Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử)



“Đại hoàng tử ca ca muốn cùng chúng ta về thành Vân đô!” Trả lời Tân hoàng, không phải Mạc Như Nghiên, cũng không phải Mộ Dung Quân, mà là Hạ Tĩnh Du.
Tân hoàng nhướn mày lên, trực tiếp nhìn về phía Mạc Như Nghiên: “Là chủ ý của tướng quân phu nhân?”
“Thần phụ nhớ rõ, là chính mồm Thánh Thượng đồng ý.” Mạc Như Nghiên bình tĩnh đáp lại.
Tân hoàng bĩu môi, vẫn chưa trách cứ Mạc Như Nghiên ăn nói bừa bãi, cũng không thừa hắn từng chính mồm đồng ý.
Nhìn sắc mặt Tân hoàng, Mộ Dung Quân vừa định giúp Mạc Như Nghiên giải vây.

Liền nghe Hạ Trăn không có bất cứ dự liệu gì, đã mở miệng: “Ta cũng nhớ rõ có chuyện này.”
Mạc Như Nghiên nói, Tân hoàng có thể coi như không có.

Nhưng mà đổi lại là Hạ Trăn, hơn nữa Hạ Trăn còn xưng “ta”, Tân hoàng không thể nề hà gật gật đầu: “Ừm, Trẫm cũng nhớ rõ chuyện này.”
“Vậy…” Mộ Dung Quân trái lại không quá vội vàng để Tân hoàng tỏ thái độ.

Ngoài miệng là hỏi ý, tầm mắt lại nhìn về phía Đại hoàng tử.
Đại hoàng tử vẫn còn nhỏ.

Tuy nó đã cực kì cố gắng duy trì cảm xúc không để lộ ra ngoài, nhưng dù sao nhắc tới chuyện đến thành Vân đô, trong mắt nó vẫn hiện lên một chút mong đợi.
Tân hoàng cũng nhìn Đại hoàng tử.

Chống lại ánh mắt lấp lánh của Đại hoàng tử, không khỏi nghèn nghẹn.
Tuy hắn quả thật đã từng đáp ứng Đại hoàng tử việc này, nhất định có một ngày đến thành Vân đô.

Nhưng Đại hoàng tử lại mong đợi như vậy sao? Vậy thì khiến cho trong lòng hắn không ra cảm xúc gì rồi.

Mặc kệ không ra cảm xúc gì đi nữa, nếu do chính hắn khởi đầu, Tân hoàng hừ lạnh một tiếng, vẫn nhả ra: “Vậy thì đi thôi!”
Tất cả mọi người nhìn về phía Tân hoàng, giống như thật không ngờ Tân hoàng sẽ dễ dàng nhả ra như vậy.

Chỉ là, không thể phủ nhận, tất cả mọi người đều thở nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó, Tân hoàng bỗng nhiên xoay chuyển, nói: “Nhưng mà, cũng không cần nóng lòng muốn đi như vậy!”
Vừa mới nổi lên vui sướng liền cứng ngắc, trong không khí thật giống như đông lại một giây, liền không có chút âm thanh gì.
Mạc Như Nghiên không ngoài ý muốn hơi cong môi một cái.

Nàng đã nói rồi, Tân hoàng sẽ không cho di dễ dàng như vậy.
Hạ Trăn thì nhíu nhíu mày, không xác định Tân hoàng rốt cuộc muốn làm gì.
Mộ Dung Quân kì thật muốn khuyên Tân hoàng đừng cố ý gây khó xử, rõ ràng đã chuẩn việc cho cả nhà Hạ Trăn rời Đế đô rồi.

Chỉ là, Tân hoàng đã không phải là Thái Tử điện hạ lúc trước nữa, Mộ Dung Quân muốn nói, lại không thể nói.
Đại hoàng tử không thể nghi ngờ là người thất vọng nhất.

Nhưng mà, cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, nó liền điều chỉnh tốt cảm xúc, lại khôi phục bộ dạng bình tĩnh ngày xưa.
“Vì cái gì vẫn phải chờ một chút? Bởi vì Thánh Thượng thúc thúc không lỡ rời Đại hoàng tử ca ca sao?” Giờ khắc này, có thể không hề cố kị hỏi người kia, sợ chỉ có Hạ Tĩnh Du không biết thế sự là gì thôi.
Tân hoàng không lỡ rời Đại hoàng tử? Lý do này, không nói những người khác, đến Tân hoàng cũng thấy không thể trả lời được.
Ánh mắt Đại hoàng tử lóe lóe, nhưng vẫn chưa quá mức chờ mong Tân hoàng trả lời.

Nó cảm thấy rất rõ ràng, đáp án khẳng định chính là không.
Chỉ là, Tân hoàng trầm mặt một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu, sờ sờ đầu Đại hoàng tử, chậm rãi nói: “Nếu Đại hoàng tử rời Đế đô, phụ hoàng khẳng định sẽ nhớ đến.”
“Vậy Thánh Thượng thúc thúc có thể đi theo chúng ta về thành Vân đô mà!” Thật đúng là trẻ nhỏ suy nghĩ ngây thơ, nhưng mà, đã ứng nghiệm trên người Hạ Tĩnh Du rồi.

Cùng cả nhà Hạ Trăn đến thành Vân đô? Tân hoàng buồn cười nhìn Hạ Tĩnh Du, vươn cánh tay ra, như vừa mới chạm vào Đại hoàng tử, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Hạ Tĩnh Du: “Nếu như Tiểu Tĩnh Du đồng ý sau này gả vào hoàng gia, Thánh Thượng thúc thúc sẽ đáp ứng đến thành Vân đô làm khách, thế nào?”
“Thánh Thượng!” Hạ Trăn hô lên.

Vấn đề này, hắn cho rằng hắn cùng Tân hoàng đã nói xong rồi.
Cho dù Tân hoàng vẫn có ý nghĩ như cũ, ít nhất không nên ở phía sau, lấy giọng điệu vui đùa, để trao đổi điều kiện với Tĩnh Du nhà hắn.
Tĩnh Du nhà hắn nhỏ như vậy, căn bản không hiểu cái gì cả!
Tân hoàng lại không nhìn sắc mặt Hạ Trăn, chỉ nhìn Hạ Tĩnh Du, đợi Hạ Tĩnh Du trả lời.
Hạ Tĩnh Du chớp mắt mấy cái, lại chớp mấy cái nữa, không rõ chân tướng nhìn Tân hoàng: “Gả là cái gì?”
Tân hoàng đợi nửa ngày, thế nào cũng không dự đoán được kết quả như vậy.

Hơi sửng sốt, rồi lập tức cười ha ha.
Nhìn Hạ Tĩnh Du khiến hắn yêu thích như vậy, hắn đợi tiểu nha đầu lớn vậy.

Đợi sau này tiểu nha đầu lớn lên, biết gả là gì, rồi sẽ trả lời câu hỏi này của hắn, cũng không có gì là không thể.
Chỉ là tuy buông tha cho Hạ Tĩnh Du, Tân hoàng vẫn ý vị thâm trường nhìn Đại hoàng tử.
Hạ Tĩnh Du không hiểu, vậy Đại hoàng tử của hắn thì sao? Có nghe hiểu lời của hắn không?
Nhưng mà rất không đúng dịp, Đại hoàng tử lại đang cúi đầu.

Thậm chí Tân hoàng hoàn toàn không nhìn ra biểu cảm của Đại hoàng tử, cũng không đoán được tâm tư lúc này của nó.
Đương nhiên, như Hạ Trăn suy nghĩ, Tân hoàng cũng tán thành sự thật là Hạ Tĩnh Du còn nhỏ.

Đồng thời, Đại hoàng tử cũng còn nhỏ.

Vì vậy, mặc dù hiện nay không nhìn ra biểu cảm gì của Đại hoàng tử, Tân hoàng cũng không tính theo dõi tiếp.
Cũng có lẽ qua một thời gian, đến hắn cũng đã thay đổi cách nghĩ, huống chi là Đại hoàng tử tuổi còn quá nhỏ, chưa biết mấy?
Tầm mắt Tân hoàng rốt cục cũng dời khỏi người Đại hoàng tử, Mộ Dung Quân cũng thở một hơi nhẹ nhõm.

Trong nháy mắt như thế, nàng thật sự cực kì lo lắng, Tân hoàng sẽ hỏi Đại hoàng tử có suy nghĩ gì.
Không phải không muốn kết liên gia với Mạc Như Nghiên, cũng không phải không thích tiểu nha đầu Hạ Tĩnh Du xinh đẹp này.

Nhưng chuyện hôn sự, Mộ Dung Quân càng muốn xác định rõ, đây không phải gây thù ghét.
Mộ Dung Quân không hy vọng đem ân oán đời trước truyền sang đời bọn nhỏ.

Nếu Đại hoàng tử muốn rước Hạ Tĩnh Du về, thì Đại hoàng tử cũng phải thật sự thích, mà Hạ Tĩnh Du cũng phải nguyện ý gả.
Còn định hôn sự vì mục đích khác, Mộ Dung Quân không thể chấp nhận, cũng không tán thành.
Tân hoàng rốt cuộc cũng nhả ra để cho cả nhà Hạ Trăn rời đi, là một tháng sau.
Hôm đó, thời tiết vừa đẹp, Tân hoàng đột nhiên nói với Hạ Trăn một câu: “Năm sau gặp lại.”
Hạ Trăn không phản ứng kịp, lại không hiểu cảm thấy những lời này của Thánh Thượng mang theo cảm giác ly biệt.
Mãi đến khi Tân hoàng nói thêm một câu “Lúc các ngươi đi, Trẫm sẽ không tiễn”, Hạ Trăn mới ý thức được, Tân hoàng định để cho bọn họ rời khỏi.
Hạ Trăn còn nhớ rõ trước đêm rời thành Vân đô, hắn đã từng trịnh trọng nói với Mạc Như Nghiên, một khi Tân hoàng thật sự động sát tâm, nàng nhất định phải mang theo hai đứa nhỏ sống sót.
Lúc đó Mạc Như Nghiên trả lời hắn thế nào sao? Như Nghiên nói, sống không chung chăn, chết cũng cùng huyệt.
Dù Hạ Trăn không tính là người văn vẻ, nhưng cũng nghe hiểu lời thâm ý này.

Gắt gao ôm lấy Mạc Như Nghiên, cũng hung hăng từ chối nghe những lời này của nàng.
Hạ Trăn nói, nếu như hắn phải chết, nhất định sẽ không mang theo Mạc Như Nghiên.

Vì vậy, mặc kệ thế nào, Mạc Như Nghiên cũng phải sống, sống an ổn.
Hạ Trăn luôn nhớ đến lúc ấy Mạc Như Nghiên nghe xong yêu cầu của hắn, liền nở nụ cười.

Nụ cười kia, Hạ Trăn muốn thế nào cũng không thể nhìn thấy lại.

Chỉ vì nụ cười kia, mang theo đau xót cùng bi thương khắc cốt.

Một giây kia, Hạ Trăn nhìn đã quen, cũng không nhịn được mà rung động.
Hạ Trăn vẫn biết, Mạc Như Nghiên chính là sinh mệnh của hắn.

Hắn chạy không khỏi, cũng không muốn chạy.

Không muốn thấy nàng khóc, càng không nỡ để nàng khóc.
Nhưng Hạ Trăn chưa bao giờ nghĩ tới một ngày kia, đến ngay cả nụ cười của Mạc Như Nghiên, hắn cũng không chịu được.
Một giây kia hắn liền thề, nếu như chết, hắn nhất định sẽ khiến cho Mạc Như Nghiên an tâm trước, rồi mới tuân thủ hoàng mệnh.
Cho đến bây giờ, hắn vẫn không có cách nào khiến Mạc Như Nghiên an tâm được.
Nhưng mà, cứ như vấn đề khó khăn quấn trong lòng hắn, cũng không cần vượt qua cửa ải khó khăn nào.
Thấy Hạ Trăn không nói lời nào, Tân hoàng trực tiếp nở nụ cười.

Nhíu nhíu mày, nhìn Hạ Trăn hỏi: “Thế nào? Không nghĩ ta sẽ thật sự thả ngươi sao? Ngươi sẽ không thật sự cho rằng, ta muốn giết ngươi chứ?”
Đối mặt với câu hỏi trực tiếp như vậy, Hạ Trăn cả ngày cũng không tìm được câu trả lời thích hợp.

Cuối cùng, chỉ “A!” một câu.
“Ngươi còn dám a? Hóa ra Hạ Trăn ngươi lại xem ta như thế? Ở trong lòng ngươi, ta là người vong ân phụ nghĩa như vậy, không nói đạo nghĩa sao?” Tân hoàng khẽ trừng mắt, nháy mắt cực kì muốn thu hồi lời đồng ý vừa rồi.
“Hiện tại ngươi khác rồi, là Thánh Thượng rồi.” Bình tĩnh nhìn Tân hoàng, Hạ Trăn không hề chọc ghẹo gì, có nề nếp nói/
Sắc mặt Tân hoàng liền cứng lại.

Nhìn Hạ Trăn rất lâu sau, nhẹ than một tiếng: “Đung là khác rồi…”
Nếu là hắn trước đây, làm sao có thể để Hạ Trăn ở Đế đô lâu như vậy được? Nếu là hắn trước đây, đã sớm đuổi Hạ Trăn mang theo Đại hoàng tử về thành Vân đô đi một vòng rồi quay
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui