Trùng Sinh Tôi Là Bạch Liên Hoa


Kể từ khi nói ra câu đó, Cố Thiên Kỳ từ đầu tới cuối cũng đều chưa mở miệng thêm một lần nào nữa.

Mà sự im lặng này của hắn, so với những lời chất vấn, mắng chửi, thì lại chỉ khiến Hạ Đồng cảm thấy bất an hơn.
Trong suốt dọc đường trở lại Cố gia, sắc mặt Cố Thiên Kỳ vẫn luôn rất kém.

Mà việc này, cũng khiến Hạ Đồng cảm thấy, có lẽ, đoạn tình cảm này, e là đã tới lúc đi đến hồi kết rồi.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi chuyện này thật sự xảy ra, Hạ Đồng vẫn có cảm giác rất mông lung, tựa như bị đánh thức khỏi giấc mộng đẹp, lần nữa đối mặt với địa ngục tăm tối - nơi mình nên thuộc về.
Chỉ là, nếu hỏi Hạ Đồng, ngày hôm nay có hối hận vì đã đến tìm Tô Sở Sở hay không, cô nhất định sẽ cho ra một câu trả lời khẳng định, đó là…không.
Nếu hắn đã biết rồi, vậy thì cứ biết đi…
Ông trời đã không muốn cô tiếp tục sống trong loại hạnh phúc được dựng lên từ vô số lời nói dối này, vậy thì kết thúc tại đây có lẽ cũng là sự giải thoát cho cả hai.
Vừa bước vào nhà, cũng không nhìn Hạ Đồng thêm một chút, Cố Thiên Kỳ cũng đã trực tiếp đi thẳng đến thư phòng của mình, đóng sầm cửa lại.


Khiến đám người làm xung quanh đều không khỏi nghi hoặc, lấy làm lạ.
Dù sao, bất kể là lúc Tô Sở Sở bị vạch trần, hay Cố Thiên Thừa bị cảnh sát bắt giữ, bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy Cố Thiên Kỳ lộ ra vẻ mặt u ám như vậy.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, Hạ Đồng cũng không hề mở miệng níu kéo hay giảng giải thêm điều gì.

Bởi vì diễn lâu như vậy, cô quả thật cũng đã có chút mệt mỏi rồi.
Tô Sở Sở, Cố Thiên Thừa đều đã nhận được kết cục thích đáng nhất…
Không còn thù hận, cũng không cần trả thù, bây giờ đây, cô đã không còn lý do gì để tiếp tục đóng kịch nữa.
Cố Thiên Kỳ là người thân duy nhất còn lại trên đời này của cô, là động lực để cô có đủ dũng khí sống tiếp sau khi đã trả được thù cho cha mẹ.Mà bây giờ đây, hơi ấm đó đã không cần cô nữa...! Đứng ở cầu thang một lúc lâu, lúc này, Hạ Đồng cũng chỉ tựa như máy móc, buộc chân nặng trĩu quay trở về phòng của mình.
Đem con thú bông xấu xí trưng bày trong tủ đầu giường lấy ra, vuốt ve bộ lông đen xì của nó, nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ bên cạnh Cố Thiên Kỳ, Hạ Đồng bất giác liền mỉm cười.
Hôm nay, Hạ Đồng vẫn mặc một bộ váy trắng rất xinh đẹp, dưới nắng chiều, cả người cô cũng giống như được phủ lên một tầng quang mang, thánh khiết mà lại rực rỡ.
Gió lướt qua không trung, khiến vạt áo của cô hơi tung bay, nhẹ nhàng phất phơ, tựa như một giây sau có thể mang theo cô thuận gió bay lên, hoàn toàn tan biến giữa thế gian.
Khi Cố Thiên Kỳ lên đến sân thượng, vừa vặn liền bắt gặp hình ảnh như vậy.
Lúc này, Hạ Đồng đang đứng ở sát lan can, trong tay cầm lấy con thú nhồi bông xấu xí mà hắn tặng, ánh mắt nhìn về nơi xa, không chút tiêu cự, khiến người ta không dám hoài nghi một giây sau cô có thể đột ngột nhảy xuống hay không.
“Đồng Đồng!”
Nghe thấy tiếng gọi của hắn, Hạ Đồng liền vô thức quay đầu nhìn lại, tựa hồ có chút kinh ngạc khi thấy hắn xuất hiện ở đây.
Thật ra, ngoài mặt ra vẻ không quan tâm, nhưng thật ra, Cố Thiên Kỳ vẫn luôn âm thầm chú ý đến cô.

Nên khi nghe người hầu nói cô một mình đi lên sân thượng, hắn cũng đã không chút do dự đuổi tới, chỉ sợ cô làm chuyện dại dột.
“Anh cả…” Giây phút ngạc nhiên qua đi, ngay sau đó, Hạ Đồng cũng đã nở một nụ cười nhợt nhạt, mang theo cảm giác nhẹ nhõm, như đã thành công trút hết được gánh nặng, không còn vướng bận điều gì.
Đồng tử thít chặt, cảm xúc trong ánh mắt của Hạ Đồng lúc này đã khiến trái tim Cố Thiên Kỳ như ngừng đập, giọng nói cũng có chút phát run:“Đồng Đồng ngoan, mau lại đây với anh, đừng đứng ở nơi đó, nguy hiểm lắm…”

“Có chuyện gì chúng ta từ từ nói, em ngàn vạn phải tỉnh táo, đừng xúc động…”
Rõ ràng đã từng bị lừa gạt rất nhiều lần, nhưng lúc này, Cố Thiên Kỳ vẫn không thể bỏ mặc Hạ Đồng.
Bởi vì hắn sợ, sợ cô không phải đang lạc mềm buộc chặt, dùng khổ nhục kế, muốn nhận lấy sự thương xót của hắn, mà là thật sự nghĩ quẩn, không muốn sống nữa.
Chưa nói đến chuyện đứa con trong bụng, chỉ riêng việc nghĩ đến viễn cảnh cô nhảy xuống ở ngay trước mắt mình, hắn đã có cảm giác giống như bị người bóp chặt cổ họng, đau đến không thở nổi.
Hắn không dám cược, lại cược không nổi.
Hắn thà rằng tiếp tục bị cô lừa gạt, bị nắm mũi dắt đi, chứ không muốn để cô cứ vậy biến mất khỏi cuộc sống của mình, vĩnh viễn không bao giờ quay lại nữa.
“Em đang rất tỉnh táo, cũng rất bình tĩnh.” Nhìn Cố Thiên Kỳ đang cẩn thận từng li từng tí tiếp cận chính mình, Hạ Đồng cũng liền chầm chậm lui lại, đến tận khi bàn tay đã nắm lấy biên giới của lan can.
“Anh chỉ cần đứng yên đó là được, đừng tới đây…”
Không dám làm Hạ Đồng kích động, Cố Thiên Kỳ chỉ có thể làm theo lời cô, đứng yên tại chỗ, nhưng trong lòng vẫn đang tìm cách để kéo cô ra khỏi vị trí nguy hiểm đó.
Nhìn thấy Cố Thiên Kỳ làm theo lời mình, lúc này, Hạ Đồng rốt cuộc mới có thể đem lời duy nhất mà mình muốn nói thổ lộ ra.
“Nếu người anh yêu là Hạ Đồng ngây thơ, trong sáng kia, vậy thì rất xin lỗi, e rằng phải làm anh thất vọng rồi, bởi vì cô ấy đã sớm chết…”
“Mà ở lại đây, cũng chỉ có một Hạ Đồng mưu mô giả dối, vì mục đích có thể bất chấp thủ đoạn mà thôi…”
Rốt cuộc cũng đã không chờ đợi được nữa, nhân lúc Hạ Đồng tựa như đang hồi tưởng lại điều gì trong quá khứ, Cố Thiên Kỳ cũng đã lập tức bước nhanh tới, không cho cô cơ hội phản ứng liền đã lập tức níu lấy tay cô, kéo vào trong.
Vì sợ Hạ Đồng sẽ giãy giụa, làm động thai, hắn dứt khoát cũng liền ôm chầm lấy cô, lớn tiếng hô lên:“Hạ Đồng! Em muốn chọc anh phát điên lên có đúng không?”
"Chẳng lẽ không thể cho anh một chút thời gian để bình ổn lại, suy nghĩ kỹ mọi chuyện sao? Tại sao lại phải xúc động như vậy? Cái gì mà ngây thơ hay dối trá? Chẳng phải anh đã từng nói, cho dù em có biến thành bộ dạng gì đi chăng nữa, em vẫn mãi mãi là Hạ Đồng mà anh yêu nhất sao?

“Có lẽ anh sẽ hoảng loạn, sẽ bất ngờ, sẽ tổn thương khi phát hiện mình bị lừa, nhưng đó cũng không trở ngại cho việc anh yêu em chỉ bởi vì đó là em.”
Thời khắc này, tựa như thật sự bị Hạ Đồng dọa sợ, Cố Thiên Kỳ đã bắt đầu thất thố, thậm chí, ngay cả khí chất nho nhã thường ngày cũng đều đã tan biến không còn gì.
“Em dụ dỗ anh cũng tốt, lừa gạt anh cũng được…chỉ cần em muốn, vậy thì cứ tiếp tục dối gạt anh tiếp đi.

Một ngày, một tháng, một năm, thậm chí là cả đời…anh cũng đều cam tâm tình nguyện, không oán trách nửa lời.”
**Mọi người đội nón bảo hiểm cho kỹ nha, chương sau cua gắt lắm luôn đấy, quay xe phút 90.╮(╯▽╰)╭
**Sẵn tiện thì sắp đến đại kết cục rồi, ta liền gửi nhẹ hình mẫu của Đồng Đồng ở đây cho mọi người xem.

Xinh đẹp kiểu này ta thấy ta còn mê, huống hồ gì anh cả.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận