Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Y Hợp lại dẫn Lý Thanh Yến xuất hiện trước cửa nhà tôi, lần này hai người đến sớm hơn, thẳng thắn muốn ăn sáng ở nhà tôi.
Tôi tất nhiên rất vui khi nhìn thấy Lý Y Hợp nhỏ, tôi dẫn hai người họ vào bếp, sau khi lấy sữa và bánh mì sandwich cho họ, tôi lấy mười mấy con tôm ra nấu chín, bóc vỏ đưa cho Lý Y Hợp và Diêu Tinh Nam.
Lý Thanh Yến nhìn con tôm đã được bóc vỏ trong chén Lý Y Hợp, vươn tay gắp một con nhét vào miệng: “Người nhìn cũng có phần!”
Tôi mở to mắt nhìn người đàn ông mặt dày này: “Sao anh lại giành đồ ăn của trẻ con chứ?”
“Tôi không thể ăn tôm sao? Tôi cũng thích ăn tôm đó!” – Lý Thanh Yến to giọng kháng nghị.
“Vậy anh tự đi mà mua! Anh làm bác sĩ có thu nhập chứ!”
Tôi bực bội thay đổi vị trí của Lý Y Hợp, để hai đứa nhỏ ngồi cùng nhau, tôi ngồi giữa Lý Thanh Yến và Lý Y Hợp để kịp thời cản anh ta gắp tôm của thằng bé.
Diêu Tinh Nam cười khúc khích, đôi mắt Lý Y Hợp cong cong cười nhìn tôi, dùng muỗng xúc một con tôm vào miệng.
“Chuyện hôm qua là tôi suy nghĩ chưa cẩn thận.
Xin lỗi.” – Lý Thanh Yến không đầu không đuôi nói một câu.
“Không sao, sau khi chúng tôi đi hai người có sao không?” – Tôi lo lắng hỏi.
“Không có gì, đều là bạn cũ cả.”
“Dì đó ở lại nhà chú ạ?” – Diêu Tinh Nam nói leo.
“Ừ, ngủ trong phòng của chú rồi.” – Lý Y Hợp tiếp lời.
Tôi vừa định vui mừng vì Lý Thanh Yến đã giác ngộ, tên này đã vội vàng giải thích: “Nhưng hôm qua tôi ngủ cùng Y Hợp.”
Được lắm, xem ra anh không cứu được rồi, sống cô độc đi!
“Cậu thích dì đó không?” – Diêu Tinh Nam hỏi Lý Y Hợp.
Lý Y Hợp bỏ muỗng xuống, nhìn lên trần nhà suy nghĩ một lúc, sau đó mới nghiêm túc lắc đầu.
Nhìn dáng vẻ của thằng bé, tôi suýt nữa bật cười.
Lý Thanh Yến hơi căng thẳng nhìn tôi: “Làm sao? Cô cười gì vậy?”
“Không có gì.”
Tôi lắc đầu.
Tôi nhớ kiếp trước Lý Y Hợp có một thói quen như vậy – nếu lúc đang ăn mà hỏi anh một vấn đề thì anh sẽ bỏ hết đồ trong tay xuống, nuốt thức ăn trong miệng, nếu không như vậy thì anh ấy sẽ không có cách nào rút ra kết luận.
Ngay cả khi bạn hỏi vấn đề nhàm chán nhất trên đời, anh ấy cũng sẽ trả lời một cách nghiêm túc, không bao giờ làm cho có lệ.
Cái dáng vẻ này, cho dù trôi qua bao nhiêu năm nữa thì nghĩ lại vẫn thấy dễ thương!
Ăn sáng xong, Lý Thanh Yến trực tiếp đi làm.
Vậy mà anh có thể tự nhiên đẩy trách nhiệm đưa Lý Y Hợp đi học lên người tôi, còn ăn chực một bữa sáng.
Thật sự không nghĩ tới anh ấy lại mặt dày như vậy!
Tôi gặp Lưu Tử Nghiên ở cổng trường mẫu giáo.
Lúc đầu nhìn thấy tôi dẫn theo một cậu bé, cô ta có vẻ rất kinh ngạc, nhưng khi nhìn thấy đó là Lý Y Hợp thì cô ta thở phào nhẹ nhõm, trợn mắt nhìn tôi rồi đi luôn.
Tin tức về cái chết của Hứa Kim Lan đã lộ ra rồi, điều này không phải là một tin tức nhỏ ở đây.
Không tiện ở bên ngoài lâu, tôi liền trực tiếp về nhà.
Về đến nhà, tôi tóm tắt lại những sự việc bản thân đã làm gần đây.
Vấn đề mua nhà đã được trao đổi với bên bất động sản, chỉ chờ có căn phù hợp là mua ngay.
Những cái khác thì chỉ có thỏa thuận về quyền nuôi con và số nợ 5.13 triệu, tôi phải cắt đứt với Diêu Kế Lai càng sớm càng tốt.
Nợ nhiều như vậy, muốn trả nhanh mà chỉ đi làm thêm thì không được, nhưng buôn bán ngược lại có khả năng, cộng với một số kinh nghiệm của bản thân tôi trong kiếp trước, chuyện này đáng để thử sức.
Về việc làm gì thì tôi đã có ý tưởng sơ bộ trong đầu, việc còn lại là làm sao để tìm được đối tác, hiểu rõ về các nhà cung cấp vật liệu cũng như đơn vị phân phối.
Tuy nhiên ở thời đại này, ngành tôi muốn làm gần như bằng không, muốn bắt đầu một phương diện mới là khá khó khăn.
Tôi bật điện thoại, trong đầu vừa liên tưởng đến các từ khóa vừa tìm kiếm, sau đó ghi lại những thông tin có khả năng hữu ích.
Vào lúc này, điện thoại nhảy lên một gợi ý:
*Ở đây tác giả dùng 幺鸡来 thay cho 姚继来 vì trong 幺鸡来 có từ “gà”.
Máu gà dùng để chỉ hành vi châm biếm sự phấn khích đột ngột của người đó về một người hoặc một sự vật cụ thể, và nó cũng có ý nghĩa chế giễu.
Khi nhìn thấy tiêu đề này, tôi nghĩ đây là áp phích quảng cáo, vừa định tắt đi thì chợt nhận ra đó là một từ gần âm*, tôi vội vàng bấm vào bài.
*幺鸡来 (Yāo jī lái) đọc gần với âm với 姚继来 (Yáo jì lái).
Link sau bài viết, chính xác là bài viết tôi đã đọc lần trước, nhìn kỹ thì người đăng bài viết là cùng một người, số tài khoản của người đó là một dãy số được tạo tự động; nhấp vào trang chủ, ở đó trống không, ngay cả tên cũng không có.
Bên dưới bài đăng mới có rất nhiều bình luận, ngoài việc bùi ngùi không biết nhà họ Hứa là ai thì có rất nhiều lời chửi mắng Diêu Kế Lai sẽ không được chết yên ổn, có một vài người lẻ tẻ là tò mò không biết chủ thớt có thâm thù gì với Diêu Kế Lai.
Đột nhiên một avatar quen mắt hiện lên, là tài khoản Sữa Mực đó.
Bình luận của cô ấy vẫn bùng nổ như ngày nào: [Tung tin vịt – chết cả nhà!]
Thời gian trả lời là một phút trước, tôi vội vã nhắn tin cho cô ấy.
[Xin chào, tôi vừa thấy phản hồi của bạn trong một bài đăng nghi ngờ là có liên quan đến anh Diêu.
Tôi cảm thấy có ẩn tình trong này, có tiện tiết lộ một chút không?]
Đối phương quả nhiên đang online, trả lời lại rất nhanh: [Đối với một số điều mà chủ thớt đã nói, đều có thể tìm thấy những tin tức liên quan trên internet, bạn tự lướt trên dòng thời gian đi!]
Người ta đã nói như vậy nên tôi không cố hỏi thêm nữa.
Theo lời cô ấy nói, tôi mở lại công cụ tìm kiếm lần nữa.
Chuyện tối qua Diêu Kế Lai đến, tôi không nói với bất kì ai.
Lúc đó, sau khi nói những lời khiến người khác không hiểu nổi, Diêu Kế Lai lại chìm vào giấc ngủ.
Tôi lục lọi tìm điện thoại di động của anh ta, gọi cho thư ký.
Thư ký đến, anh ta mặc một bộ quần áo bình thường, không có sự gò bó của bộ vest đen nhìn anh ta có vẻ thoải mái hơn nhiều.
“Làm phiền anh rồi.” – Nhìn anh ta dìu Diêu Kế Lai lên xe, tôi tiến lên trước nói.
“Cô Tống khách sáo rồi.
Tôi họ Cao, cô gọi tôi tiểu Cao là được.”
Tôi cười, dặn dò một tiếng: “Anh có biết chìa khóa nhà của anh Diêu ở đâu không? Nếu không biết thì thuê một phòng khách sạn cũng được.”
Tiểu Cao mở to mắt nhìn tôi, mang theo chút tò mò nói: “Ngài Diêu chưa bao giờ về nhà, cô không biết sao?”
“Không về nhà? Vậy anh ta ở đâu?”
“Ở trong phòng làm việc.
Đàn anh trong công ty cho tôi biết, ngài Diêu ở công ty quanh năm, hầu như không bao giờ trở về nhà.”
Nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua, tôi vô thức gõ dòng chữ "Hứa Kim Lan Diêu Kế Lai".
Mỗi tin tức hiện ra đều là một dấu ấn thê lương cho tình yêu của Hứa Kim Lan.
Nội dung của các bản tin cũng tương tự nhau, đều nói tình yêu của hai người bắt đầu từ sự động lòng từ tâm hồn thiếu nữ của Hứa Kim Lan, Diêu Kế Lai thuận buồm xuôi gió, sau khi kết hôn thì lộ bản chất thật; Hứa Kim Lan uống thuốc tự tử, cuối cùng dẫn đến câu chuyện sụp đổ tài sản của Hứa gia.
Một số bài báo đề cập rằng, một bước ngoặt lớn trong sự phát triển của thương hiệu đồ lót Lan xảy ra sau khi Diêu Kế Lai tốt nghiệp và tiến vào xưởng nội y.
Trước đó, những sản phẩm mà Lan sản xuất chỉ là cotton bình thường, không gợi cảm và lộng lẫy như bây giờ; những người trong ngành cho rằng, chính tình yêu của Hứa Kim Lan dành cho Diêu Kế Lai đã truyền cảm hứng cho sự đổi mới của đồ lót, dẫn đến toàn bộ phong cách của nhãn hiệu đã diễn ra một bước ngoặt quyết định.
Cái chết của Hứa Kim Lan chắc chắn đã mang lại ảnh hưởng rất lớn cho Nội y Lan.
Cùng với sự bùng phát của hàng loạt tài liệu đen như “Diêu Kế Lai đi cửa sau, lấn quyền ông Hứa”, “Hứa Kim Lan uống thuốc trừ sâu”, thương hiệu Nội y Lan nhanh chóng bị tiếng xấu, không ít cư dân mạng nói rằng tương lai họ sẽ không bao giờ bước chân vào cửa hàng đồ lót Lan nữa.
Mặc dù vậy, phía văn phòng chính thức của Lan và Diêu Kế Lai đều không đứng ra giải thích.
Mọi người nói rằng Diêu Kế Lai chắc chắn sẽ bán Nội y Lan và thay thế bằng tài sản khác, một người như vậy nhất định sẽ không để cho quá khứ đen của mình tồn tại, anh ta còn lâu mới quan tâm đến thương hiệu Lan.
Tôi tìm kiếm tất cả đầu mối trong điện thoại, còn viết tất cả thời gian của các sự kiện liên quan lên giấy; buổi trưa ăn chút gì đó, rồi lại tiếp tục tìm kiếm thông tin liên quan trên các trang web lớn, ngay cả một số bình luận cũng không bỏ qua.
Khi sắp viết kín một trang giấy, tôi nhận được một tin nhắn từ Lý Thanh Yến:
[Cuối tuần là sinh nhật Lý Y Hợp, tôi không biết làm gì để chúc mừng thằng bé, cô cho tôi một vài ý kiến đi.]
Tôi xem lịch, sao lại quên việc này được chứ! Sinh nhật của Lý Y Hợp à…
[Đi công viên giải trí đi!]
[Cùng nhau?]
[Được thôi.]
Lý Y Hợp là một đứa nhỏ trưởng thành sớm, sống nương tựa vào chú, tuổi thơ rất thiếu thốn, không phải là không có tiền, trên thực tế là vì Lý Thanh Yến chưa từng kết hôn, không thể tính toán được nhiều việc, chưa kể sau này anh ấy còn trở thành một bác sĩ nhi khá có tiếng, công việc rất bận rộn – không nói quá khi nói rằng Lý Y Hợp lớn lên một mình.
Nếu tôi đã có cơ hội để giúp cho thời thơ ấu của anh ấy trọn vẹn, tại sao lại không làm chứ?
Tôi tìm kiếm cẩm nang trò chơi của công viên giải trí gửi cho Lý Thanh Yến.
Vừa cất tờ giấy viết đầy chuyện của Hứa Kim Lan và Diêu Kế Lai đi thì đúng lúc nhà trẻ tan học.
Bước ra từ trường mẫu giáo, Diêu Tinh Nam bĩu môi, lúc đến chỗ tôi, thậm chí nó lầm bầm, nắm lấy tay tôi muốn rời đi.
“Đợi một chút, chúng ta về cùng Y Hợp luôn.”
Diêu Tinh Nam lắc đầu như cái trống lắc: “Không cần!”
“Từ nay con không thèm chơi với Lý Y Hợp nữa!”
Tôi hơi bất ngờ: “Sao vậy?”
“Cậu ấy chơi với Kiều Kiều, con không thèm quan tâm đến cậu ấy nữa!”
Nói rồi Diêu Tinh Nam lôi tay tôi, không có ý dừng lại khi nhìn thấy Lý Y Hợp bước ra từ nhà trẻ.
“Kiều Kiều là ai vậy?” – Tôi hỏi.
Diêu Tinh Nam kiễng chân lên tìm, rồi chỉ một cô bé mặc hoodie trắng quần jean đang đi ra từ cổng trường.
“Chính là bạn đó!”
“Bạn nhỏ đó thật dễ thương!”
Tôi quan sát cô bé Kiều Kiều đó từ xa, chỉ thấy trên cái đầu nhỏ có một búi tóc tròn tròn rất dễ thương; cô bé vui vẻ tạm biệt bạn bè, vẻ ngoài ngây thơ, hoạt bát thật khiến người ta quý mến.
“Bạn ấy không dễ thương!” – Diêu Tinh Nam tức giận hét lớn – “Một chút cũng không dễ thương! Con mới là người dễ thương nhất!”
Tôi không ngờ con bé lại để ý đến vậy, cũng chưa từng nhìn thấy nó tức giận như này bao giờ.
Cơn giận của con bé dường như không dứt mà càng ngày càng tăng lên, nhìn thấy Lý Y Hợp đến gần, nó hét vào mặt thằng bé: “Mình sẽ không chơi với cậu nữa!”
Lý Y Hợp nhỏ hơi lúng túng dừng bước.
“Tinh Nam, không được tức giận bừa bãi!” – Tôi cũng có chút bực mình.
Cái mặt tức giận của Diêu Tinh Nam phồng lên: “Là cậu ấy không tốt! Ai bảo cậu ấy chơi với Kiều Kiều!”
Thấy con bé vô lý như vậy, tôi không nhịn được hỏi lại: “Tại sao cậu bé không thể chơi với Kiều Kiều?”
Diêu Tinh Nam khẩy móng tay của mình, miệng mếu máo, đột nhiên khóc lớn: “Rõ ràng con với cậu ấy quen biết trước mà!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...