Tử Diệu không trả lời.
Điều này khiến cô và Diệp Vân Khinh đều có chút lo lắng, nhưng bên ngoài bão tuyết thật sự quá lớn, cô ở trong hành lang vẫn có thể nghe được tiếng va chạm loảng xoảng truyền tới, còn có tiếng "vù vù" của gió tuyết thổi, cô cũng không dám đi ra mà xuống lầu nói.
"Để anh thử liên lạc với người của mình xem." Diệp Vân Khinh nói với Tiêu Vũ Hiết: "Hi vọng cậu ta có thể trả lời."
Tên "nội ứng" trả lời anh, bảo rằng bốn người bọn họ vào một nhà trọ rồi không thể không trốn vào trong phòng.
Bởi cửa sổ bị bão tuyết phá vỡ, bọn họ không thể không giống như Tiêu Vũ Hiết, tìm kiếm kiến trúc dưới mặt đất để tránh né.
Đồng dạng, bọn họ cũng gặp phải bầy kiến.
Nhưng bọn họ không có người có cảm giác cao như cô, cho đến khi trên người đồng đội bị bò đầy kiến thì mới nhận ra được chuyện gì đang diễn ra.
Chuyện về sau hoàn toàn thoát ly khỏi sự khống chế của họ, mọi người chen chút xô đẩy chui ra ngoài.
Mấy đội ngũ thất lạc, hắn trốn vào một căn phòng gần đó, không biết những người khác thế nào.
"Tử Diệu đầu?" Tiêu Vũ Hiết hỏi Diệp Vân Khinh.
"Cậu ta cũng không biết." Diệp Vân Khinh nặng nề nói: "Điều duy nhất cậu ta có thể chắc chắn là, lúc gặp phải bầy kiến, Tử Diệu vẫn còn sống, có lẽ cậu ta và bọn Trần Thiên ở cùng một chỗ."
Lúc này Tiêu Vũ Hiết cũng chỉ có thể im lặng ngồi xổm trên bậc thang, chờ bão tuyết dừng lại, chờ Tử Diệu liên hệ lại.
Sự chờ đợi này, kéo dài đến một tuần.
Trên người cô chỉ mang theo thức ăn nước uống ba ngày, không thể không vào trong không gian dị độ, lại lập tức bị bão cát khiến mình phải chui ra ngoài.
Bạn tốt Cổn Cổn trong thôn nói cho cô biết, ngày đầu tiên bão cat tới, trưởng thôn đã hạ lệnh để tất cả NPC trốn vào địa động, bọn Cổn Cổn dù vào hầm nhưng lại không thể ở lại đó.
NPC không thể không đuổi bọn họ đi, bởi không khí trong hầm là có hạn.
Cho nên, không gian dị độ không thể cung cấp những thứ cô cần.
Vì bảo tồn thể lực, cô đành cố gắng tiết kiệm những thức ăn nước uống này, lúc này, cô vô cùng nhớ nhung miếng thịt khô đã vứt đi để dụ bầy kiến kia.
Tình hình bên Diệp Vân Khinh cũng không thể nói là lạc quan được.
Những người sống sót luôn ỷ lại vào không gian dị độ, dù anh đã tỉ mỉ chuẩn bị tốt, tồn trữ đồ ăn trong hầm, nhưng so với nhu cầu khổng lồ của người sống sót, nhiều nhất chỉ có thể chống được ba ngày nữa.
Nếu không thể giải quyết vấn đề này, anh đoán chắc mình sẽ bị những người sống sót đói khát kia xé thành mảnh nhỏ.
Hai người ốc còn không mang nổi mình ốc, chờ vài ngày cũng không thấy Tử Diệu liên hệ lại.
Diệp Vân Khinh thở dài, hiểu rằng chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít.
Bão tố dần trở nên yếu đi, Tiêu Vũ Hiết không kịp chờ mà rời khỏi kiến trúc này, chạy về tới nơi mà người nội ứng nói.
Trên đường đi, mặt đất dường như bị một cái chổi to lớn đảo qua, nền tuyết vốn bằng phẳng lộ ra mặt đất màu nâu, hoặc bị đẩy lên cao thành đài tuyết cao hai mét.
Mà những nhà cao tầng dù vẫn còn sừng sững trên mặt đất, nhưng lại giống như bị người khổng lồ đấm một quyền, co mình lại, hình thù kỳ quái.
Điểm giống nhau duy nhất là, trông bọn chúng đều lung lay sắp đổ.
Không thể tiếp tục ở lại trong thành thị nữa, Tiêu Vũ Hiết vừa đi vừa nghĩ thầm.
Nếu công trình kiến trúc bị sụp đổ, những người sống sót phải làm thế nào để thoát khỏi đây.
"Ở đây!" Bên trong thế giới được tạo thành bởi mặt đất màu nâu đen và tuyết màu trắng, mội khối vải màu xanh vô cùng lóa mắt, một người giơ khối vải này cực nhanh tiến lên chào hỏi cô, thấy cô vững vàng ngừng trước mặt mình, hắn mới cất miếng vải đi và tự giới thiệu: "Tôi là Thụy Anh, là thích khách trong đội ngũ Tử Diệu."
"Xin chào." Tiêu Vũ Hiết vội cắt ngang lời giới thiệu của hắn: "Cậu tìm được bọn họ chưa?"
Thụy Anh mấp máy môi: "Vừa tìm thấy, cô nên chuẩn bị tâm lý thật tốt nhé, có lẽ cô sẽ không muốn nhìn thấy cảnh tượng này đâu."
Tiêu Vũ Hiết thở dài, nhắm mắt lại, im lặng gật đầu.
"Người anh bảo đi theo Tử Diệu tên Thụy Anh sao?" Cô chú ý tới dấu chân trên mặt đất của hắn, hỏi Diệp Vân Khinh: "Là thích khách?"
"Đúng vậy." Diệp Vân Khinh hỏi: "Sao thế?"
Tiêu Vũ Hiết không nói gì.
Hai người yên lặng đi tới nhà trọ này, bên ngoài gió mạnh tuyết bay, vẫn rất khó nhìn thấy tình cảnh trong đại sảnh, cô bèn đeo kính hồng ngoại lên.
"Những người khác đâu?" Cô hỏi Thụy Anh: "Không phải là có bốn đội ngũ sao? Hẳn là hai mươi người mới đúng."
Thụy Anh "ừ" một tiếng, hồi đáp trôi chảy: "Đúng vậy, chỉ là bị thất lạc, trong tòa nhà này tôi chỉ nhìn thấy thi thể của nhóm người Tử Diệu."
Hắn đi trước vào hành lang, Tiêu Vũ Hiết không theo sau ngay lập tức, cô dừng một lát trước cửa ra vào, rút trường kiếm của mình chỉ vào Thụy Anh.
"Tôi không có kiên nhẫn nhiều lời với cậu." Cô trầm giọng nói, mũi kiếm chỉ vào cổ họng đối phương: "Cậu đến cùng là ai?"
Thụy Anh cười ha ha một tiếng, hình như muốn đánh vỡ tình cảnh xấu hổ này, thấy cô im lặng, mới cười duỗi đầu ngón tay ra định đẩy kiếm của cô đi, cười bảo: "Cô nói đùa hả? Tôi là Thụy Anh mà."
Nhưng Tiêu Vũ Hiết không thèm nể mặt, kiếm trong tay cô đưa về phía trước, "Thụy Anh" buộc phải co mình lại về sau, nhưng mũi kiếm kia luôn đi sát cổ họng hắn ta, không rời chút nào.
Lúc này Thụy Anh mới biết cô không nói đùa, hắn đứng đó, hai tay giơ lên, bày ra dáng vẻ đầu hàng tiêu chuẩn: "Tôi thật là Thụy Anh mà, cô hẳn là đã xác nhận với Diệp Vân Khinh rồi chứ."
"Có lẽ người đón tôi tên Thụy Anh." Tiêu Vũ Hiết bình tĩnh nói; "Nhưng cậu không phải."
"Cậu không phải thích khách." Cô nói: "Thích khách đi đường không nặng như cậu, hình thể của cậu cũng không giống chiến sĩ và khiên thịt, cậu là pháp sư hoặc mục sư đúng chứ."
Thụy Anh thật còn sống, là thích khách và Diệp Vân Khinh thuê, có lẽ hắn cũng không có ý thức liều mạng giữ bí mật đến cùng.
Có lẽ dưới sự uy hiếp của Trần Thiên, hắn đã nói hết mọi chuyện ra, cũng dụ Tiêu Vũ Hiết tới, để cùng giải quyết một thể.
Nhưng nếu là sự sắp đặt của Trần Thiên, chẳng lẽ hắn không biết thực lực của mình sao? Cũng dám bảo một pháp sư đơn thương độc mã tới, điều này..
không thể không nói là quá có dũng khí.
"Tử Diệu đâu?" Cô ép hỏi.
Thụy Anh giả cười ha ha: "Cô hẳn là biết chứ."
Tiêu Vũ Hiết không nói nhảm nhiều với hắn, trực tiếp dùng kiếm cắt đứt cổ họng hắn.
Từ đầu tới cuối cô cũng không biết tên người này, xuyên qua kính hồng ngoại, tựa hồ còn có thể thấy vẻ kinh ngạc còn sót lại trên mặt hắn, hình như không thể tin được bản thân sẽ chết trong tay một người phụ nữ.
Hắn không biết thân phận của mình sao? Tiêu Vũ Hiết nhất thời cũng hơi kinh ngạc, hắn không biết mình là Tiêu Tiêu đứng đầu bảng xếp hạng? Chẳng lẽ là nhờ sự sắp xếp của Diệp Vân Khinh? Nhưng Trần Thiên không có khả năng không biết nha.
Hắn đã dẫn mình hướng lên lầu, Tiêu Vũ Hiết nhìn về phía cửa cầu thang, chắc hẳn những người khác, bao gồm Thụy Anh thật sẽ ở trên lầu chờ cô và kẻ giả mạo này.
Không, hiện tại hẳn là, chỉ chờ cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...