Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế FULL


Giống loài mới?
Không, khi thấy rõ nó, bọn họ liền hiểu được, "giống loài mới" đột nhiên xông tới chỗ bọn họ này là người bình thường.
" Xin lỗi." Người này cởi mũ giáp của mình xuống, cười cởi mở.

Cách cửa đại viện quân khu khoảng chừng năm mươi mét, một người đàn ông mặc quân phục vỗ tay: "Không tệ, các bạn phản ứng lại rất nhanh."
Diệp Vân Khinh ngăn lại bác Thẩm đang nổi giận, đẩy kính mắt lên, cười nho nhã: "Cảm ơn đã khích lệ."
Mấy người cơ hồ lập tức hiểu rõ thân phận của người này - đây là người trong quân đội tới kiểm tra để chọn đội ngũ đại biểu tiểu khu.

Nhưng xem dáng vẻ của đối phương thì hình như không ...!quang minh lỗi lạc như quân nhân bình thường.

Tương phản, bản năng khiến Tiêu Vũ Hiết dựng đứng hết cả lông tơ lên, giống như đang nhìn thấy một con rắn độc ẩn ấp trong khe cống ngầm vậy.
Một trận gió thổi qua, cô mẫn cảm ngửi được mùi máu tươi của người sống, sắc mặt cô thay đổi, lập tức nghiêng mặt nhìn vào bên trong đại viện quân khu.
Máu tươi đỏ thẫm xuôi theo cống thoát nước của đại viện chảy xuống dưới mặt đất.
Hình như những đội viên khác cũng nhìn thấy hình ảnh này, còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy Diệp Vân Khinh hét lên một tiếng trong kênh đội ngũ: "Chạy!" Tiêu Vũ Hiết theo phản xạ kéo Thẩm Nhiên chạy đi, Dương Hộ bảo vệ Diệp Vân Khinh chạy sang một hướng khác, Thẩm Nhiễm và bác Thẩm lảo đảo theo sau.
Một tiếng súng phách lối vang lên, Tiêu Vũ Hiết bỗng nhiên đẩy Thẩm Nhiên ngã ra đất, cô cũng nằm trên mặt đất để né tránh những viên đạn đang truy đuổi từ đằng sau.

Cô chỉ cảm thấy cánh tay phải tê rần lên, đạn sượt qua lưu lại một vết máu ở đó.
Cô móc vải từ trong ba lô ra, một tay giữ vết thương, một tay kéo Thẩm Nhiên hoặc chạy hoặc tránh né.

Những quân nhân xạ kích sau lưng bọn họ cũng không đuổi theo mà chỉ tới gần dần dần, giống như mèo đùa chuột, ung dung nhìn bọn họ chật vật chạy trốn.
Giờ phút này Tiêu Vũ Hiết cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân cái chết của người nhà Lỗ Đống - bọn chúng không phải là quân nhân cứu mạng mà là sát thủ đoạt mệnh.

"Tại sao bọn chúng muốn làm như vậy?" Nhận ra đối phương thật sự muốn cho mình chết, Thẩm Nhiễm cơ hồ sụp đổ: "Chẳng phải quân nhân phải cứu người sao?"
Dù là lúc nào thì cũng chia thành hai đảng phái, phái tả và phái hữu, phái cấp tiến và phái bảo thủ.

Diệp Vân Khinh vừa chạy theo Dương Hộ vừa bắn ra thuật mê muội và Băng Đống Thuật.

Theo kinh nghiệm học được từ lịch sử thì có thể đối phương là người phái cực đoan cấp tiến.
Có lẽ, trong lòng bọn chúng nghĩ là, trước khi zombie biến nhân loại thành zombie thì sẽ giết hết người sống trước, như vậy thì người chết đi cũng sẽ không biến dị.
Hành động đó của bọn chúng hiển nhiên phải rất bí mật.

Dù là radio, giao lưu offline hay là diễn đàn game chân thực đều không có tin tức liên quan.

Người biết chuyện đều bị bọn chúng giết chết, như vậy thì bí mật sẽ vĩnh viễn là bí mật, mà điều này cũng có nghĩa là - cơ hội chạy trốn của bọn họ rất xa vời.
Dù có súng trong tay nhưng sáu người mình cũng không thể đối phó với một đám quân nhân trang bị vũ khí nóng được.
Không thể chạy trốn trong căn hộ, như thế chỉ là bắt ba ba trong rọ mà thôi.

Diệp Vân Khinh đã có chút thở hồng hộc, anh hét lên trong đội ngũ: "Chúng ta tách ra trốn, không cần chạy hướng trong nhà!"
Nghe vậy, Tiêu Vũ Hiết lập tức kéo tay Thẩm Nhiên chạy hướng đường cái trống rỗng ở bên trái, Thẩm Nhiễm và bác Thẩm chạy hướng đường nhỏ bên phải, Diệp Vân Khinh và Dương Hộ chạy thẳng về phía trước.

Thấy bọn họ tách ra chạy trốn, kẻ đầu lĩnh cũng không bình tĩnh như trước, hắn cau mày nói với người bên cạnh: "Các anh hãy chia nhau đuổi bọn chúng, nhất định không thể để chúng chạy thoát."
Con đường mà Tiêu Vũ Hiết và Thẩm Nhiên chọn không có vật gì che lấp, cũng không dám chạy hướng về nhà cao tầng, đành phải chạy một mạch về phía trước.


Những quân nhân đã được huấn luyện đuổi theo bọn họ rất nhanh, Thẩm Nhiên thấy một nắp cống thoát nước rất to hình tròn ở cách đó không xa, dưới hoàn cảnh như vậy cũng chỉ đành chui vào trong.
Một tay Tiêu Vũ Hiết cậy nắp cống lên, trong miệng Thẩm Nhiên cấp tốc bật ra một câu chú ngữ, thân thể nhẹ nhàng bay vào trong đường cống ngầm, làm nước bẩn bắn lên.

Tiêu Vũ Hiết thì giẫm mấy bước vào hai bên thành cống, không quên đậy nắp cống lại rồi mới rơi xuống hẳn.
" Đi vào trong." Thẩm Nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, trầm thấp kêu một tiếng: "Bọn chúng mau tới rồi."
Tiêu Vũ Hiết còn nghe được rõ hơn anh ta, nhưng sinh vật biến dị trong đường cống ngầm thành quần kết đội, cô không dám chắc mình có thể bình an trốn được hay không nếu như đi vào quá sâu...
Mà bây giờ không phải là lúc cân nhắc chuyện về sau, tai nghe được tiếng bước chân kia lập tức tới gần nắp cống trên đỉnh đầu bọn họ, cô móc ra kính mắt nhìn ban đêm ra đưa cho Thẩm Nhiên.

Năng lực nhìn đêm của cô cũng tốt hơn so với người bình thường một chút, cộng với nội lực thì phạm vi cảm giác cũng chẳng khác gì so với trên mặt đất.
Cô đi phía trước, nước bẩn tỏa ra mùi tanh thối nồng nặc, dưới chân thỉnh thoảng dẫm lên những thứ đồ mềm mềm khiến người ta cảm thấy rùng mình, với cảm giác bén nhạy, cô còn nghe được những tiếng động ồn ào.
"Mọi người đều an toàn chứ?" Tiếng Diệp Vân Khinh nói bỗng dưng vang lên trong kênh đội ngũ, khiến Tiêu Vũ Hiết giật nảy mình.
"Xin lỗi, lần này là do tôi không cân nhắc chu toàn." Giọng anh sa sút: "Tin tức trong Radio khiến cho tôi quá tin tưởng vào quân đội."
Đúng vậy a, tin tức bên trong radio là những cảnh thái bình giả tạo, trao cho bọn họ rất nhiều hi vọng, đến mức khiến bọn họ đều xem nhẹ nguy hiểm trong đó.

Thêm nữa là bọn chúng giữ bí mật quá tốt, chẳng lọt ra chút tin tức gì trên diễn đàn game cả.
"Người cũng thả lỏng cảnh giác còn có tôi nữa." Thẩm Nhiên đắng chát thảo luận: "Đổi lại những người khác, trong thế giới tận thế, ngoài chính phủ và quân đội thì còn có thể ỷ lại ai cơ chứ, chỉ là tôi không nghĩ tới, mình không chết trong tay zombie mà lại thiếu chút nữa bị người một nhà xử lý."
Câu nói này còn chưa dứt thì Tiêu Vũ Hiết đã nghe được tiếng người nói chuyện cách bọn họ khoảng hơn hai mươi, ba mươi mét bên trên nắp cống, cô lập tức dừng bước, Thẩm Nhiên cũng ăn ý không nhúc nhích, chỉ nghe được giọng đàn ông quen thuộc phía trên: "Bọn chúng đi xuống rồi?"
" Đúng vậy, trưởng quan."
Không biết bọn chúng ra hiệu với nhau thế nào, nắp cống bị cậy lên, một chùm ánh nắng chiếu thẳng tắp vào trong đáy cống, hình thành một quầng sáng tròn trịa.
"Chắc chắn bọn chúng đã vào đó." Kẻ được gọi là trưởng quan nói: "Mấy người các cậu trông chừng ở gần nắp cống, các cậu giữ ở chỗ này, chúng ta cũng không thể để hai con chuột đáng yêu này chạy trốn được."

Thẩm Nhiên siết chặt hai tay.
Nắp cống không được đậy lại, hai người nghe được tiếng bước chân một số người đi, nhưng từ đối thoại của bọn họ thì trên đó nhất định có người canh giữ, nếu chỉ có khoảng tầm hai ba người thì Tiêu Vũ Hiết cũng không phải là không thể lao ra.

Nhưng nếu từ ba người có súng trở nên thì cô không có cách nào cả, theo phán đoán từ hô hấp của bọn chúng từ bên trên không chỉ có ba người.
"Chúng ta bị người chờ nhặt xác." Thẩm Nhiên nói đùa trong đau khổ, anh ta kể lại tình huống của hai người mình rồi bảo: "Hi vọng người đuổi theo các cậu không quá nhiều, tôi cảm thấy có khoảng bảy tám người trông coi chúng tôi."
"Đằng sau chúng tôi thật sự không có nhiều người đuổi theo." Thẩm Nhiễm báo cáo tại kênh đội ngũ: "Bọn em chạy tới bệnh viện, phòng bệnh bên này rất nhiều, như là mê cung vậy, hi vọng có thể cắt đuôi bọn chúng.

Nếu không được thì bọn em liền chạy tới nhà xác giả bộ thành xác chết vậy." Cô bé nói đùa, loại thời điểm này còn có thể nói đùa đủ để chứng minh tình cảnh của bọn họ không tệ.
Tiêu Vũ Hiết không chú ý tới, cô nín thở im lặng lắng nghe động tĩnh bên trên, hẳn là có bốn năm người, Thẩm Nhiên kéo ống tay áo cô, chỉ vào bên trong.
Trong đường cống ngầm tràn ngập mùi hôi thối, giống như là có một đống chuột chết ở trước mũi vậy, tạo ra chướng khí đủ để khiến người ta váng đầu hoa mắt, Tiêu Vũ Hiết nhẹ nhàng hô hấp, chỉ cảm thấy không khí đều như biến thành màu đen.
Lúc này, Thẩm Nhiên còn muốn tiếp tục đi vào trong? Tạm thời không nói cái mùi khiến cho người ta khó mà chịu được này, bởi vì cống thoát nước bị phong bế nên có rất nhiều sinh vật yêu thích mấy thứ bẩn thỉu ở bên trong sinh hoạt vui vẻ, rất có thể vừa vào đã gặp được một tổ sinh vật biến dị, đến lúc đó đừng nói là cái gánh nặng vướng víu Thẩm Nhiên, dù là một mình cô cũng không thể đảm bảo có thể an toàn quay lại.
Tiêu Vũ Hiết kiên định lắc đầu.
"Cứ thế mãi cũng không phải là cách hay." Thẩm Nhiên nói chuyện với cô trong kênh bạn tốt: "Loại tình huống này chúng ta không vào được không gian dị độ."
Không thể tiến vào không gian dị độ trong trạng thái chiến đấu.
Cho dù là bọn họ thật sự không chiến đấu với đối phương nhưng mà, tiêu chuẩn phán đoán của không gian dị độ thì không ai biết cả, nhưng mà, dưới tình huống bị đối phương canh giữ ở phía trên, bọn họ thật sự không vào được không gian dị độ.
"Anh muốn đi một đoạn khoảng cách đủ để thoát ly trạng thái chiến đấu rồi vào không gian dị độ hả?" Tiêu Vũ Hiết lập tức hiểu ý nghĩ của anh ta, nhưng cô vẫn không đồng ý: "Đường dưới mặt đất này có quá nhiều sinh vật chưa biết trước được, nếu đụng tới một tổ thì càng đừng nhắc tới chuyện vào không gian dị độ được nữa."
Thẩm Nhiên chưa từng thăm dò dưới cống ngầm nên không đánh giá được hết những nguy hiểm của bức địa đồ này.

Nhưng Tiêu Vũ Hiết thì hiểu rõ rằng, cống thoát nước luôn luôn là chỗ nguy hiểm nhất trong thành phố, dù virus hay mùi hay sinh vật sống ở đó đều đủ đẩy người ta vào hoàn cảnh cửu tử nhất sinh.
Nghĩ tới đây, cô lấy kim sang dược ra từ trong ba lô, gỡ băng gạc từ vết thương trên cánh tay bị đạt sượt qua ra rồi rắc thuốc bột vào đó và băng bó lại.

Dù cô đã xử lý vết thương rất sớm, giờ còn bôi thuốc nữa, nhưng cô vẫn không dám xác định tỉ lệ lây nhiễm của mình có bao nhiêu.
Số lượng bào tử ký sinh Trong đường cống ngầm nhiều hơn rất nhiều so với trên mặt đất, đây là điều mà ai cũng biết.

Tiêu Vũ Hiết thầm vận chuyển nội lực, có lẽ nội lực sẽ có tác dụng kiềm chế nó.

"Vậy thì," Thẩm Nhiên ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Vậy chúng ta đợi thêm một chút nhé?"
Tiêu Vũ Hiết đè lại miệng vết thương của mình, im lặng không nói gì.

Đột nhiên, tay trái cô vung lên, chủy thủ rời khỏi tay đâm trúng vào một con chuột, nó kêu chin chít thảm thiết, không nhúc nhích ngã trên mặt đất.
" Chúng ta không thể tiếp tục sống ở chỗ này nữa." Cô gấp gáp nói: "Có một con chuột liền chứng minh..."
Không cần cô nói tiếp thì Thẩm Nhiên đã hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề khi nghe được những tiếng chít vang lên khắp bốn phương tám hướng.

Sắc mặt anh trở nên nghiêm túc hẳn, Tiêu Vũ Hiết dùng khinh công kéo Thẩm Nhiên bay về hướng nắp cống.
Họa thủy đông dẫn.
Thẩm Nhiên lập tức hiểu được ý định của cô, cô muốn khiến những kẻ canh giữ ở trên dồn sự chú ý vào đám chuột mà nhân cơ hội chạy trốn.

Đây đúng là một ý định không tệ, Thẩm Nhiên lập tức ngẫm nghĩ những pháp thuật mình có thể dùng.
" Chuẩn bị kỹ nhé." Tiêu Vũ Hiết quay đầu dặn một câu: "Em sắp lên mở nắp cống đây."
"Em đếm từ ba."
Những âm thanh chít chít ngày càng gần, Thẩm Nhiên bất tri bất giác nắm chặt pháp trượng.
"Ba." Tay cô hơi nâng nắp cống: "Hai, một."
Trên tay cô dùng sức thật mạnh, nắp cống bị xốc lên, chỉ an tĩnh khoảng một hai giây là vang lên tiếng súng liên tục.

Tiêu Vũ Hiết dùng nắp cống làm khiên, che chở Thẩm Nhiên đang dùng Khinh Thân Thuật bay lên, cơ thể lăn một vòng trên mặt đất, phi đao trên tay bay ra, hai người ngã xuống.
Đồng thời vang lên cùng với tiếng súng là những âm thanh chít chít, một đám chuột lông xám nhỏ chạy ra từ trong nắp cống giống như những đám mây xám xịt, còn có tiếng kêu thảm thiết và kêu rên của người bị thương.
" Đi!" Tiêu Vũ Hiết kéo tay Thẩm Nhiên, hai người lảo đảo chạy về phía trước, không hề để tâm đến những âm thanh của tiếng súng và tiếng chuột kêu kia.
"Chúng ta tạm thời an toàn." Thẩm Nhiên không quên báo cáo hành trình trong kênh đội ngũ: "Còn mọi người thì sao?"
Không người trả lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui