Chương 14: Nơi đóng quân dã ngoại
Edit + Beta: tramhuong3890
Cảnh sát vừa nói lời này, mọi người như cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xông lên.
Hàn Lị đột nhiên nhào lên, túm chặt người cảnh sát này, trong mắt lóe nước mắt, thân thể không ngăn được mà run run: "Sao lại không thấy được, các anh nhất định là lầm rồi, anh họ tôi không có khả năng lạc đường, anh ấy tuyệt đối không có khả năng lạc đường."
Cảnh sát ôn tồn khuyên bảo, cũng phái người đi tới đường nhỏ đó để điều tra, nhưng đoàn viên vừa từ chỗ cắm trại trở về đều biết, từ hồ đến chân núi này chỉ có một con đường kia.
Trừ khi anh ta đi theo đường khác tới chỗ cắm trại khác, nhưng cũng không thể giải thích được, bởi Dũng ca là một người rất có ý thức trách nhiệm, từ việc đôi tình lữ bị tụt lại sau mà anh ta cũng nhất định đi tìm lại là hiểu, và việc biết được đội ngũ khác bị mất tích anh ta cũng nhất định sẽ xuống núi báo cảnh sát, sẽ không ở lại nơi khác.
Hơn nữa, ngày hôm qua anh cũng đã nói rõ là đi xuống gọi người giúp, hôm nay mang theo cảnh sát trở lại doanh địa.
Hiện tại, cảnh sát cùng cảnh vệ không nhìn thấy người khác, chỉ có thể thuyết minh anh còn đang ở trong núi.
Cảnh sát lấy xuống bộ đàm trên eo, thông báo bên này có người mất tích, khiến kiểm lâm vào xem, lại hỏi Hàn Lị một bức ảnh của Dũng ca, Hàn Lị vẫn còn muốn theo bọn họ vào núi, nhưng một đường chạy như điên xuống núi đã hao hết thể lực của cô, cô còn không thể đứng được chứ nói gì vào núi tìm người.
"Làm sao bây giờ?" Hàn Lị ngồi quỵ trên đất, trên mặt tràn đầy nước mắt: "Nếu dì nhỏ biết Dũng ca, biết anh ấy đã xảy ra chuyện, tôi nên giải thích với dì như thế nào đây?"
"Trước lên xe thôi" Thấy mọi người dần nhìn vào đây với ánh mắt tò mò, Tiêu Vũ Hiết đề nghị nói: "Trước ra bãi đỗ xe, vạn nhất ở trên xe lại nhìn thấy anh ấy thì sao?"
Nghe cô nói như vậy, Hàn Lị không biết lấy sức lực từ đâu ra, bò lên từ trên mặt đất, thất tha thất thểu mà chạy hướng bãi đỗ xe, hai anh em đi theo mặt sau của cô, Diệp Vân Khinh có bộ dáng nửa sống nửa chết dựa nửa người vào một bên ghế đá – anh vốn dĩ chưa khôi phục hoàn toàn, lại chạy xa như vây, ngay cả sức để đứng dậy cũng không có, Tiêu Vũ Hiết cùng Dương Hộ liếc nhau, nhịn xuống ý cười đáy mắt, đem anh nâng dậy.
"Ma ốm" ngữ khí Tiêu Vũ Hiết mang điểm ý cười: "Anh cần phải rèn luyện thân thể cho tốt."
"Thân thể tôi vốn rất tốt đấy biết không hả!" Diệp Vân Khinh nghe câu nghi ngờ như vậy thì không phục lắm, anh phản bác yếu ớt: "Tôi lại không phải siêu nhân như mấy người, người bình thường đều như vậy mà."
"Được rồi được rồi, nói ít thôi, bảo tồn thể lực."
Đi không bao xa, Tiêu Vũ Hiết trông thấy hai chiếc xe quen thuộc trong bãi, Hàn Lị đang dựa vào cửa xe khóc, hai anh em đang an ủi cô, nhìn vậy là biết Dũng ca không trở về, anh thật sự mất tích.
Mười người cao hứng phấn chấn lại đây, một người mất tích, một người bị ngộ hại, một người mất cẳng chân, một người đi bệnh viện trông người yêu, chỉ còn lại 6 người.
Vẫn biết gió mưa là chuyện của trời, nhưng gió này tới cũng thật nhanh quá.
Sau khi sáu người tụ tập lại, Hàn Lị khăng khăng muốn ở lại hỏi tin tức Dũng ca, cô chuẩn bị thuê phòng khách sạn, hai anh em kia cũng nói là Dũng ca bình thường rất chiếu cố họ, anh mất tích họ không yên tâm, cũng ở lại khách sạn cùng Hàn Lị, chỉ có ba người Tiêu Vũ Hiết trở về.
Trước khi đi, cô cùng Hàn Lị trao đổi số điện thoại, dặn cô ấy có tin tức gì thì nói cho mình biết.
Dương Hộ lái xe ở ghế điều khiển, Diệp Vân Khinh vừa vào xe thì ngả người ra sau chiếm hơn nửa ghế, Tiêu Vũ Hiết ngồi vào ghế sau: "Tôi sợ lúc phanh lại anh sẽ ngã xuống đó."
"Sao có thể chứ!" Diệp Vân Khinh đang nằm nghiêng trên đệm mềm lập tức không cao hứng, anh mềm mại – cơ mà anh lại nghĩ là mình rất dùng sức – chạm chạm chân Tiêu Vũ Hiết, làm cô phải dịch sang bên cạnh: "Tôi không có suy yếu như vậy có biết không."
Tiêu Vũ Hiết chỉ có lệ đáp lại anh "Ồ"
Ngồi trên xe, Dương Hộ chạy hướng đường cao tốc, Tiêu Vũ Hiết nhớ lại những chuyện trải qua trong hai ngày này, muốn từ đó tìm ra nguyên nhân Dũng ca mất tích.
Đôi tình nhân tụt lại sau, lều trại bên hồ không có ai, cá bạc lớn bỗng nhảy lên ăn thịt người...
"Người trong lều trại có phải đã bị cá ăn luôn rồi hay không?" Cô chần chờ phỏng đoán: "Tôi nhớ rõ cạnh hồ tựa hồ có nước tràn vào, nguyên tưởng là thủy triều gì đó, hiện tại nghĩ đến, có lẽ là cá ăn thịt nhảy lên bờ.
Bất quá, những con cá đó dù có thể nhảy lên bờ thì cũng không thể cách nước quá lâu.
Có thể ở trong nháy mắt mà đem tám người ăn luôn, có lẽ bầy cá kia có rất nhiều con.
"Rất có khả năng đó" Diệp Vân Khinh nhắm mắt lại nói từ từ: "Có lẽ ngay cả xương cốt cũng chẳng còn."
Nhưng Dũng ca không có khả năng bị cá ăn luôn, anh ta đi đường tương phản hướng bờ hồ, đó là đường núi, anh không có cơ hội gần hồ nước, như vậy cũng không đối mặt với đàn cá và cũng sẽ không bị cá ăn, như vậy có lẽ trong rừng rậm còn có loài đột biến khác.
Đôi tình nhân bị tụt lại sau thì sao?
Tiêu Vũ Hiết biết, trên thế giới này, ký sinh vật dị biến có thể ngụy trang thành nhân loại mà không có chút sơ hở, đôi tình nhân bị tụt lại quá lâu, có lẽ đã có chuyện gì làm họ không thể không thả chậm bước chân.
Rốt cục là chuyện gì nhỉ? Cô gọi điện cho Hàn Lị, lúc đôi tình lữ bị tụt lại, Tiểu Phan ở bên người họ, rồi sau đó cậu đeo kính đi tìm mãi mà không có kết quả, lúc Dũng ca tìm được đã là nửa tiếng sau, ba người bị tụt lại 20 phút – có gì đó sai sai.
"Tôi đi hỏi họ một chút" Nhận được điện thoại, Hàn Lị lập tức trả lời, cô ra hành lang trải thảm của khách sạn gõ cửa phòng hai anh em, cửa vừa mở đã gấp gáp hỏi: "Ngày hôm qua lúc các anh bị tụt lại đã xảy ra chuyện gì?"
Theo lời cậu đeo kính, cũng không có việc gì kỳ quái phát sinh, Tiêu Vũ Hiết bảo cậu ta nói lại từ đầu đến cuối, cậu ta chỉ có thể nói sơ lược: "Chính là như vậy, lúc tôi tìm thấy họ, ừm, Thạch tiên sinh đang hái xuống rất nhiều cành hoa đưa cho Dương tiểu thư, mà cô ấy lại vứt đi không cần, sau đó, chúng tôi vẫn đi liên tục về phía trước, nói cũng lạ, đi lâu rồi cũng không chạm mặt các bạn, ý tôi là, tôi cảm giác đã đi rất lâu, thời gian vẫn trôi đi mà tôi có cảm giác là chúng tôi vẫn dừng lại tại chỗ, sau lại Dũng ca tới, chúng tôi lại đi khoảng bảy tám phút mới thấy mọi người."
"Dũng ca cũng không đụng đến tình huống như của cậu đi?" Hàn Lị nhăn mày lại: "Đi lâu rồi mà vẫn không xuống tới được chân núi."
"Ha ha" cậu đeo kính cười nói: "Việc này không khoa học chút nào."
Đem đối thoại của bọn họ nghe qua điện thoại, trong lòng Tiêu Vũ Hiết lộp bộp, cơ hồ lập tức nhớ ra căn nguyên sự kiện kỳ quái theo lời họ - Thực vật, cô nhớ rõ, ký sinh thực vật đồng thời gia tăng chỉ số thông minh cũng cường hóa tác dụng của bản thân thực vật đó, tỷ như cây trúc đào và Tulip, ngửi lâu sẽ choáng váng, trí lực giảm, mà sau khi bị ký sinh, dù là phạm vi hay uy lực đều mạnh gấp mấy lần.
Đáng tiếc, cô hoàn toàn không nhớ rõ những thực vật trong núi, nhưng đêm qua mở ra tâm pháp đã cảm giác được thanh âm như quạt chạy kia, có lẽ chính là hô hấp của thực vật bị ký sinh.
Hàn Lị tự mình tìm cảnh sát nói rõ tình huống này, cô chỉ sợ bỏ qua manh mối nào đó có thể cứu anh họ mình.
Sau khi về đến nhà, Tiêu Vũ Hiết tiếp tục đọc sách trong thư viện ở không gian dị độ, cô không thể không thường xuyên mang thân thể đến không gian dị độ, hai tuần này tưa hồ có thêm nhiều người chơi hơn, riêng thôn của cô đã thêm một người, nếu tính 30 thôn, chắc đã gần tới 100 người chơi, khi số lượng người chơi hơn 100, trò chơi sẽ toàn bộ mở ra thôn tân thủ, cũng mở ra chuyển chức.
Nói lên không gian dị độ thì không thể không nhắc đến Tạ Tễ, ngày đó anh ta offline thì hai ngày sau mới đi lên, không biết đã cùng Thẩm Nhiên nói chuyện gì, kết quả là anh ta cùng cô gái cùng thôn với anh thành nhân sĩ ngoài biên chế, Thẩm Nhiên gia nhập đội ngũ Diệp Vân Khinh, hai người ở kênh Đội ngũ trao đổi tình báo với nhau, có cảm giác họ rất thưởng thức đối phương.
Dương Hộ không thích nói chuyện – nghe nói thê tử của anh chết oan chết uổng khi vừa mới cưới, từ đó về sau anh càng trầm mặc ít lời hơn.
Tiến độ nhiệm vụ của ba người giống nhau, Thẩm Nhiên thu được nhiệm vụ cưỡng chế thứ hai đầu tiên, điều tra dị trạng đập nước, thời gian chuẩn bị nhiệm vụ là 1 ngày, nghe được ba người Tiêu Vũ Hiết nhắc đến vụ cá bạc ăn thịt người, anh yên lặng nổi lên sự cảnh giác trong lòng .
Dương Hộ là người thứ hai phải làm nhiệm vụ, bởi vậy có thể thấy bọn họ không phân đến cùng đội ngũ, Diệp Vân Khinh được hệ thống thông tri làm nhiệm vụ sau Thẩm Nhiên 5 ngày, bản thân cô thì cũng sắp phải làm nhiệm vụ cưỡng chế thứ ba, không biết lần này sẽ gặp phải cục diện nguy hiểm gì.
"Có lẽ sau khi chuyển chức mới đi vào phó bản nhiệm vụ" Ngồi cạnh cửa sổ thư viện tràn đầy ánh sáng, Tiêu Vũ Hiết khép lại sách, trò chơi nhắc nhở được +1 kỹ năng, cô mở ra màn hình thuộc tính, các loại kỹ năng về tri thức như tri thức lịch sử, địa lý, địa phương và tự nhiên đều lên đến 5, kỹ năng "Sinh tồn" sau khi cô cắm trại dã ngoại trở về cũng tăng tới 4, nhưng kỹ năng này phải hơn 10 mới có thể phát huy tác dụng.
Cô mang sách tới trả quản lý thư viện, bà ấy nhận lấy rồi nở nụ cười thân thiết với cô: "Nhà thám hiểm Tiêu Tiêu thân ái, hiệu quả học tập của cháu thật khiến ta kinh ngạc cảm thán."
[Bạn đã cùng quản lý thư viện đạt tới trạng thái thân mật]
Trạng thái thân mật này không chỉ với quản lý viên trong thôn này mà có thể dùng với tất cả các quản lý thư viện ở thôn và thành thị khác.
Tiêu Vũ Hiết hơi mỉm cười, chờ đối phương chủ động hỏi: "Không biết cháu có hứng thú cùng ta học tập "Giải đọc công văn" hay không?"
Đương nhiên rồi, mục đích của cô chính là vậy mà: "Đó là vinh hạnh của cháu"
[Bạn đạt được kỹ năng: Giải đọc công văn]
Có kỹ năng này, cô có thể vá lại sách pháp thuật tàn khuyết, đời trước, những sách tàn khuyết có thể vá lại để học pháp thuật đã là công khai trên diễn đàn, cô vẫn còn nhớ rõ.
Nhưng là sử dụng pháp thuật có yêu cầu, Lấy thuộc tính cảm giác cùng trí lực của cô thì trước mắt chỉ có thể miễn cưỡng học hai cái pháp thuật 0 cấp.
Là một chiến sĩ, pháp thuật chỉ là để phụ trợ, cô lựa chọn thuật choáng váng cùng xạ tuyến đông lạnh.
Cái trước có thể làm động vật choáng váng trong 1s, cái sau sẽ tạo ra thương tổn đông lạnh toàn thân cứng đờ, cả hai đều là kỹ năng khống chế.
Cô hồi tưởng những sách pháp thuật trên diễn đàn, đi qua từng kệ sách, từ trang 57 của quyển "O'Neill tự truyện" học được thuật choáng váng, trang 316 của quyển "Pháp sư, một chức nghiệp thần thánh" học xạ tuyến đông lạnh, cô dùng "Giải đọc công văn" để vá lại và học được hai thuật này một cách hoàn chính.
Không đợi cô cao hứng hết, trò chơi đã nhắc nhở: [Bạn nhận được nhiệm vụ Vườn cây]
Nội dung nhiệm vụ: Điều tra dị trạng vườn cây.
Thời hạn nhiệm vụ: 10 ngày.
Đếm ngược: 24h.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...