Sau khi kiểm tra phòng ở xong, Tiêu Vũ Hiết tới phòng bếp, dọn hết những chai lọ, vại, bình và đặc biệt là đồ ngọt, rồi ném đi thật xa, cách hơn hai ngàn mét mới thôi.
Trong những thứ đó thì cô giữ một vại mật ong ở trong ba lô, để nhỡ có gặp phải Trần Thiên và Dương Vũ thì có thể họa thủy đông dẫn, dù là không gặp được họ thì cũng có thể dùng mật ong để dời đi sự chú ý của đàn côn trùng.
Bọn chúng thích ăn đồ ngọt, về mặt này thì dù có biến dị nhưng vẫn không đổi tính.
Cứ như vậy thì trong phòng chỉ còn lại hai chiếc giường và đệm, bởi vì đã lấp kín hết cửa sổ nên cô mở ra cửa phòng ngủ thông hướng phòng khách cho thoáng khí, tới buổi tối thì đóng lại.
Sau khi làm xong những việc này, Tiêu Vũ Hiết nhìn thoáng qua Trịnh Dương đang gặm lương khô, thấy tên Diệp Vân Khinh sáng lên trong danh sách bạn tốt thì do dự xem có nên nói với anh chuyện này hay không, cô cảm thấy mình cũng có trách nhiệm trong cái chết của A Kha.
"Tôi có chuyện muốn nói với anh." Dù chần chừ nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định nói ra, dù sao chắc chắn cô cũng không thể gạt được kẻ tinh minh như Diệp Vân Khinh đâu: "A Kha đã chết."
Sau đó, cô kể lại những chuyện đã xảy ra cho Diệp Vân Khinh, nhưng không nhắc đến lai lịch của Diệt Thế giáo, bởi cô căn bản không thể giải thích xem mình đã tìm được tin tức đó từ chỗ nào.
"Diệt thế giáo?" Diệp Vân Khinh rất nhanh đã nhận ra chỗ đáng sợ của tổ chức này: "Ở tận thế thì thứ như tôn giáo này càng có thị trường hơn."
"Để anh nói với Cố Thần." Anh nói tiếp rất nhanh: "Nhưng có lẽ chúng ta sẽ không thể hợp tác tiếp với họ rồi."
Bọn họ sẽ không hợp tác tiếp với chúng ta thì có, Tiêu Vũ Hiết cười khổ nghĩ.
Lúc đó cô ở đây nhưng vẫn không giữ được tính mạng của A Kha, dù Cố Thần có lý trí hơn nữa thì cũng sẽ có khúc mắc trong lòng, không bằng tách ra hành động, ít nhất như thế thì bọn họ còn có thể làm đồng bọn hợp tác ở mặt ngoài.
"Đây không phải lỗi của em, cả anh cũng không thể đoán được rằng bọn chúng là người cùng tổ chức." Diệp Vân Khinh nói: "Khi em trở lại thì chúng ta cùng đi tới bên kia, chuyện này vẫn nên gặp mặt trực tiếp nói rõ thì tốt hơn."
Nhỡ Cố Thần có gì hoài nghi thì anh cũng có thể nhìn ra, Diệp Vân Khinh không nói ra những lời này, chỉ hỏi: "Vậy các em đã tìm được điểm dừng chân chưa?"
"Ừm, tìm được rồi." Tiêu Vũ Hiết gặm lương khô trong ba lô, lại uống một ngụm nước rồi nói: "Anh không cần lo về mặt này, em định ngày mai sẽ đi tìm xăng, hôm sau nữa thì tới ga tàu điện ngầm."
Diệp Vân Khinh dặn dò vài câu rồi log out, sau đó thì viết vài dòng trong nhật ký của mình:
Hành trình: Diệt thế giáo (cảnh giác),
Độ khó: Ba sao
Thời gian: Tháng này
Kế hoạch: 1.
Tìm kiếm nơi tụ tập...
Tối hôm nay, Tiêu Vũ Hiết và Trịnh Dương thay phiên trực đêm, một đêm trôi qua bình tĩnh không có chuyện gì xảy ra.
"Trạm xăng dầu cách chúng ta khoảng bảy tám km nữa." Sáng ra, Tiêu Vũ Hiết vừa tìm chìa khóa xe trong ngăn kéo của chủ nhà vừa nói với Trịnh Dương: "Không biết trò chơi có cho chúng ta đi qua đó hay không, tóm lại cứ thử một lần trước đã."
Sau khi tìm được chìa khóa từ trong một ngăn kéo chứa đầy vật linh tinh, âm thanh nhắc nhở của trò chơi vang lên, báo rằng cô đã đạt được kỹ năng "Ăn cắp", kỹ năng này ở một số thời điểm có tác dụng rất lớn, ví dụ như khi trộm đạo cụ của boss ở phó bản, nhưng đa phần là dùng cho việc ăn trộm những người khác, bởi vậy sau đó có thêm kỹ năng "Xuyên qua" ra đời, có một tỷ lệ nhất định có thể phá giải hành vi ăn cắp của đối phương.
Tiêu Vũ Hiết cũng không để ý kỹ năng này, cô cất chìa khóa vào trong túi, liếc thấy ánh mặt trời cực nóng bên ngoài thì mặc vào trang phục nhà thám hiểm, vuốt tóc ngắn ra đằng sau, đội thêm mũ trùm đầu rồi mới sau đó như nghĩ ra gì đó, hỏi: "Cậu ở đây có sao không?"
"Tôi muốn đi cùng cậu." Trịnh Dương ngồi trên ghế, còn rung khiến nó kêu kẽo kẹt, nói: "Tôi ở đây không an toàn."
Chưa nói tới zombie khắp nơi trên thế giới, chỉ riêng ga tàu điện ngầm này đã đầy các loại côn trùng và những thành viên Diệt Thế giáo muốn đưa nhân loại vào chỗ chết, hai người hành động thì dường như càng an toàn hơn một chút.
Dù là Tiêu Vũ Hiết rất ghét bỏ sức chiến đấu của Trịnh Dương nhưng dù sao cũng là đồng bọn mà khó khăn lắm mới cứu ra được, đã chết thì cũng quá mức đáng tiếc.
Cô nhún vai, ý bảo anh ta mau chóng theo sau mình.
Sau khi kiểm tra lại lần nữa xem các khe hở ở cửa đã kín chưa, Tiêu Vũ Hiết đi xuống tầng dưới.
Khi cô ấn vào nút ấn chìa khóa trên tay thì một chiếc xe hơi màu đen ở cách đó không xa phát ra hai tiếng.
Trịnh Dương định đi sang đó thì bị Tiêu Vũ Hiết cản lại, cô rút dao găm ra từ vỏ dao ở đai lưng, thử ném một miếng sô cô la sang đó.
Cô cảm thấy trong xe có tiếng động rất nhỏ, so với con gián thì nhỏ hơn nhiều, so với con kiến thì lại lớn hơn một chút, không biết trong xe giấu thứ gì, đành phải thử trước đã.
Bọn họ đợi một chút nhưng không có tiếng động gì trong xe, miếng sô cô la đủ để hấp dẫn bất cứ loại côn trùng nào lại không có hiệu quả đối với sinh vật ở trong xe này.
"Chiếc xe này ở dưới nhà chúng ta." Tiêu Vũ Hiết nói mà không quay đầu lại: "Nếu trong xe có sinh vật gì có thể uy hiếp tới chúng ta..."
Nhưng kỳ lạ là cô không cảm thấy thứ sinh vật trong xe có địch ý – địch ý là một thứ thật vi diệu.
Có thể nói rằng, võ giả có cảm giác mạnh đều rất mẫn cảm đối với sát ý, địch ý, bởi họ được rèn luyện trong tranh đấu sống chết.
Đương nhiên, cái thứ cảm giác này càng giống như giác quan thứ sáu trong truyền thuyết, lúc đúng lúc sai, cho nên Tiêu Vũ Hiết cũng không dám thả lỏng cảnh giác.
"Dùng lửa đốt đi." Cuối cùng, cô vẫn không dự định mạo hiểm, mắt nhìn xe chằm chằm, chân thì lùi lại nói: "Ba lô của tôi có mấy chai cháy, chỉ có thể dùng trước ở chỗ này."
*Chai cháy: Bom xăng
Nói là làm, Tiêu Vũ Hiết móc ra mấy chai cháy mà lúc trước đã làm, bảo Trịnh Dương đi xa một chút, đổ chất lỏng trong chai lên xe.
Sau đó cô dùng nội lực ném que diêm đã đánh lửa lên xe rồi mau chóng lùi lại.
Khi ngọn lửa trên xe có mui tiếp xúc với xăng thì lập tức bùng lên rồi lan vào trong xe, hai người lùi tới khoảng hơn năm trăm mét, chỉ nghe một tiếng nổ "Oanh" vang lên, hình như lửa đã đốt tới bình xăng trong xe, cả chiếc xe nổ tung trong nháy mắt, từng tầng sóng nhiệt lan tỏa ra mặt đất xung quanh.
Bạn đã giết chết giòi bọ biến dị, đạt được 10 kinh nghiệm.
Bạn đã giết chết...
Khi lửa bùng ra xung quanh thì Tiêu Vũ Hiết nghe được âm thanh nhắc nhở liên tục của trò chơi, lúc này mới biết là sinh vật gì ở trong xe – giòi bọ biến dị.
Giòi bọ là ấu trùng của ruồi bọ, xem ra trong xe có đồ ăn hư thối.
Thời tiết thế này nên thức ăn chỉ để ngoài một ngày là thiu thối, khó trách sẽ đưa tới ruồi bọ đẻ trứng.
Bản thân giòi bọ không có lực công kích gì nhưng ruồi bọ thì khác, không nói tới lông bên ngoài của nó, hệ tiêu hóa và máu của nó mang theo virus ký sinh, bất cứ đồ ăn nào mà bị chúng chạm vào thì đều không thể ăn được nữa.
Khiến người lo lắng đề phòng là cái vòi sau khi biến dị của chúng, giống với những côn trùng khác, nước bọt của chúng có thể biến đồ ăn từ thể rắn sang thể lỏng, có ruồi bọ chỉ ăn đồ ăn hư thối, nhưng cũng có loại theo dõi người sống, thời kỳ hậu tận thế, một con ruồi bọ biến dị có thể hút toàn bộ thân thể con người.
Cũng may là ngoài vòi thì chúng không có vũ khí nào khác, chỉ cần đủ nhanh nhẹn trốn đi công kích của chúng thì hoàn toàn có thể giết chết chúng.
Chiếc xe này không thể dùng, Tiêu Vũ Hiết chỉ dành lẻn vào một căn hộ khác tìm chìa khóa xe.
Thật ra cửa xe có thể mở ra dễ dàng, chỉ cần phá vỡ cửa sổ thủy tinh là được, nhưng khởi động xe thì cần chìa khóa.
Kiếp trước cô toàn đi theo đoàn xe, chưa từng lái xe bao giờ nên tất nhiên cũng không học được cách lái mà không cần chìa khóa.
May mắn là tới tòa nhà thứ ba, cô đã tìm được chìa khóa ở trên bàn trong phòng khách.
Sau khi ngồi trên xe thì hai người lặng lẽ thở phào, chiếc xe này màu trắng, phơi dưới ánh mặt trời quá lâu nên có mùi xăng rất nồng.
Tiêu Vũ Hiết ngồi trên ghế lái, mở hé ra tất cả các cửa sổ để thông gió, Trịnh Dương ngồi trên ghế phụ thì mở bản đồ ra để chỉ phương hướng cho cô.
Đáng tiếc là, bọn họ mới chạy được khoảng 1000 mét đã buộc phải dừng lại, con đường trước mắt bị một tòa nhà sập xuống kín mít, trong tòa nhà kia còn nhô ra một nhánh cây long não xanh biếc sum xuê, rất có sức sống.
"Thật vô lý, đế đô có cây cổ thụ cao lớn như thế lúc nào chứ?"
Trịnh Dương thở dốc vì kinh ngạc, nhìn chằm chằm cây long não cao hơn một km kia mà không nháy mắt chút nào, mùi hương tươi mát bay tới khiến hai người thấy rất thoải mái, tan hết mệt mỏi.
Cây long não, Tiêu Vũ Hiết nhớ tới tư liệu về thực vật ở kiếp trước, là một loại thực vật tương đối hữu hảo.
Thực vật biến dị dựa vào thiên tính mà chia thành loại chủ động công kích trong "Trận doanh đối lập", loại công kích trong phạm vi trong "Trận doanh trung lập" và loại bị động công kích trong "Trận doanh hữu hảo." Cây long não thuộc về trận doanh cuối cùng, chỉ cần con người không chủ động tấn công thì chúng cũng sẽ không thương tổn người, quan trọng nhất là mùi hương của nó có tác dụng phòng chống côn trùng, sau khi biến dị thì hiệu quả càng cao hơn, long não (băng phiến) chính là làm từ loại cây này.
Tuy trên lý thuyết là như thế nhưng Tiêu Vũ Hiết hiểu rằng, khác với thời kỳ trung và hậu tận thế, cây long não này vừa biến dị, còn chưa ổn định tính tình, giống như là ma cà rồng vừa bị chuyển hoán trong truyền thuyết vậy.
Có khả năng là nó nằm trong trận doanh trung lập, bọn họ không thể cứ ngây ngô mà tới gần cây này được.
"Long não làm từ cây này chắc chắn sẽ có tác dụng đối với nhiệm vụ của chúng ta." Tiêu Vũ Hiết còn nhớ rõ cách lấy long não: Trước khi cây long não biến dị thì phải tinh luyện cành lá của nó, nhưng sau khi nó biến dị thì sẽ tự động sinh ra long não đuổi đi côn trùng, có thể nhân cơ hội này lấy được long não.
"Chúng ta quay lại." Tiêu Vũ Hiết quyết định thật nhanh: "Quay lại tìm những con giòi bọ kia." Tuy rằng chúng chỉ còn lại thi thể nhưng chắc là vẫn có thể sử dụng.
"Gì?" Trịnh Dương hoàn toàn không phản ứng kịp, anh ta còn đang nghiêm túc mà nghiên cứu xem làm thế nào để vòng qua cây này tới trạm xăng dầu đây.
"Xăng." Lúc này Tiêu Vũ Hiết mới nhớ tới là mình đến đây làm gì, bàn tay cô vung lên: "Chúng ta lấy xăng từ trong những chiếc xe đỗ ở ven đường là được."
Phải dùng chìa khóa để lái xe nhưng lấy xăng thì đơn giản hơn nhiều, chỉ một chữ thôi: Đập.
Khi bọn họ trở lại con đường tại điểm dừng chân trước, lửa trên chiếc xe kia đã gần như bị dập hết rồi, Tiêu Vũ Hiết đeo găng tay lên, kéo ra cửa xe đã bị đốt tới biến dạng, bảo Trịnh Dương lấy ra chiếc túi chuyên để đựng thi thể côn trùng.
Cô cố chịu đựng mùi tanh tưởi của protein bị đốt cháy, thò tay ra bốc lên một nắm giòi bọ biến dị trên chiếc ghế dựa bị đốt cháy đen, Trịnh Dương ở cạnh cửa xe hỏi: "Thứ này thật sự có tác dụng sao? Đều biến thành thế này rồi."
"Hy vọng có tác dụng." Tiêu Vũ Hiết buộc túi lại rồi cất vào trong ba lô trò chơi, xua tay qua lại trước mũi để mùi vị hôi thối tản đi: "Nếu vô dụng thì chỉ có thể dùng mật ong."
Mật ong có thể hấp dẫn các loại côn trùng, đặc biệt là con kiến, nhưng chưa tới lúc bất đắc dĩ thì cô không muốn dùng thứ nguy hiểm như vậy, cây long não cách nơi này không xa, sợ làm thế sẽ tự mình hại mình.
Hơn nữa cô còn đang suy nghĩ, sau khi tra xét ga tàu điện ngầm xong, nếu ở đó có côn trùng biến dị thì có thể dẫn chúng tới mặt đất cho PK với cây long não, có lẽ mật ong sẽ có tác dụng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...