Trong màn đêm tĩnh lặng, nơi mà bóng tối bao phủ lấy chỉ có ánh sáng yếu ớt từ vầng trăng chiếu xuống.
Thứ âm thanh chói tay của lưỡi dao tự dưng xuất hiện bên tai cô, Ninh Sương cảm giác như lưỡi dao sắc nhọn ấy đã đâm trúng một vật thế, tiếng chất lỏng phun ra khiến cô rợn người, nó không chỉ phát ra một lần mà là nhiều lần.
Tầm nhìn của cô mờ mờ ảo ảo, trước khi ngủ thiếp đi cô thoáng nhìn thấy một bóng lưng thiếu nữ, mái tóc vàng dài bay phấp phới theo ngọn gió, tiếng rì rào của cơn sóng biển hòa vào người con gái ấy rồi biến mất, tất cả lại chìm vào bóng đêm vô tận.
[...]
"Sương Sương, Sương Sương, em mau thức dậy!” hắn đã dậy từ sớm làm việc, 6 giờ liền quay về phòng đánh thức cô, nhưng cô gọi mãi không tỉnh, mặt mày trắng bệch, mắt nhắm nghiền thi thoảng còn nhíu lại như đang trốn tránh điều gì đó.
"Phù…khụ khụ,” cô vừa tỉnh dậy đã ho khan, cổ họng khô khốc, tay chân lại rã rời mỏi nhừ ra.
Nhìn thấy Lục Tư Nghiêm, cô ôm cổ hắn, cảm giác an toàn hiếm có này vậy mà xuất phát từ trên người hắn.
Qua một lúc lâu, hắn vỗ về cô, trầm giọng an ủi: "Mơ thấy ác mộng? Không sao, có anh ở đây.”
"Em không sao, em phải về trường nữa,” cô buông tay khỏi người hắn, lật đật xuống giường đi vào nhà vệ sinh, sau khi tạt nước lạnh vào mặt cô mới hoàn toàn tỉnh táo.
Giấc mơ đó kì lạ nhưng lại rất chân thật, tiếng sóng nước, tiếng lưỡi dao, bóng lưng đầy sát khí của thiếu nữ tóc vàng, tất cả đều rất rõ ràng trong tâm trí Ninh Sương.
"Chậc...chắc chỉ là mơ linh tinh thôi…”
Ninh Sương chỉ có thể tự an ủi bản thân, có lẽ giấc mơ đó sẽ không tái diễn lại nữa, mong là vậy.
Cô đánh răng rửa mặt, thay đồng phục xong mới xuống phòng khách, thấy Lục Tư Nghiêm ngồi bất động như pho tượng ở sofa, cô đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn.
"A Nghiêm, anh sao vậy?” Sắc mặt hắn rất lạ, trầm ngâm như đang suy nghĩ chuyện gì đó, vẻ mặt nghiêm nghị đến quản gia Dương cũng không dám nói gì, ông ấy lẳng lặng đứng bên cạnh, thấy cô đến liền hiểu ý mà rời đi.
Câu nói của Ninh Sương kéo hắn quay về lại hiện thực, Lục Tư Nghiêm vén lọn tóc của cô ra sau tai, ánh mắt đầy sát khí khi nãy giờ hóa ôn nhu nhìn cô: "Không sao, cùng nhau ăn sáng đi.”
Trên bàn ăn đã bày biện vô số món ăn nóng hổi, đối với ai chứ Lục Tư Nghiêm rất chú trọng việc ăn sáng, sáng nào cũng đều sẽ nhồi nhét đồ ăn cho cô đến no căng.
Cô múc một muỗng soup ăn, cảm giác ấm nóng lập tức lan toả trong khoang miệng, hương vị đậm đà từ nước dùng kết hợp với chút thịt cua, món soup của đầu bếp Lục gia quả nhiên ngon hơn bên ngoài, lần nào đến cô cũng muốn ăn món này.
Lục Tư Nghiêm ăn xong thì nhâm nhi tách trà nóng, dáng vẻ thư thái nhìn Ninh Sương ăn ngon lành bên cạnh, thấy cô ăn xong liền bảo quản gia Dương đi lấy xe chuẩn bị đưa Ninh Sương về trường.
"Bảo bảo, vậy em đi đây, anh nhớ đừng có mà quên em đó," cô hôn gió một cái rồi xách balo ra ngoài.
Trên xe được quản gia Dương đưa về trường, điện thoại gửi tới một loạt tin nhắn.
[Sương Sương, mình ở nhà ăn của trường đợi cậu] tin nhắn đó được gửi đến từ lúc 6 giờ, khá sớm.
[Lâu quá, sao cậu chưa đến?] Nửa tiếng sau Lâm Tuyết Tuyết lại nhắn.
Tin nhắn gần nhất là 2 phút trước.
[Nhanh nhé, mình đợi cậu]
Haiz, cô ta chơi trò này mãi không chán sao?
Âm thầm khiến Lục Tư Nghiêm ghen tuông giam lỏng cô rồi hôm sau liền gặp cô nói xấu hắn, mục đích là xúi cô đề nghị ly hôn.
Phải, mục đích của cô ta là muốn cô ly hôn với Lục Tư Nghiêm để cô ta có thể lên làm bà chủ nhà họ Lục.
Nhà họ Lục ở đất nước tỉ người này có ai lại không biết? Người kế thừa là một người đàn ông trẻ, vừa đẹp trai lại vừa có tiền có quyền, cô ta nào có dễ để cho cô chiếm lấy.
Quả nhiên khi Ninh Sương đến nhà ăn, Lâm Tuyết Tuyết bày ra dáng vẻ đồng cảm an ủi: " Sương Sương, mình hiểu mà, tên đó lại làm khó cậu đúng không? Hôm qua chắc là hắn ta ngồi bên cạnh nên cậu mới nói vậy, khổ cho cậu quá” nhìn cô ta tự biên tự diễn nói trên trời dưới đất mà cô ngáp ngắn ngáp dài, đợi Lâm Tuyết Tuyết nói xong mới đáp lại một câu: “Tuyết Tuyết, cậu quả nhiên là bạn mình, hiểu mình như vậy…”
" Đương nhiên, chúng ta là bạn thân của nhau, nếu hắn ta lại gây khó dễ cho cậu thì cứ nói với mình.” Nghe câu này của Lâm Tuyết Tuyết mà Ninh Sương xém bật cười, nói với cô ta thì được lợi gì? Nói để cô ta nhảy vào húp luôn?
Ninh Sương gật đầu, mỉm cười với cô ta: "Được”
Có vẻ như Lâm Tuyết Tuyết rất thoả mãn khi cô vẫn ngốc nghếch như mọi khi, cô ta nói: “Sương Sương à, hay cậu chịu khó trang điểm như trước có được không? Như vậy Lục Tư Nghiêm sẽ bị dọa sợ rồi buông tha cho cậu.” Tuy tin đồn Ninh Sương trang điểm hai tiếng đi học đều lan ra cả trường nhưng nam sinh đều rất thích vẻ đẹp này của cô, đi cạnh Ninh Sương khiến cô ta bị lép vế hẳn, một con người đố kị như Lâm Tuyết Tuyết tức nhiên không chịu được.
Nhưng vậy thì sao? Cô cũng đâu có muốn bị lép vế? Bà đây đẹp như vậy mới không muốn giấu giếm đó.
"Bác sĩ da liễu nói tình trạng da của mình rất xấu, nếu còn sử dụng mĩ phẩm nhiều như vậy sẽ làm da yếu đi, mình cũng bất đắc dĩ thôi.
Chẳng lẽ cậu muốn da của mình yếu đi à?...” Cô bày ra dáng vẻ rầu rĩ, hai bàn tay nhỏ đan xen như thể rất rối rắm.
Quả nhiên Lâm Tuyết Tuyết chối ngay, cô ta cười ngượng: "Không, mình đương nhiên muốn da cậu khỏe, vậy không trang điểm cũng được…” Chết thật, vậy cô ta càng phải đẩy tin đồn Ninh Sương trang điểm hai tiếng khi đi học lên cao, như vậy mới khiến cô bị người khác xỉa xói được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...