Ngồi trên chiếc giường đắt tiền êm ái, Ninh Sương trầm ngâm nhìn ra ngoài, nhìn những chú chim sẻ nhỏ đậu trên ban công của phòng ríu rít hót ca, cô cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Chính bản thân cô cũng không biết tại sao bản thân lại làm hành động đó, hành động giận dỗi trong vô thức.
Cô không có tình cảm với Lục Tư Nghiêm, tất cả những gì cô thể hiện ra đều là diễn để hắn lơ là cho cô tự do, thứ mà cô cần.
Hắn là một phần quan trọng trong kế hoạch làm lại cuộc đời của cô.
Cảm giác hụt hẫng khi người khác không tin tưởng mình, cái cảm giác này cô đã từng trải qua năm cô còn nhỏ.
Nhớ lại năm ấy cô vừa lấy tiền dành dụm của mình đi mua một chiếc bánh kem socola thơm ngon cho sinh nhật hôm ấy, không hiểu vì sao trùng hợp lúc đó mẹ cô phát hiện nhà mất tiền, số tiền đó không quá lớn nên mọi người suy luận không phải trộm.
Lúc ấy tất cả mọi người từ người làm đến cha mẹ, đến cả em trai cô đều nhìn vào chiếc bánh kem trong hộp đó mà khẳng định cô trộm tiền để mua nó.
Sao nhỉ? Cảm giác bị chính người trong nhà nghi ngờ rất lạ…rất đau, cũng có chút lạc lõng, lúc đó cô chỉ biết khóc nấc lên giải thích cho chiếc bánh kem nhỏ của mình trong sạch, nhưng tuyệt nhiên không ai tin cô cả, mẹ và cha đã bỏ đói cô một ngày để tự kiểm điểm.
Nhưng số tiền đó rớt ở dưới gầm giường phòng bà Mộc, người làm dọn dẹp phát hiện liền giúp cô rửa oan, lúc đó mẹ và cha không nói gì chỉ nói một câu 'Ra là hiểu lầm, con đừng để bụng’, cô còn có thể nói gì ngoài vâng với dạ?
Mùi vị của chiếc bánh kem năm đó cô không còn nhớ, nhưng cảm giác uất ức đến bật khóc hôm ấy cô không quên nổi.
Không ngờ cảm giác đó lại đến một lần nữa, cô cuộn mình trên giường, phơi người dưới ánh sáng nhạt nhòa của vầng trăng, thiếu nữ mềm mại gục đầu xuống như có nhiều nỗi khổ tâm.
[.]
"Cậu chủ…” ông Dương bồn chồn nhìn Lục Tư Nghiêm, hắn đã ngồi thất thần trong thư phòng cả tiếng đồng hồ, không làm việc không xem tài liệu báo cáo mà chỉ nhắm mắt, lâu lâu lại nhìn bức ảnh trong khung trong ngăn kéo.
Ông biết cậu chủ nhà ông đang bứt rứt chuyện của Ninh Sương, nhưng lạ là Lục Tư Nghiêm không gọi người phá khóa cửa phòng cô mà lại để cô về phòng.
Đồng hồ điểm 9 giờ, cuối cùng Lục Tư Nghiêm cũng có chút động tĩnh, hắn đưa tay day thái dương, dáng vẻ ảo não khác lạ.
Sau đó hắn lại bật dậy khỏi ghế rồi đi ra khỏi phòng, dặn dò quản gia Dương đi mua một ly trà sữa socola về trong 5 phút rồi bỏ đi.
_Lộc cộc_
Tiếng gõ cửa đều đều phát ra, Ninh Sương ngẩng đầu nhìn ra cửa, cô biết đó là hắn, nếu là người khác chắc chắn sẽ lên tiếng.
Ninh Sương do dự đứng trước cánh cửa, cô nhìn tay nắm một lúc vẫn là quyết định mở cửa.
_Cạch_
"Lục Tư Nghiêm…anh…về phòng đi,em muốn ở một mình,” cô cúi thấp đầu quay người đi về phía giường ngồi xuống.
Hắn đi đến chỗ cô, cửa không đóng lại, hắn nhìn xuống Ninh Sương, cơ thể cô đang run.
Từ khi bị giam lỏng Ninh Sương luôn sinh ra cảm giác sợ hãi, tuy chỉ là chuyện ở kiếp trước nhưng không biết chừng hắn lại giam lỏng cô ngay bây giờ.
Cũng vì vậy mà khi cô chẳng may làm tâm trạng hắn đi xuống, cả người luôn luôn có cảm giác bất an, run rẩy không lý do.
"Tư Nghiêm?” Cô biết hắn đứng trước mặt cô thông qua mũi giày, nhưng hắn im lặng như vậy…không phải là đang nổi điên đó chứ?
Bỗng một cảm giác ẩm ướt xuất hiện trong khoang miệng, mùi hương bạc hà thoang thoảng lan toả khắp miệng cô, vì bất ngờ mà cô trợn tròn mắt, môi hé mở hình chữ O.
Đầu lưỡi hắn luồn lách qua hàm răng trắng xinh của Ninh Sương, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ đang vì sợ hãi mà rụt lại kia, sự mềm mại và ngọt ngào này suýt đã khiến hắn mất kiểm soát.
"A Nghiêm…” Cô đẩy được hắn ra liền ra sức thở, tưởng như sắp chết ngạt đến nơi rồi.
Bàn tay to lớn của hắn nắm gọn lấy bàn tay trắng nhỏ của Ninh Sương, hắn không giỏi nói lời hoa mỹ nhưng vợ hắn đã giận lẽ nào lại không dỗ?
"Sương Sương, là anh sai, xin lỗi em, anh đáng lẽ không nên nghi ngờ em,” giọng điệu trầm thấp của Lục Tư Nghiêm như mật ngọt rót vào tai Ninh Sương, cơn giận ngầm trong lòng cũng hạ đi một phần.
Cô ngước mắt nhìn hắn, đây quả là một cảnh tượng hiếm có khó tìm, Lục Tư Nghiêm thật sự đang đứng trước mặt cô xin lỗi.
Một con người tàn nhẫn trên thương trường, bình thường lãnh đạm nghiêm túc lại có tính chiếm hữu cao nay đã hạ mình đi xin lỗi, cô biết bây giờ không phù hợp để giận lẫy với hắn.
Giận lẫy nếu như không có chừng mực khiến hắn tức giận, cô sợ cái mạng của mình không giữ nổi.
Nhưng nhân cơ hội này cô phải làm rõ mọi chuyện, lấy thêm sự tin tưởng từ hắn.
"A Nghiêm, em không giận anh, nhưng em muốn nói với anh rằng em tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội anh, nhất là chuyện gian díu với Chu Cảnh Nghi.
Em không còn thích hắn ta nữa, anh có thể nào tin em không?” Cuộc đời này của cô đã dính líu quá nhiều đến Lục Tư Nghiêm, ngoài hắn ra cô còn có thể cưới ai sao?
"A Nghiêm, nếu sau này anh nghi ngờ em phản bội anh, vì vậy mà ghen tuông vô cớ cho người bắt em, em sẽ cắn lưỡi mà chết tại đây.”
Lục Tư Nghiêm đen mặt, đáy mắt thâm trầm nhìn Ninh Sương: "Em…”
Ninh Sương kiên định đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn, nếu không có sự tin tưởng này thì sau này sẽ còn vô vàn rắc rối nữa tìm đến, tốt nhất là giải quyết triệt để nó.
Lục Tư Nghiêm tiến tới hôn cô, nụ hôn này không mãnh liệt mà lại nhẹ nhàng xen lẫn cảm xúc ngọt ngào, hắn rúc mặt vào hõm cổ của Ninh Sương, tham lam hít lấy mùi hương hoa hương thảo trên người cô.
Sau một khoảng lặng im, hắn cất tiếng: "Được, hứa với em, sau này tuyệt đối tin tưởng em” bàn tay lớn của hắn để trên eo cô, ngón tay thon dài miết nhẹ lên phần thịt mềm.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...