Mạc Như Nghiên nhất thời có chút luống cuống tay chân.
Kỳ thật nàng vốn là người cũng không thích ứng nhiệt tình như vậy, nhưng mà đối diện với khuôn mặt tràn đầy chân thành của mọi người, nàng cuối cùng vẫn không thể từ chối được thiện ý đến từ bốn phương tám hướng.
Một chuyến đi mua thức ăn của Mạc Như Nghiên và Chu Đại Nương, đến đây coi như chết yểu.
Chân chính nhìn thấy một màn mới vừa rồi kia, Chu Đại Nương ngược lại rất là vui mừng.
Trên đường trở về nói cho Mạc Như Nghiên giá cả từng cái các loại đồ vật trong rổ.
Làm như vậy, hiệu quả rất rõ ràng.
Không có tiêu phí bao nhiêu thời gian và tinh lực, Mạc Như Nghiên đã nhớ kỹ từng cái.
Tổng thể mà nói, lần này Mạc Như Nghiên và Chu Đại Nương thu hoạch không nhỏ.
Không đơn giản là học được bao nhiêu, ghi nhớ được bao nhiêu, mà là làm cho Mạc Như Nghiên nhiều hơn cảm nhận và trải nghiệm hoàn toàn không giống nhau.
Mạc Như Nghiên bình tĩnh nhưng tâm tình vui sướng không ít, vẫn cứ tiếp tục đến sau khi thấy xe ngựa dừng ở ngoài cửa Cẩm Tú Phường, đột nhiên ngừng lại.
“Đại tiểu thư, ngài coi như đã trở lại.
Tô phu nhân và nhị tiểu thư tới rồi.” Nhìn thấy Mạc Như Nghiên tiến vào, Chu Trường Sinh vui mừng khôn xiết, vội vàng chỉ chỉ phòng trong.
Mạc Như Nghiên gật gật đầu, lưu Chu Đại Nương ở bên ngoài, tự mình vào phòng trong.
“Ơ, tỷ tỷ đây là đi mua đồ ăn ư?” Nhìn thấy trong tay Mạc Như Nghiên cầm rổ, vẻ mặt Mạc Như Họa vốn tức giận, trong nháy mắt nhịn không được nở nụ cười.
Thật đúng là hình ảnh đại khoái nhân tâm (vô cùng vui vẻ), tự dưng để nàng ta nhìn thấy trò cười của Mạc Như Nghiên.
Hôm nay không tính là đến vô ích, nàng ta kiếm lời rồi.
Tô Linh cũng rất muốn cười.
Ít nhất sau khi nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Mạc Như Nghiên, lửa giận chồng chất từ hôm qua của bà ta, thật sự tiêu tan không ít.
“Đại tiểu thư đây là làm chi? Nếu là thiếu nha đầu sai bảo, để trong phủ đưa cho ngươi một người cũng được mà.
À đúng rồi, Tiểu Đào!” Tô Linh nói tới đây, chỉ Tiểu Đào đứng ở bên người Mạc Như Họa, giọng điệu rất vui vẻ, “ Lúc trước không phải Tiểu Đào đi theo bên người đại tiểu thư hầu hạ sao? Việc này vừa vặn, ta làm chủ, trả Tiểu Đào lại cho đại tiểu thư là được rồi.”
“Nương, Tiểu Đào hiện nay chính là nha đầu của con, người sao lại có thể nói muốn liền muốn chứ? Với lại, tình cảnh tỷ tỷ hiện nay như vậy, làm sao còn nuôi nổi nha đầu?” Mạc Như Họa không thuận theo bĩu môi, nói xong còn không quên nhìn Tiểu Đào liếc mắt một cái, “Lại vô dụng, người cũng phải hỏi Tiểu Đào một chút có bằng lòng hay không?”
Bởi vì một câu của Mạc Như Họa, lực chú ý của Tô Linh chuyển tới trên người Tiểu Đào.
“Một khi đã như vậy, thì nghe một chút ý nguyện của Tiểu Đào đi!” Tô Linh cười rất là đắc ý, vẻ mặt chứa đầy dự đoán trước, “Tiểu Đào ngươi nói một chút, có bằng lòng trở lại bên người đại tiểu thư, tiếp tục đi theo đại tiểu thư hay không?”
Tiểu Đào nếu bằng lòng, lúc trước sẽ không tự mình đến sân viện của Mạc Như Họa tỏ lòng trung thành.
Giờ phút này bị Tô Linh hỏi trước mặt Mạc Như Nghiên, Tiểu Đào không hề do dự, lắc đầu: “ Bẩm phu nhân, Tiểu Đào không muốn.”
“Vậy thì khó làm rồi.” Tô Linh ngoài miệng nói khó làm, trên mặt lại là không chút nào che dấu tươi cười, “Đại tiểu thư nói, cái này làm như thế nào cho phải? Thật sự không được, ta từ bên ngoài mua cho đại tiểu thư đứa nha đầu trở về nhé?”
“ Việc này cũng không phiền Nhị nương hao tổn tâm trí.” Vẻ mặt Mạc Như Nghiên thản nhiên đi đến trước mặt Tô Linh và Mạc Như Họa, đặt rổ đồ ăn lên bàn, vừa lúc đụng phải tay của Tô Linh và Mạc Như Họa đồng thời để ở trên bàn.
“Á!” Mạc Như Họa kinh hô một tiếng, vô cùng không vui nhìn về phía Mạc Như Nghiên, “Tỷ tỷ ngươi cố ý! Nhìn xem xiêm y của ta, đều bị tỷ tỷ làm bẩn rồi.”
Tô Linh cũng nhíu mày, không cao hứng lắm nhìn Mạc Như Nghiên.
Không nghĩ tới chẳng qua chỉ có ba ngày, Mạc Như Nghiên yêu thích quy củ nhất, cũng trở nên thô tục thế này.
Quả nhiên là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.
Gả đi Liên Hoa thôn thâm sơn cùng cốc như vậy, đến Mạc Như Nghiên cũng trở nên một trời một vực, cũng không còn nữa cao quý như xưa nữa.
Lạnh lùng như Mạc Như Nghiên, lại biến thành thôn phụ hương dã làm người chán ghét.
Thật đúng là cảnh tượng làm Tô Linh không cách nào tưởng tượng được.
Cố tình, làm cho toàn thân Tô Linh đều vui vẻ toả sáng, eo thẳng tắp.
“ Trong Cẩm Tú Phường trang phục có rất nhiều, đợi lát nữa muội muội chọn vài bộ mang về là được.” Liếc mắt thấy Mạc Như Họa dùng sức chà lau góc áo, Mạc Như Nghiên lạnh nhạt nói.
Mạc Như Họa vừa định nói không cần, bỗng nhiên lại dừng lại.
Tự dưng tặng nàng xiêm y mới, tại sao nàng không cần? Huống chi, trang phục của Cẩm Tú Phường này, nàng vốn mặc quen rồi.
Nghĩ như thế, Mạc Như Họa hừ lạnh một tiếng: “Vậy ta cũng không khách khí nha.”
“Không cần khách khí, tùy ý chọn.” Mắt thấy Mạc Như Họa bởi vì lời nói của nàng mà lộ ra tươi cười, Mạc Như Nghiên ngay sau đó lại bổ sung nói, “Nhớ rõ lưu lại bạc là được.”
“Cái gì? Bạc? Ngươi cư nhiên tìm ta muốn bạc?” Mạc Như Họa nhất thời không đồng ý, dậm chân trừng mắt Mạc Như Nghiên.
“Muội muội mặc xiêm y mới, sao có thể không đưa bạc? Tuy nói cha là quan phụ mẫu huyện Thanh Sơn chúng ta, hẳn muội muội cũng nên làm gương tốt, nhớ rằng không nên bôi nhọ thanh danh của cha.
Nếu không, sợ là sẽ mang đến cho tai họa không cần thiết.” Nói đến đấu võ mồm, Mạc Như Họa chưa từng thắng Mạc Như Nghiên qua.
Giờ phút này, càng không có khả năng ở trước mặt Mạc Như Nghiên chiếm được nửa phần tốt.
Mạc Như Họa há mồm, lại ngậm lại.
Một hồi lâu sau, dậm chân một cái, nhìn về phía Tô Linh: “Nương, người nhìn đi!”
Tô Linh có mắt, đương nhiên thấy được.
Cho dù Mạc Như Họa không xin bà ta giúp đỡ, bà ta cũng sẽ không tiếp tục ngồi yên không nhìn, mặc kệ Mạc Như Nghiên khi dễ nữ nhi của bà ta.
Trên mặt tươi cười thu lại, sắc mặt Tô Linh nghiêm lại, không tán thành nhìn về phía Mạc Như Nghiên: “ Tỷ muội nhà mình, sản nghiệp nhà mình, đại tiểu thư đây là nói lời gì? Nếu để người ngoài nghe được, chẳng phải chê cười phủ nha tri huyện chúng ta gia trạch (nhà cửa) không yên, tỷ muội bất hòa?”
“Tỷ muội nhà mình, câu này ta chấp nhận.
Nhưng sản nghiệp nhà mình ư? Nhị nương chẳng lẽ là đã quên, Cẩm Tú Phường đã là của hồi môn của ta? Ta đã gả vào Hạ gia, Cẩm Tú Phường này có tính thế nào đi nữa, cũng không thuộc danh nghĩa nhị nương được.
Về phần Như Họa muốn mặc xiêm y mới, ta đương nhiên sẽ không
không cho phép.
Nhưng biết rõ tình cảnh của ta hiện nay đến nha đầu sai bảo cũng dùng không nổi, Nhị nương và Như Họa lại có thể nào tham của ta một chút lợi nhỏ này chứ?” Mạc Như Nghiên cũng không tức giận, giọng điệu cũng hoàn toàn không có nửa phần nôn nóng khó coi.
Chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ lấy lời nói lúc trước Mạc Như Họa và Tô Linh cười nhạo nàng, hung hăng vứt trả lại.
Tô Linh nghẹn đứng.
Cho dù Mạc Như Nghiên không còn là đại tiểu thư Mạc gia cao cao tại thượng, miệng lưỡi lại vẫn sắc bén, thật là khiến người chán ghét.
“Vậy ta cũng vẫn không đưa ngươi bạc!” Tô Linh nói không ra lời, Mạc Như Họa lại cố phân cao thấp với Mạc Như Nghiên.
“Vậy mời muội muội đừng đứng ở đất Cẩm Tú Phường, cũng đừng uống trà Cẩm Tú Phường, kính mời lập tức rời đi!” Mạc Như Nghiên cũng không khách khí, không lưu nửa phần tình cảm cho Mạc Như Họa.
“Ngươi......” Quá khứ tuy rằng Mạc Như Nghiên cũng làm cho người ta ghét, lại chưa từng làm nhục người như hôm nay vậy.
Mạc Như Họa đấu không lại, miệng cũng tranh không qua.
Khẽ cắn môi, liền đưa ra vũ khí nàng ta tự cho là sắc bén lợi hại, “Chính là bởi vì ngươi hùng hổ dọa người như vậy, Hành Tri ca ca mới không muốn cưới ngươi qua cửa!”
“Loảng xoảng” một tiếng, hậu viện Cẩm Tú Phường truyền đến tiếng vang lớn, làm Tô Linh và Mạc Như Họa giật nẩy mình.
“Có chuyện gì thế? Đi ra ngoài xem xem?” Không hề báo trước bị kinh hãi, Tô Linh vội vàng phân phó hạ nhân bên người đi tìm hiểu ngọn nguồn.
“ Phu quân nhà ta đang chẻ củi thôi.” ở Hạ gia Mạc Như Nghiên sớm đã nghe qua tiếng động như vậy, cong khóe miệng, trả lời.
“Chẻ củi ư?” Nghe Mạc Như Nghiên xưng hô Hạ Trăn là“Phu quân”, Tô Linh bĩu môi, lời trào phúng đến bên miệng lại bị Mạc Như Nghiên cắt đứt.
“Đây còn không phải là Nhị nương ngươi rất mong đợi nhìn thấy?”
Thấy Tô Linh còn giả bộ, Mạc Như Nghiên lạnh lùng nhìn qua.
Trên mặt Tô Linh thoáng qua vài phần không được tự nhiên.
Đúng vậy, bà ta quả thật rất vui khi nhìn thấy Mạc Như Nghiên sống không tốt.
Nhưng hôm nay, bà ta đến đây không phải xem trò cười của Mạc Như Nghiên, mà là tới hưng sư vấn tội.
Đột nhiên nhớ tới ý đồ hôm nay mình đến đây, mặt Tô Linh trầm xuống, bắt đầu chậm rãi chất vấn: “Đại tiểu thư ngươi vì sao đuổi Tề chưởng quầy ra khỏi Cẩm Tú Phường, còn để nha dịch bắt nhốt Tề chưởng quầy vào trong nhà lao?”
“Tề chưởng quầy có ý đồ làm hại ta, chẳng lẽ không nên bị bắt nhốt vào trong nhà lao?” Đáp lại chất vấn của Tô Linh, Mạc Như Nghiên không kiêu ngạo không siểm nịnh, hỏi ngược lại.
Tô Linh phát hiện, không biết bắt đầu từ khi nào, công phu ngoài miệng của Mạc Như Nghiên càng thêm lợi hại.
Lúc trước vội vã gả Mạc Như Nghiên ra ngoài, bà ta chưa từng để ở trong lòng.
Nhưng mà lúc này lần thứ hai bị nghẹn nói không nên lời, bà ta nhất thời đã nhận ra không đúng.
Quan sát kỹ lưỡng khuôn mặt và vẻ mặt của Mạc Như Nghiên, Tô Linh chợt bừng tỉnh cảm thấy, Mạc Như Nghiên trước mặt giống như không phải Mạc Như Nghiên mà trong nhận thức bà ta đã biết.
Bắt đầu từ khi nào thì ngạo khí trên mặt của Mạc Như Nghiên tản mát nhưng không mất hết, trở nên điềm tĩnh lại? Còn có, lúc Mạc Như Nghiên đồng ý gả đi Hạ gia, dường như......
Không có giống như lúc trước bài xích và phản kháng, cũng chưa từng có phản ứng kích động?
Trong giây lát này, Tô Linh cuối cùng hậu tri hậu giác (biết muộn)nghĩ đến, bà ta có lẽ đã bị Mạc Như Nghiên tính kế rồi.
Quả thực vô cùng nhục nhã! Bà ta chính là đi ra từ Nhạc phủ, thế nhưng hồn nhiên không biết bị Mạc Như Nghiên ám toán rồi?
Lại quay đầu ngẫm lại lúc ấy đáp ứng tặng Cẩm Tú Phường cho Mạc Như Nghiên làm của hồi môn là việc làm không nên, Tô Linh chỉ cảm thấy chính mình quả thực quá mức khờ dại.
Quả nhiên, không nên nhân từ nương tay với Mạc Như Nghiên.
Đúng là bởi vì bà ta quá tốt với Mạc Như Nghiên, quá không phòng bị, lúc này mới để Mạc Như Nghiên chui vào chỗ trống, từ trong tay bà ta đoạt đi Cẩm Tú Phường!
Còn có chuyện của Thủy Họa Trai và Hành Hương Lâu, nếu như không phải Mạc Như Nghiên cố ý hãm hại bà ta, làm sao bà ta lại ở trước mặt Mạc Nho bị thiệt thòi lớn như vậy?
Nghĩ đến bắt đầu từ hôm qua ánh mắt hoài nghi và thất vọng của Mạc Nho nhìn về phía bà ta, Tô Linh liền cảm thấy trong lòng giống như dao cắt, đau đớn vô cùng.
Bà ta cũng là muốn tốt cho cái nhà này! Bà ta cũng không phải vì mưu sinh cho một mình bà ta.
Chỉ có dựa vào Thủy Họa Trai và Hành Hương Lâu chống ở sau lưng, bà ta mới có thể vẻ vang gả Như Họa đi Nhạc gia, Mạc Nho mới có thể leo lên quan hệ với Nhạc gia không phải sao?
Bà ta dụng tâm lương khổ như vậy là vì nữ nhi tốt, vì Mạc Nho tốt, rốt cuộc bà ta sai ở chỗ nào?
Đúng, bà ta quả thật không có nói sự tình Thủy Họa Trai và Hành Hương Lâu cho Mạc Nho.
Nhưng, nhưng đây không phải cũng là lo lắng sau khi Mạc Nho biết được, ở trên hôn sự của Mạc Như Nghiên có suy nghĩ khác sao?
Tuy rằng Mạc Nho không nói ra, nhưng Tô Linh rất rõ ràng, trong lòng Mạc Nho là mang áy náy với Mạc Như Nghiên.
Lấy chuyện Mạc Như Nghiên gả đi Hạ gia này tới nói, Mạc Nho có thể không phản đối bà ta đưa Cẩm Tú Phường cho Mạc Như Nghiên làm của hồi môn, thì khó bảo đảm sẽ không nói ra chọn một trong hai Thủy Họa Trai và Hành Hương Lâu, đưa một cái cho Mạc Như Nghiên!
Gả cho Mạc Nho nhiều năm như vậy, Tô Linh rất hiểu tính nết của Mạc Nho.
Mạc Nho có lẽ cổ hủ, có lẽ không có chí lớn, nhưng hắn trước sau quá mức mềm yếu, cũng quá dễ dàng phân phát lòng tốt
Tô Linh sẽ không chấp nhận Mạc Nho đem tâm huyết vất vả nhiều năm của bà ta coi như lòng tốt, tiện nghi Mạc Như Nghiên.
Hẳn phải như thế, nhất định phải giấu kỹ hai việc này với Mạc Nho!
Kỳ thật, Tô Linh cũng không phải định cả đời đều không nói.
Bà ta đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần sau khi Mạc Như Nghiên lại mặt, xác định Mạc Như Nghiên và Hạ Trăn đã cùng phòng xong(làm chuyện vợ chồng), không còn đường hối hận nữa, bà ta sẽ thẳng thắn với Mạc Nho.
Nhưng mà, bà ta không nghĩ tới Mạc Như Nghiên sẽ âm hiểm như vậy, trước khi bà ta chủ động mở miệng đã đoạt trước vạch trần bí mật bà ta dấu diếm nhiều năm trước mặt Mạc Nho.
Vừa như thế, bà ta liền mất đi quyền chủ động, cũng đã không có quyền lên tiếng.
Nghênh đón bà ta, không còn là sự cảm ơn của Mạc Nho đối với nhiều năm vất vả nỗ lực ẩn nhẫn và trả giá của bà ta, mà là bắt đầu hoài nghi bà ta có tâm tư hiểm ác khác!
Ngay cả bà ta đã mòn da miệng giải thích với Mạc Nho, bà ta không hề bạc đãi bất kỳ một người nào của Mạc gia, cũng chưa từng bạc đãi Mạc Như Nghiên, lấy chuyện bà ta đưa Cẩm Tú Phường cho Mạc Như Nghiên làm của hồi môn để nói, cũng không đổi lấy sự thông cảm của Mạc Nho.
Mạc Nho thế nhưng nói bà ta là bởi vì việc làm ăn của Cẩm Tú Phường xa xa không bằng Thủy Họa Trai và Hành Hương Lâu, mới hào phóng tặng Cẩm Tú Phường ra.
Dù sao cũng không kiếm tiền, bà ta cũng không tiếc.
Nếu thật sự để bụng Mạc Như Nghiên, thật sự coi Mạc Như Nghiên là nữ nhi, vì sao không đưa Thủy Họa Trai hoặc là Hành Hương Lâu cho Mạc Như Nghiên làm của hồi môn chứ?
Xem đi, bà ta đã biết, một khi để Mạc Nho biết, thì khẳng định sẽ là cái dạng kết quả này mà.
Bà ta nhiều năm như vậy đề phòng và đề phòng, không phải không có nguyên do.
Tô Linh càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng, trước mặt Mạc Nho bị không ít oan uổng, đang lúc tức giận......
thì nghe nói chuyệnTề phú quý bị bắt vào trong nhà lao!
Quả thực là sét đánh giữa trời quang, chuyện khi nào? Hôm qua ư? Vì sao một chút xíu tiếng gió bà ta cũng không nhận được thế? Đều do Mạc Như Nghiên, làm hại bà ta rối loạn trận tuyến đầu, không có thể đúng lúc ngăn cản lại việc này.
Trước khi tới Cẩm Tú Phường, Tô Linh đã đi tìm Mạc Nho, vì giúp Tề phú quý cầu tình.
Chỉ tiếc, lại bị từ chối.
Mạc Nho đang rất giận bà ta, nơi nào chịu nói chuyện tử tế với bà ta? Đến mặt bà ta còn không muốn nhìn thấy, càng đừng nhắc tới nghe bà ta giải thích rành mạch đúng sai.
Từ Mạc Nho nơi đó bất lực trở về, Tô Linh đặc biệt tìm tới nha dịch hôm trước bắt Tề Phú Quý trở về để hỏi chuyện.
Xác định nguyên nhân bắt đầu là Mạc Như Nghiên, không nói hai lời mang theo Mạc Như Họa tới Cẩm Tú Phường.
Vì sao lại dẫn theo Mạc Như Họa? Đương nhiên là bởi vì trước mắt bà ta không thể công khai xung đột với Mạc Như Nghiên, để phòng ngừa bị Mạc Nho bắt lấy không bỏ, thêm một bước hiểu lầm bà ta cố ý không để Mạc Như Nghiên yên.
Nhưng mà, dẫn theo Mạc Như Họa đến đây, thì không giống nhau.
Tô Linh hoàn toàn có thể nói, là bởi vì Như Họa muốn thấy tỷ tỷ, lúc này mới tới Cẩm Tú Phường......
Tô Linh đều nghĩ kỹ mọi chuyện rồi, cũng lên tốt kế hoạch.
Cố tình, bị Mạc Như Nghiên mềm cứng không ăn ném trả trở về.
Hít sâu một hơi, giọng Tô Linh mềm mỏng, cố gắng thương lượng tốt với Mạc Như Nghiên: “ Trong chuyện này sợ là có hiểu lầm gì đó! Tề chưởng quầy làm quản sự ở Cẩm Tú Phường nhiều năm, vẫn luôn tận tâm tận lực, chưa từng làm ra chút chuyện ác bất lợi cho Cẩm Tú Phường.
Dù là Đại tiểu thư không xem trên công lao mười mấy năm Tề chưởng quầy vì ngươi trông coi Cẩm Tú Phường này, cũng phải xem Tề chưởng quầy bỏ ra nhiều năm vất vả như vậy vì Cẩm Tú Phường không phải sao?”
“Tề chưởng quầy vất vả? Vất vả tham bạc của Cẩm Tú Phường sao? Vậy xác thật là rất vất vả, làm phiền Tề chưởng quầy nhiều năm như vậy trước sau như một kiên trì làm giả sổ sách của Cẩm Tú Phường.” Mạc Như Nghiên bình tĩnh nhìn Tô Linh, hoàn toàn không có bởi vì lời nói củaTô Linh mà dao động nửa phần.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...