Mỗi một chữ đều thật đáng sợ, mặc dù khuôn mặt của các nhân vật trên bức tranh đã được làm mờ, nhưng vẫn có thể nhìn ra bóng dáng của Diêu Kế Lai.
Tôi do dự một giây, mở bài đăng lên.
Cái gì mà “Phượng hoàng nam*”, Khổng tước nam* tồn tại ở trước mặt chúng ta” chứ, đó đều là sự tồn tại yếu ớt mà thôi! Đều là “chiến ngũ tra*”!>
*Phượng hoàng nam (凤凰男): (Tiếng lóng trên Internet) anh chàng lớn lên ở nông thôn, có được chỗ đứng ở thành phố nhờ làm việc chăm chỉ.
*Khổng tước nam (孔雀男): ám chỉ những người đàn ông thích ăn mặc và làm đẹp hơn phụ nữ, họ không bao giờ quên khoe khoang về bản thân, như thể họ là người hiểu biết nhất, có năng lực nhất, có giá trị nhất, dũng cảm nhất và quyến rũ nhất trên thế giới.
*Chiến ngũ tra (战五渣): ngôn ngữ mạng, có nguồn gốc từ “Dragon Ball”, viết tắt từ câu đầy đủ là “Sức chiến đấu chỉ có 5 mảnh vụn”.
Ép chết cha vợ thì cũng thôi đi, cùng lắm coi như tuyệt hậu, nhưng việc đầu độc vợ như này thì có mấy người làm được chứ?!
Theo một nguồn đáng tin cậy, Diêu XX vốn là con trai duy nhất của một gia đình nghèo khó có cha nát rượu, cờ bạc và mất sớm, mẹ anh ta một mình nuôi anh ta.
Nhà nghèo không đủ tiền đi học nên Diêu phải bớt gánh nặng giúp mẹ bằng cách cắt cỏ lợn thuê cho người khác làm việc đồng áng.
Với xuất thân như vậy, mọi người đã rất choáng váng khi anh ta kết hôn với “bạch phú mỹ” và đạt đến đỉnh cao của cuộc sống như bây giờ.
Anh ta đã làm như thế nào vậy?
Đúng rồi! Dựa vào cha vợ!
May mắn thay, Diêu đã gặp được ông chủ Hứa – chủ một xưởng sản xuất nội y ít tiếng tăm lúc bấy giờ.
Ông chủ Hứa tuy kinh doanh nhỏ nhưng có tấm lòng tốt, ông đã dẫn dắt cả xưởng làm một số việc từ thiện và quyên góp tiền xây dựng Trường Tiểu học Hy Vọng.
Khi ông Hứa đích thân đến quê Diêu khảo sát thì đã gặp được Diêu, không biết vì sao Diêu lại lọt được vào mắt xanh của ông chủ Hứa, thế là ông ấy ngay lập tức quyết định bảo lãnh cho Diêu đi học đến khi tốt nghiệp đại học.
Diêu đã tận dụng cơ hội này, một đường thuận lợi học xong đại học.
Các bạn tưởng chuyện đến đây là xong sao? Vậy thì sự lương thiện đã kìm hãm sức tưởng tượng của bạn rồi!
Diêu mượn lực của Chủ tịch Hứa để học xong đại học còn chưa tính, anh ta thế mà còn nhắm vào sản nghiệp của gia đình Chủ tịch Hứa! Nếu không, thân là sinh viên tài chính, anh ta chạy đến xưởng sản xuất nội y của người khác làm gì? Còn không phải là đã hạ dã tâm nuốt chửng gia sản của người khác hay sao!
Trong này không thể không nhắc đến một nhân vật chủ chốt khác! Ông chủ Hứa chỉ có duy nhất một cô con gái, tên là Hứa JL.
Ông Hứa già rồi mới có cô Hứa JL nên vô cùng chiều chuộng, từ nhỏ đến lớn JL chưa từng phải chịu khổ, nỗi khổ nửa đời sau của cô cũng là do tự cô tìm lấy!
Sau khi Diêu tốt nghiệp đại học thì đến làm nhân viên nhỏ ở xưởng nội y, rất nhận được sự quan tâm của ông chủ Hứa, ông Hứa thường bảo anh ta về nhà ăn cơm, lúc này Hứa JL đã từ từ nhìn trúng Diêu.
Đòi sống đòi chết để được gả cho Diêu!
Công việc kinh doanh của xưởng nội y ngày càng tốt, Diêu cũng đảm đương rất nhiều công việc quan trọng.
Ông Hứa lúc này đã khá lớn tuổi, ông định để Diêu ở rể, làm người nối nghiệp.
Mặc dù ông Hứa có ơn với Diêu, mẹ anh ta cũng biết điều đó, nhưng bà không đồng ý để con trai ở rể.
Nhưng Diêu không quan tâm, đồng ý ngay lập tức, mẹ anh ta trong cơn tức giận liền chết luôn!
Bây giờ Diêu không còn gánh nặng tâm lý gì nữa, trực tiếp vào nhà họ Hứa, thành công tiếp quản xưởng sản xuất nội y, vươn mình trở thành chủ nhân của vận mệnh!
Nói không chừng người này cũng là một nhân vật tàn nhẫn, nếu không làm sao có thể từ núi nghèo trèo lên thành phố lớn như này chứ, còn có những hành vi đạo đức giả để trở thành ông chủ?
Thủ đoạn của Diêu cũng rất lợi hại, đầu tiên dần lấn quyền của ông cụ Hứa, đuổi ông ấy từ xưởng về nhà; để di dời tài sản của Hứa gia, anh ta đã thành lập công ty quản lý đầu tư nổi tiếng hiện nay, tất cả số tiền từ xưởng nội y đã được rửa thành của riêng anh ta.
Còn đối với Hứa JL thì cũng không vui vẻ gì, ỷ bản thân giàu có đẹp trai nên suốt ngày trăng hoa, sau này còn ngủ với một thư ký nhỏ của công ty, cô thư ký nhỏ đó còn sinh con trai.
Vì chuyện này mà Hứa JL nhất thời không chịu nổi, liền uống thuốc trừ sâu!
Bạn nói, cô ấy là một tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, vậy làm sao cô ấy nhìn thấy thuốc trừ sâu đây? Nếu không phải Diêu, người lăn lộn ở nơi đất khách để lớn lên… Nghĩ lại, thật sự rất đáng sợ phải không?!
Hứa JL uống thuốc trừ sâu, tuy được cứu sống nhưng đã mất đi khả năng sinh sản! Bây giờ thì tốt rồi.
Khi ông cụ Hứa nhìn thấy người kế thừa hoàn toàn không có hy vọng gì liền thở không được, đi luôn! Bà Hứa trong thời gian ngắn khó chấp nhận được thực tế, cũng theo đó cũng đến miền cực lạc luôn rồi.
Lúc này Diêu đã triệt để tự do rồi, nghe nói tại đám tang của vợ chồng ông Hứa, mọi người ai cũng bàng hoàng vì ngay cả một giọt nước mắt cá sấu anh ta cũng không thèm rơi! Cũng phải! Một người có thể làm cho mẹ mình tức chết thì ba mẹ vợ chết có là gì đâu?
Anh ta không nhảy lên vui sướng đã tích đức lắm rồi!
Chuyện sau đó mọi người đều biết rồi, bởi vì uống thuốc độc t.ự t.ử mà Hứa JL đã mắc bệnh chữa không được, quanh năm nằm liệt giường, Diêu thì cả ngày ở bên ngoài ca hát nhảy múa, nghe nói đến nhà cũng không về.
Theo như lời bàn tán, mấy năm này anh ta bao nuôi một cô gái, ngay cả con cũng có rồi, là thật hay giả thì không biết được.
Tôi bùng nổ với những thông tin này, đó đều có thể là hàng thật giá thật! Cầm một bộ đi hỏi ông già trong xưởng sản xuất nội y lúc trước, chắc chắn sẽ có người nhớ ra.
Thông tin của Diêu sẽ được đào bới ở đây đầu tiên, sau này có tin tức mới, chúng tôi sẽ cập nhật nó!>
Bài đăng tới đây là kết thúc, tôi bàng hoàng, không thể tự thoát ra.
Tuy một số bài viết cóp nhặt từ tư liệu đen, đúng sai khó phân biệt, nhưng bài đăng này miêu tả sự việc một cách chi tiết như vậy, còn nhắc đến người yêu và con cái của anh ta, có vẻ cũng có chút đáng tin.
Tôi kéo xuống dưới bài viết, hàng trăm bình luận đập vào mắt.
“Không phải chứ, chủ thớt nói những cái này có thể sẽ bị loại bỏ!”
“Vở kịch lớn của nhân gian, tôi sẽ ở lại chờ đợi cập nhật!”
“Chụp màn hình chụp màn hình chụp màn hình!!!”
“Diêu XX này có phải Diêu JL đó không nhỉ, nhìn hình rất là giống!”
“Lầu trên có ngốc không, xưởng nội y, Hứa JL, công ty đầu tư, có thể có một Diêu thứ hai sao?”
“Không phải chứ? Diêu tổng đó nhìn rất đẹp trai, hoàn toàn không thể nhìn ra lại là loại người đó… với cả, khí chất đó của anh ấy làm gì giống người có xuất thân nghèo đâu? Viết về người ta thế này không tốt đâu nhỉ?”
“Lầu trên là nữ phải không, vừa nhìn là giống cái loại muốn lên giường của người ta rồi, còn khí chất, khí chất cái gì? Khí chất của kẻ sát nhân?”
“Cái bài đăng này nói có căn cứ hẳn hoi, còn giống như việc có thật nữa!”
“Là thật là thật! Hứa JL năm đó uống thuốc trừ sâu đang ở trong bệnh viện ngay bên cạnh nhà chúng tôi, tôi nhìn thấy rồi!”
“Wow! Còn có nhân chứng nữa! Bệnh viện nào vậy?”
“Trời ạ, phượng hoàng nam thật đáng sợ, sau này phải tỉnh táo sáng suốt hơn, con một như tôi thật khổ quá mà!”
“Lầu trên ơi, tìm đối tượng không? Tôi là đàn ông tốt nè.”
…
Một chuỗi bình luận dài, có nghi ngờ, có chất vấn, có người chỉ ham vui và không nghĩ đó là vấn đề gì to tát, có một số hóng hớt khi nhàn rỗi, cũng có những người hoài nghi người trong cuộc, ra mặt ủng hộ người đăng.
Ngón trỏ lại lướt lên lướt xuống vài lần nữa, đột nhiên một câu trả lời lọt vào tầm mắt.
“Mẹ nó, xạo chó gì vậy! Chó hoang ở đâu nhảy ra làm loạn đấy, ngậm c.ứ.t phun người!
Phản hồi dữ dội này đã được nhiều bình luận trả lời lại:
“Ô, đây là tình huống gì vậy?”
“Vị này nếu biết tình hình thực tế thì mới nói, mắng người khác có tác dụng gì chứ?”
“Nếu mắng người có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì?”
Dù bên dưới có nhiều người trả lời nhưng dường như đối phương chẳng hồi âm.
Tôi nghĩ nội dung bài đăng quá chấn động, nhưng cuối cùng không dễ dàng gì mới thoát khỏi Diêu Kế Lai, tôi thực sự không muốn dính dáng gì đến anh ta nữa.
Là thật hay giả thì liên quan gì tới tôi?
Nhớ lại, tôi nhìn chằm chằm vào câu trả lời đầy ẩn ý đó, chậm chạp không rời mắt.
Ngay lúc tôi đang ngẩn người thì điện thoại rung lên, một tin nhắn đến, tôi bấm vào xem.
[Có kết quả kiểm tra rồi, Y Hợp không sao, không cần lo lắng.]
[Không sao là tốt, vậy thì tôi yên tâm rồi.] – Tôi đáp.
[Thằng nhóc Y Hợp đó rất thích quấn lấy cô, có thể do ba mẹ nó đi quá sớm, mà tôi cũng không chăm sóc kĩ càng, đã gây thêm phiền phức cho cô rồi.]
[Không phiền phức gì đâu.] – Tôi nhanh chóng trả lời, nghĩ một chút rồi nhắn thêm một tin – [Tôi cũng rất thích Y Hợp, sau này có cần gì cứ nói với tôi, tôi rất sẵn lòng giúp đỡ.]
[Cảm ơn.]
Tắt tin nhắn, tôi quay lại trang của bài đăng, chần chừ một lúc lâu, cuối cùng tôi nhấp vào trang chủ của người đã trả lời.
Người đó có ID là, chắc là phụ nữ, cô ấy quan tâm nhiều về chăm sóc da và nuôi dạy con cái, hầu hết nội dung cô ấy chia sẻ là về túi xách và giày dép.
Nhìn vào những bức ảnh cô ấy đăng, thỉnh thoảng lộ ra background, có lẽ là ở trong nhà, nhà được trang hoàng đẹp đẽ, có vẻ là một người có hoàn cảnh sống tương đối tốt.
Tuy nhiên vừa vào đã mắng người thì cũng là một nhân vật không vừa.
Tôi nhất thời không biết có nên hỏi cô ấy xem có biết sự tình gì không.
Nghĩ rất lâu, cuối cùng tôi vẫn gửi một tin nhắn riêng cho cô ấy:
[Xin chào, tôi thấy câu trả lời của bạn trong một bài đăng bị nghi ngờ cóp nhặt tài liệu đen về anh Diêu.
Bạn biết gì sao? Có thể nói một chút được không?]
Sau khi gửi tin nhắn riêng đi, tâm trạng của tôi trở nên phức tạp.
Một mặt, tôi cảm thấy giống như đang tự tìm phiền phức cho mình vậy; mặt khác, nếu nội dung bài đăng là giả, thì phải làm sao? Tôi có phải đăng bài để minh oan cho Diêu Kế Lai không?
Khó khăn lắm tôi mới cắt đứt được quan hệ với người đàn ông đó, làm như vậy chẳng phải sẽ khiến cho người ta biết tôi vẫn còn tình cảm?
May mà, sau khi tin nhắn được gửi đi, rất lâu vẫn không có hồi âm.
Tôi vui, nhưng cũng hơi sốt ruột, cảm thấy bản thân có chút tâm thần phân liệt – Không phải là lây Diêu Kế Lai chứ?
Ném điện thoại sang một bên, tôi chìm vào ghế sô pha, cố gắng ngừng suy nghĩ về nội dung của bài đăng đó.
Nhưng những từ đó giống như tâm điểm cứ lởn vởn trong tâm trí tôi, tôi nhắm mắt lại, những từ "Ba vợ", "Hứa JL", "Diêu XX" và "Ở rể" đang lăn lộn qua lại trong thế giới đen tối trong trước mắt tôi.
“Mẹ ơi?” – Giọng nói trẻ con vang lên.
Tôi mở mắt, là Diêu Tinh Nam, con bé và dì đã dậy rồi.
Nhìn thấy tôi nằm chợp mắt ở đây, dì liền đi vào phòng ngủ lấy chăn.
Diêu Tinh Nam leo lên ghế sô pha, dựa vào lòng tôi.
Mái tóc mềm mại của con bé cọ vào cằm khiến tôi rất ngứa.
“Con tỉnh rồi hả?”
“Dạ.
Ba đâu ạ?”
“...!Công ty của ba còn có việc, ba đã đi trước rồi.”
“Oh…”
Giọng nó nho nhỏ còn có một chút mơ màng chưa tỉnh.
Tôi định hỏi con bé có muốn uống nước không thì chuông cửa vang lên, dì đi ra mở cửa.
“Xin chào, cho hỏi đây có phải nhà của cô Tống không ạ?” – Ngoài cửa truyền đến giọng nói lạ của đàn ông.
“Đúng vậy.
Cho hỏi cậu là?” – Dì hỏi đối phương.
Nghe thấy bên ngoài có người nói tên của mình, tôi ôm Diêu Tinh Nam đi ra.
“Tôi là thư kí của ngài Diêu.
Ngài Diêu muốn tôi đến đưa đồ cho cô Tống.”
Nói xong anh ta đưa cho tôi một tập văn kiện, rồi quay người đi luôn.
Lúc này tôi mới nhớ ra khi Diêu Kế Lai đi có nói sẽ đưa đồ gì đó cho tôi.
Cái túi đựng tài liệu trước mặt này đã khơi dậy trí tò mò của tôi.
Tôi mở nó ra, bên trong chỉ có một bản hợp đồng và một tờ giấy.
Bởi vì đang ôm Diêu Tinh Nam nên không tiện cầm đồ bên trong, khi tôi định đặt Diêu Tinh Nam xuống thì con bé đã thò một tay vào túi tài liệu, gần như vùi toàn bộ cánh tay nhỏ của mình vào mới rút ra được một tờ giấy.
Tôi và nó cùng đọc, Diêu Tinh Nam đọc to lên:
“Giấy chứng nhận nợ
Bên A: Tống Cẩm Du
Mượn tiền bên B: Diêu Kế Lai
Vì mẹ phải trị bệnh, chữ này thì không biết, tổng cộng 5,13 triệu…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...