệnh và sinh vật ở trong nước.

Bởi hồng thủy tràn khắp đường, rất nhiều loài cá cũng thuận dòng nước bơi lội trên phố.

Hàm răng trắng phau thỉnh thoảng lóe sáng lên của chúng nói cho nhân loại biết, bọn chúng cũng không phải loài cá ôn nhu vô hại mà họ từng ăn trước tận thế đâu.
So với sự khô hạn và khô nóng mấy ngày trước.

Thời tiết mấy ngày này thật sự tồi tệ, dù sao nếu thời tiết nóng nực thì bọn họ còn có thể trốn trong phòng tránh nắng, đến sáng sớm hoặc hoàng hôn lại ra ngoài.

Bây giờ thì tốt rồi, lúc nào cũng đừng nghĩ ra ngoài, bọn họ phảng phất bị nước biển vây trên đảo nhỏ, nếu không phải còn có nước và thức ăn trong trò chơi chân thật thì chỉ sợ, không đợi động vật thực vật biến dị đến ăn thịt thì con người cũng đã chết đói rồi.

"Tạo thuyền nha?" Diệp Vân Khinh cũng không nghĩ tới bỗng mưa to, nhưng anh ta sẽ không để mặc bản thân bị vây khốn ở nơi này mà không làm được gì, tìm kiếm áo cứu sinh, vòng bơi là bước đầu tiên của anh ta, tiếp đó chính là tạo thuyền.
"Nhưng chúng ta không có vật liệu." Tiêu Vũ Hiết vừa nhắc tới chuyện này, Diệp Vân Khinh liền nhìn về phía tủ áo khoác trong phòng.

Hình như người từng ở nơi này rất quan tâm đến thời trang, tủ quần áo ở đây chiếm hơn nửa phòng, dùng những mảnh gỗ trên tủ này có lẽ là đủ để tạo ra một con thuyền độc mộc.
"Chúng ta cũng không biết tạo thuyền." Thẩm Nhiên đưa ra nan đề về kỹ thuật này.

Nhưng không biết Diệp Vân Khinh lại lấy từ đâu ra một quyển sách dạy cách chế tạo thuyền độc mộc.

Anh ta hơi lắc lư quyển sách, vẻ mặt ôn hòa nói; "Không sao, chúng ta có rất nhiều cơ hội để thử, bên ngoài trời mưa lớn như vậy, ai cũng không thể đi ra ngoài được, cả ngày ở trong nhà còn không bằng luyện tập kỹ thuật tạo thuyền."
Anh ta nói có lý như vậy, đến mức những người khác cũng không thể không vén tay áo lên vùi đầu vào việc học tập chế tạo thuyền độc mộc.

Thẩm Nhiên từng đề cập tới việc tìm thuyền có sẵn, nhưng như lời Diệp Vân Khinh nói.

Thời tiết quỷ quái này, dù bọn họ biết những thứ này ở đau cũng không thể đi tìm, huống chi bọn họ còn không biết.
Sau nhiều ngày luyện tập, thành viên tiểu đội cũng chế tạo được một chiếc thuyền độc mộc xấu xí, nhưng vì không đủ tài liệu nên nhiều nhất chỉ có thể ngồi được ba người.

Diệp Vân Khinh lại đổi trang bị không cần thiết để lấy gỗ và các loại tài liệu, tạo ra một chiết thuyền độc mộc có thể ngồi được hai người nữa.

Anh ta vẫn chưa thỏa mãn mà phá hủy chiếc thuyền đi rồi lại lắp, lắp lại phá, nhất định phải cam đoan ít nhất một chiếc thuyền có thể dùng được.
Hai chiếc thuyền này được bày trong phòng khách, dựa vào vách tường.
Khi mưa gió đột ngột đến, ngày đầu tiên, ngày thứ hai và ngày thứ ba, mọi người còn hi vọng nó có thể ngừng lại, trả lại bầu trời trong xanh cho họ.

Đáng tiếc những nguyện vọng này chưa từng được thực hiện.


Mưa trút xuống mấy ngày liền, nước trong thành thị dâng lên, thẳng tới lầu ba mới ngừng lại, nhưng dù vậy, mọi người cũng vì thế không thể di chuyển tới nơi khác được.
"Không biết mọi người trong tứ hợp viện thế nào." Từ khi trời mưa đến nay, mỗi ngày Tử Diệu đều đứng cạnh cửa sổ.

Anh ta và Cố Thần là bạn tốt trong trò chơi.

Dù có thể qua kênh bạn tốt biết được bọn họ đã rời khỏi đó từ ngày thứ hai trời mưa, nhưng vẫn có chút bận tâm.

Dù sao tìm được một nơi ở mới cũng không dễ dàng, huống chi là dưới điều kiện này.

So với nước liên tục dâng lên, Zombie bỗng trở nên không còn kinh khủng như trước nữa.
"Về sau xử lý zombie chỉ cần trực tiếp đẩy bọn chúng vào nước là được." Vừa khôi phục khỏe mạnh, Thẩm Nhiễm đã có tâm tình vui đùa: "Vậy thì quá dễ dàng xử lý."
Ban đêm, Tiêu Vũ Hiết nghe được có tiếng người kêu thảm ở dưới lầu.

Thanh âm kia chói tai đến mức các thành viên khác đều giật mìh tỉnh dậy, tụ tập lại trong phòng khách.

Cô đốt nến lên, định đi xuống dưới lầu nhìn xem.

Mấy người Diệp Vân Khinh cũng muốn xuống dưới theo, lý do cũng vô cùng đầy đủ: dù sao thời tiết này âm trầm như vậy, ban ngày hay đêm tối cũng chẳng có gì khác biệt.

Chúng tôi đã thói quen rồi, cùng đi với nhau còn có thể chăm sóc nhau, nhưng cuối cùng vẫn bị Tiêu Vũ Hiết vô tình từ chối.
Vừa tới đầu bậc thang, Tiêu Vũ Hiết đã đụng phải một đám người đi từ trên lầu xuống.

Họ cũng đốt một ngọn nến màu vỏ quýt.


Người đầu lĩnh vẫy tay chào hỏi bọn họ, rồi cùng nhau đến lầu bốn xem rõ ngọn nguồn.
Lần xem xét này khiến bọn họ suýt bị hù chết.

Trong cửa phòng, một con muỗi to bằng cả gian phòng đang cắm giác hút của nó vào bụng người, tạo ra những tiếng lộc cộc.

Ngoài con muỗi này, trên thi thể ba người ở gian phòng này còn có thể thấy được một đám con muỗi to bằng bàn tay, bao trùm quanh ba người đó, giống như lớp chăn mỏng phủ trên người họ vậy.

Trong lúc nhất thời, nhịp tim và hô hấp của mọi người dường như bị ấn nút tạm dừng, trong đêm yên tĩnh chỉ nghe được tiếng nước mưa rầm rầm.
Điều Tiêu Vũ Hiết làm đầu tiên là thông báo cho những người khác trong đội ngũ, đồng thời vận nội công thổi tắt hết ngọn nến của mọi người.

Muỗi là sinh vật có tính hướng sáng, đốt nến tới vây xem nó chẳng khác gì tự tìm dường chết.

Đúng vậy, ngay cả Tiêu Vũ Hiết cũng khó giữ được tính mạng trong tình cảnh hồng thủy, mưa to và bị bao vây bởi đám muỗi này, huống chi là người bình thường khác, không sợ tè ra quần đã là tốt lắm rồi.
Bọn họ chậm rãi, từng bước lùi về sau.

Ngay khi bọn họ sắp rời khỏi hành lang thì những nhóm muỗi nhỏ bỗng bay lên, phát ra những tiếng ông ông khiến lòng người hoảng sợ.

Tiêu Vũ Hiết cái khó ló cái khôn, dùng một chút phấn long não vẩy hướng bọn chúng, nhân lúc chúng tránh đi thì mấy người vội chạy trốn lên lầu.
"Bọn chúng đẻ trứng trên những thi thể này." Tiêu Vũ Hiết trốn vào phòng rồi vội đóng lại cửa phòng và cửa sổ, vừa dùng gỗ đóng đinh cửa sổ lại, vừa nói; "Nếu thật sự khiến bọn chúng ấp ra..."
"Phải chạy trốn sao?" Thẩm Nhiễm giật mình, hỏi tiểu đội trưởng Diệp Vân Khinh.
"Trốn?" Khác với trong tưởng tượng của bọn họ, Diệp Vân Khinh luôn nóng lòng chế tạo thuyền độc mộc để chạy trốn lại cười mộtt iếng: "Có thể trốn tới nơi nào chứ?' Anh ta chỉ vào mưa to như thác nước bên ngàoi: "Trước không nhắc tới những sinh vật giấu trong nước, các bạn cảm thấy, đổi chỗ khác sẽ không có muỗi sao?" Vấn đề này rõ ràng khiến bọn họ câm nín:"Có lẽ có, có lẽ không, nhưng khả năng trước càng lớn, so với trốn đến một nơi không biết thế nào, còn không bằng nghĩ cách giải quyết tình huống trước mắt."
Cách giải quyết rất đơn giản, lửa.

Phần lớn côn trùng đều có tính hướng sáng, thành như thiêu thân lao đầu vào lửa cũng bát nguồn từ đây.

Nếu đốt lên một đống lửa cạnh bọn chúng, không biết chừng chúng sẽ nhào tới, vấn đề là, phải đốt lửa này như thế nào, đốt lên có thể ảnh hưởng tới những tầng khác hay không.


Làm thế nào để cam đoan con muỗi dập lửa mà không nhào về phía người châm lửa, còn có, boss muỗi kia nữa.
"Chưa chắc nó đã tự chịu diệt vong." Thẩm Nhiên đưa ra điểm này: "Hơn nữa, dưới sự hình dung của Tiêu Tiêu, con muỗi lớn như thế, phải đốt bao nhiều đống lửa mới có thể thiêu chết nó, mặc dù nó có tính hướng sáng, nhưng nó vẫn có cảm giác đau...!chứ."
Anh ta cũng không chắc con muỗi có sợ đau không, nhưng anh ta cho rằng, một khi sinh vật phát hiện mình đang trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng thì khó có thể đoán trước được nó sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Khi bọn họ đang tích cực nghiên cứu thảo luận làm cách nào để chém tận giết tuyệt một ổ muỗi này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng, là lính gác khi bọn họ tiến vào khu nam 5, thủ hạ của người lãnh đạo Triệu ca.

Tiêu Vũ Hiết mở ra một khe cửa nhỏ, nghe đối phương mời bọn họ tới tầng cao nhất tham dự thảo luận vấn đề liên quan tới tương lai của khu nam 5.
Tiểu đội Diệp Vân Khinh theo cậu ta vào tầng cao nhát.

Tầng cao nhất có một gian phòng họp lớn, vừa hay dùng để họp.

Khi những nhóm nhỏ đều đến đông đủ, Triệu ca xuất hiện trước cửa ra vào, sắc mặt nghiênm túc, đi lại nặng nề, sau khi ngồi vào trên chỗ ngồi thì thở dài một lát mới nói; "Hôm nay, tôi đã nghe được một tin tức khó tin từ trên radio và trên diễn đàn game."
"Khu đông 8 của đế đô đã bị luân hãm, gần trăm người chơi, chỉ có ba người trốn được, tỏng đó còn có một người bị thực nhân như cắn bị thương chân, lây nhiễm.

Khu Tây 5, đêm qua bị một đám gián cực lớn công hãm, không còn người sống."
"Chính phủ cũng bị hao tổn nghiêm trọng, hơn nữa vì thời tiết mà không thể cho cung cấp trợ giúp cho chúng ta được.

Bọn họ lâm thời làm quyết định, hộ tống một nhóm người ngồi trực thăng rời đi đế đô trước, tiến về núi Diệu Phong cách nơi này gần nhất, nhưng bị chim bay chặn đường rơi xuống."
Mấy tin tức xấu liên tiếp nện xuống khiến những người đang ngồi đều không nhịn được thay đổi sắc mặt.

Bọn họ nhìn nhau, nhìn thấy sự tuyệt vọng và mờ mịt trên gương mặt nhau.
"Từ giờ trở đi, chúng ta phải tự mình cứu bản thân, không thể ký thác hi vọng vào người khác, bao gồm chính bản thân tôi." Triệu ca trịnh trọng tuyên bố ;"Tôi không thể không tuyên bố với bọn người, đế đô, hiện tại đã đứng trên lằn ranh bị luân hãm, lung lay sắp đổ."
Nhưng lúc này, Tiêu Vũ Hiết và Diệp Vân Khinh đồng thời nhận được thông báo của trò chơi.
"Bạn nhận được nhiệm vụ: Thủy cung"
Nội dung nhiệm vụ: Điều tra dị trạng của Thủy cung.
Thời hạn nhiệm vụ: Hai mươi ngày.
Đếm ngược: 24h


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui