Trùng Sinh Trò Chơi Tận Thế FULL


Tiêu Vũ Hiết rất bất đắc dĩ, không nghĩ tới đội viên duy nhất ở tại tầng âm 150 trở xuống sẽ bị tù binh bởi viên đạn bọc đường này một cách đơn giản như vậy, mà hình như bản thân phú hào cũng có chút xấu hổ, nhưng vẫn mạnh miệng nói; "Tôi chẳng phải là vì...!không đánh rắn động cỏ hay sao.

Xung quanh tôi toàn là người tinh tường, nhỡ nhận ra có điều gì không đúng, trực tiếp giết chết tôi thì phải làm sao bây giờ?" Càng nói thì hắn càng thấy mình có lý, hình như trong lòng cũng thật sự nghĩ như vậy.
"Anh vui vẻ là được rồi..."
Tóm lại là không thể trông cậy vào phú hào.

Tiêu Vũ Hiết đứng dậy, đánh giá hình ảnh trong gương của mình, vuốt tay áo một cái, bới tung phòng lên để tìm kiếm những đầu mối hữu ích.
Vật phẩm của nguyên chủ được sắp xếp rất gọn ghẽ.

Cô ngồi xổm trước tủ quần áo lôi từng món ra một, đặt trên đầu gối, không thu hoạch được gì.

Cô chưa từ bỏ ý định thử gõ gõ đập đập trong tủ, bỗng nhận thấy có một tiếng động không giống khi gõ vào thanh gỗ ở góc khuất.
Cô tìm tòi khe hở ở mép tấm ván gỗ, dùng một cây châm trên bàn trang điểm cắm vào đó thăm dò.


Không biết chạm phải cơ quan gì, tấm ván gỗ này rụng xuống, lộ ra một ô nhỏ.

Cửa tủ quần áo chặn ánh đèn chiếu tới, cô lấy đèn pin từ trong ba lô ra chiếu vào.
Đây là...!Cô đeo găng tay lên, gỡ bỏ lớp bìa mỏng bên ngoài cuốn sổ, bên trong có kẹp một trang giấy,.

Tiêu Vũ Hiết lắp tấm ván gỗ lại như cũ, cất quần áo vào tủ rồi mới ngồi xuống bàn trang điểm đọc cuốn sổ nhỏ này.

Bên bìa là một tổ mật mã phức tạp, gồm chữ cái và ký hiệu, trông hoa cả mắt.
Cô mở xem từ đầu tới cuối, vốn tưởng đây là một quyển nhật ký nhưng không nghĩ tới, ngoài mật mã thì chẳng có những chữ gì khác, đây rốt cục là loại mật mã gì nhỉ.
Còn có tờ giấy này, cô tiện tay cất vào ba lô.

Trên giấy cũng không có chữ viết gì, cô quan sát tỉ mỉ dưới ánh đèn, lờ mờ có thể thấy được vết cắt trên đó, hình như từng là miếng giấy bị đệm bên dưới để viết chữ.
Cô đặt trang giấy lên bàn trang điểm, lấy bút chì ra mài trên giấy, trên giấy dần hiện ra chữ viết lộn xộn, hình như người viết những chữ này tinh thần không quá bình thường.

Theo lý mà nói, trên giấy này cũng không có đầu mối gì có ích.

Nhưng Tiêu Vũ Hiết vẫn chưa từ bỏ ý định, lật qua lật lại nhìn nhiều lần, từ đó chắp vá ra những chữ viết có thể thấy được.
"Bên dưới đất giấu bí mật?" Cô thuận miệng đọc ra, ngón tay gõ lên bàn, nhíu mày.
Đúng lúc này, bỗng có tiếng gõ cửa vang lên.

Tiêu Vũ Hiết cất mảnh giấy vào ba lô, nhìn lại gương sửa sang quần áo rồi mới từ từ đi tới cửa phòng.
"Em ở nhà à." Ngoài cửa, Trần Di mỉm cười hiền lành với cô, cô cảm thấy nụ cười này có gì đó là lạ, chị ta thử nhìn một vòng căn phòng, rồi sau đó mới lộ ra nụ cười thân thiết: "Em soi gương hả?"
"Soi gương?" Tiêu Vũ Hiết không rõ cho lắm: "Soi gương gì?"
"Tấm gương." Trần Di nhìn trái nhìn phải, thần bí nhỏ giọng nói: "Nơi này đồn đại một chuyện ma, trong gương có ma, có mấy người bỗng biến mất, biến mất cùng với gương của bọn họ."
Tiêu Vũ Hiết có chút không hiểu gì, chỉ biết rất lợi hại.


Sau khi Trần Di đi, cô nhìn bàn trang điểm từ trên xuống dưới, trong trong ngoài ngoài nhưng không phát hiện được gì không đúng.

Nhưng sau khi nghe xong chuyện này, cô thà tin là có chứ không dám bỏ qua, lấy một tấm khăn quàng cổ dài che mặt gương lại.
Lại nói, vì sao Trần Di lại ở ngoài phòng cô?
"Có phải chị ta là tín đồ Cơ Đốc giáo?" Nghe nói chuyện cô đã trải qua, những đồng đội khác đều phát tán tư duy, suy đoán những chuyện vô nghĩa; "Thần thần bí bí, rất giống tín đồ mà."
"Còn có tờ giấy kia." Đội hữu lao công cũng tham gia thảo luận: "Dưới mặt đất giấu bí mật? Cô nói liệu có phải là từ tầng âm 200 trở xuống có bí mật không?"
Rất có thể là vậy, dù sao từ hôm liên hệ với ông lão, nguyên chủ đã đồng ý là sẽ điều tra tầng 200 trở xuống, liệu có phải bí mật này khiến tinh thần cô ta sụp đổ, đến mức lưu lại câu nói rối ren này?
"Có lẽ kia là mật mã ở nơi nào đó từ tầng âm 150 trở xuống." Phú hào cũng gia nhập thảo luận, xem ra anh ta đã bò dậy rồi: "Gian phòng của chúng ta đều có một chuỗi mật mã dài, đối với hộ gia đình mà nói, thì chỉ cần kiểm tra tròng mắt là được.

Nhưng mà những người khác muốn vào phòng thì phải cần sử dụng mật mã."
"Nói như vậy, là chủ phòng cho cô ta sao?" Tiêu Vũ Hiết có chút hoang mang.
"Bình thường chủ phòng muốn mở quyền hạn ra thì sẽ cho, nhưng bình thường là dùng một lần sẽ đổi một lần, mật mã trong tay chúng ta có lẽ cũng không có tác dụng gì." Phú hào giải thích.
Nhưng nếu là mật mã dùng một lần duy nhất thì nguyên chủ có thể tiêu hủy, vì sao nhất định phải bảo tồn ở nơi bí mật như thế.
Cô ngồi thẳng lên, chuẩn bị đến tầng âm 165 tiếp tục công tác.
Ba ngày đầu trôi qua rất bình tĩnh, chí ít đối với Tiêu Vũ Hiết là như vậy.

Có lẽ cô đã quen thuộc công việc của mình và những đồng nghiệp khác, còn hỏi được không ít tin tức nơi này từ Trần Di, nhưng đáng tiếc không có việc gì đặc biệt đáng giá chú ý.
"Mà hình như tôi chưa từng nhìn thấy có bóng dáng của những người già ở tầng 100 trở lên." Tới ngày nhiệm vụ thứ tư, Tiêu Vũ Hiết bắt đầu chuẩn bị công tác ở tầng 200 trở xuống, hai đồng đội lao công bỗng nhắc tới vấn đề này: "Ỡ chỗ này đều là thanh niên cường tráng."
"Ở tầng này của chúng tôi vẫn tốt." Đồng đôi là ông chồng nói: "Trong nhà tôi còn có người già."

Vấn đề này cũng chỉ là nói ra thôi, không khiến ai chú ý cả.
Mấy ngày nay Tiêu Vũ Hiết nghiên cứu đường đi, cũng tham khảo với phú hào, tìm cơ hội quen nhau, trước mặt mọi người diễn cảnh nhất kiến chung tình.

Như thế thì cô sẽ có cớ đi theo phú hào ở tầng 175 tìm kiếm cơ hội.
"Đáng tiếc hai người đẹp của tôi." Cô vừa vào phòng của đồng đội phú hào, đã nghe anh ta nói vậy: "Bởi vì cô mà tôi phải đưa hai nàng về."
Tiêu Vũ Hiết yên lặng lấy ra hai con dao găm trong ba lô đặt lên bàn.

Thấy ánh đao sáng loáng, phú hào ngượng ngùng im miệng.
Cô cũng là lần đầu tiên được tới phòng từ tầng 150 trở xuống.

Đây là một gian phòng rộng rãi, có hai phòng ngủ chính và phụ, mỗi phòng ngủ đều có tủ quần áo, thư phòng và phòng tắm, phòng vệ sinh, phòng giải trí, phòng tiếp khách, phòng tập thể thao, bể bơi, quán bar, thậm chí vườn hoa tư nhân.
"Vườn hoa?" cô mẫn cảm chú ý tới điểm này: "Anh chưa nhắc tới trong phòng anh còn có vườn hoa."
"Những loại hoa này đều rất bình thường, cô xem một chút sẽ biết." Phú hào sờ mũi, đi trước dẫn đường, thấy Tiêu Vũ Hiết vẫn đứng yên bèn thúc giục: "Thật đó, chính là hoa từ trước tận thế, tôi không lừa cô đâu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận