Mục Tử Dương mày kiếm đen đặc hết sức mà nhăn lại. Quá mức kích động nên Mạc Nham không nhận thấy rằng Mục Tử Dương đang không vui. Còn muốn nói thêm nhiều thứ nữa, nhưng mà Mục Tử Dương không có kiên nhẫn đang nghe đến hai chữ “ Mạc Nham", anh liền tìm cớ mà rời đi.
Tạm biệt Mạc Nham, tâm tình Mục Tử Dương bắt đầu khó chịu, lững thững đi dọc theo hành lang ra khỏi kí túc xá.
Mục Tử Dương muốn đi đến chỗ mấy cây xà đơn bên sân huấn luyện, anh chỉ muốn đi vào nhìn thôi. Nhưng khi anh mới đi vào được mấy bước chân , bên tai liền nghe tiếng nói chuyện bước chân anh dừng lại.
Vương Vi và Lý Kính đều là bạn cũng phòng với Mạc Nham, lần trước chạy tới đây để nhìn mặt Thẩm Ngôn, hơn nữa người ăn no không có chuyện gì làm mà còn hô to hai tiếng chị dâu chính là hai tên nhóc này. Giờ phút này hai người đang ngồi trên cây, bốn con mắt gắt gao nhìn chằm chằm về sân huấn luyện.
Tất cả sân huấn luyện đều rất vắng vẻ, ngay bên ngoài tường của trường học, tường vây quanh là một loạt cây nhãn to, phía trước cây nhãn chính là một loạt xà đơn. Mà lúc này Mục Tử Dương đang đứng một mình , phía trước chính là cây nhãn mà Vương Vi và Lý Kính ở trên đấy.
Lý Kính đặc biệt nằm ở cành cây, nhàm chán ngắt lấy lá ngậm ở trong miệng, hơi buồn bực nói : “ Tớ thấy chúng ta vẫn nên đi thôi. Mạc Nham cũng đã đi rồi, lần này kịch vui hẳn là không được xem rồi.” ngày hôm qua Vương Vi tình cờ nghe được Mạc Nham gọi điện đặt hoa hồng, liền đoán được hôm nay sẽ hành động rồi, cố ý lôi kéo Lý Kính - người cũng thích xem náo nhiệt tới nơi này xem kịch vui.
Vương Vi vẫn chưa từ bỏ ý định: “ Vẫn là đợi đi, nói không chừng một lúc nữa cậu ta sẽ quay lại đấy? cậu cũng không phải không biết tên kia vì hôm nay tỏ tình mà mất đi bao nhiêu công sức đâu.”
“ nhưng mà học muội không có đến?”
“Lúc nãy không phải đi tìm sao? Ahhh, không chừng một lúc là tới rồi.”
“ Chậc, theo đuổi con gái đúng là rắc rối, cậu xem Mạc Nham xúc động như vậy, đứng ở sân huấn luyện một tiếng đồng hồ vẫn còn chưa bằng lòng. Nhìn thấy bên góc tường kia bị cây che đi không, bên trong đúng là một bó hoa hồng rất lớn đấy. Chậc chậc, đều là tiền aaaaaaaaa.... .........” biểu cảm của Lý Kính là bộ dáng đau đớn, nghĩ thầm rằng, bằng đấy tiền nếu mà lấy ra mời anh cơm thì thật tốt.
Vương Vi không cho là đúng xem thường Lý Kính, “ Cái gì, bằng đấy hoa hồng thì tính là cái gì, cậu cũng không nhìn lại học muội có bao nhiêu xinh đẹp, NND, nếu mình mà có bạn gái xinh đẹp như vậy, mỗi ngày mình đều nguyện ý mua hoa hồng cho cô ấy.”
... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ........
Câu nói kế tiếp Mục Tử Dương đã không còn nghe nổi nữa, trong lòng bỗng nhiên lo lắng, tên kia vừa rồi đến kí túc xá của Thẩm Ngôn, chẳng lẽ là đi thông báo?
Mục Tử Dương bỗng cảm thấy hối hận, anh nên nhẫn tâm đánh thức Thẩm Ngôn ngay từ lúc gọi điện thoại.
Mạc Nham so với Mục Tử Dương thông minh hơn. Anh ta gọi cho Thẩm Ngôn không được, lập tức gọi điện thoại cho Trịnh Ninh.
Trịnh Ninh cũng đã tỉnh ngủ, vừa nghe nói Mạc Nham mời các cô ra ngoài đi ăn lẩu cay, lập tức hưng phấn ngồi dậy. Rất sảng khoái mà đống ý với Mạc Nham sau đó lôi kéo Thẩm Ngôn xuống lầu.
Thẩm Ngôn là bị Trịnh Ninh sống chết kéo ra khỏi giường, cô chính là con sâu ngủ, không được ngủ từ bốn đến năm tiếng thì chưa đủ mắt. Mà Trịnh Ninh tuyệt đối là thuộc vào loại gặp lợi quên bạn, cũng không có xem Thẩm Ngôn đã tỉnh ngủ chưa, trực tiếp bò lên giường cô kéo chăn đi. Sau đó tìm quần áo đưa cho Thẩm Ngôn.
Khi hai người xuống lầu, Mạc Nham đã đứng đợi ở đấy hơn nửa tiếng, nhưng mà trên mặt anh không có chút biểu hiện nào ra ngoài, vừa nhìn thấy bóng dáng Thẩm Ngôn xinh đẹp xuất hiện tại cửa kí túc xá, cả người lập tức liền vui vẻ.
Mạc Nham tiến lên một bước, đi song song với Thẩm Ngôn, “ Đi thôi, anh đưa bọn em đi ra ngoài ăn lẩu.”
Khuân mặt cứng nhắc của Thẩm Ngôn hiện ra nụ cười, có chút khó xử, “ Nhưng.... .... Tĩnh Ngữ không ở đây, hay là lần sau đi.” Nếu cậu ta mà biết các cô ở đằng sau lưng cô ấy đi ăn ngon, nói không chừng lúc trở về sẽ gây chuyện.
Trịnh Ninh: “ đi thôi đi thôi, cậu ấy đi cùng quân trưởng, khẳng định là được ăn ngon hơn lẩu nhiều.”
Thẩm Ngôn không nói lại Trịnh Ninh, sau đó cũng phải đầu hàng.đi đến cửa của trường học.
Khi nhận được điện thoại của Mục Tử Dương, đoàn người Thẩm Ngôn đã đi đến cửa của trường học rồi.
Mục Tử Dương có chút vội vàng hỏi cô: “ Em ở đâu?”
Thẩm Ngôn cũng không nghĩ nhiều trực tiếp nói rằng chính mình đã đến cửa trường học rồi.
Ngữ khí của Mục Tử Dương giống như mệnh lệnh: “ Em đứng ở cửa trường học đợi anh, anh đến tìm em.”
Thẩm Ngôn có chút khó hiểu: “ Nhưng em còn đi cùng bạn?”
Nghe vậy Mục Tử Dương dừng chân: “ Em cùng Mạc Nham ở cùng một chỗ.” Là câu hỏi, nhưng giọng nói lại có vẻ khẳng định.
Thẩm Ngôn không nghi ngờ anh: “ Đúng vậy” không có chú ý tới tại sao Mục Tử Dương lại biết cô đi cùng Mạc Nham.
“... ...... ...... ...... ...... .....” Mục Tử Dương không có nói tiếp nhưng bước chân nhanh hơn tiến về phía trước. Trong đầu anh không ngừng vang lên cuộc nói chuyện vừa nghe được: “ Em có biết không cậu ta vì ngày hôm nay mà mất bao nhiêu công sức.” Cũng không biết Mạc Nham đã nói gì với cô chưa.
Bên kia không có người nói, Thẩm Ngôn cho rằng Mục Tử Dương đã tức giận, bất đắc dĩ cong môi, “ Vậy anh nhanh tới đây, em chờ anh.”
Thẩm Ngôn ngắt điện thoại, hơi óc lỗi nhìn Trịnh Ninh cùng Mạc Nham , liếc mắt một cái, “ Nếu không.... ....... hai người đi trước?”
Mạc Nham hào phóng cho Thẩm Ngôn một cái cười an tâm: “ không có việc gì, cùng đợi cùng đi.”
người đầu tiên phát hiện ra Mục Tử Dương ngược lại là Mạc Nham, Thẩm Ngôn cùng Trịnh Ninh đang chuyên tấm nói dì đó, Mạc Nham đang định ngẩng đầu xem có ai đến không, sau đó liền thấy Mục Tử Dương đi tới chỗ bọn họ.
“ chào thủ trưởng.” Mạc Nham hướng Mục Tử Dương chào theo nghi thức quân đội.
Mục Tử Dương nhìn anh một cái lần này không có đáp lại, lập tức tiêu soái đến chỗ Thẩm Ngôn, bá đạo nói: “ Đi, anh đưa em đi ăn cơm.” TRong miệng anh “ em” vừa vặn chỉ Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn không trả lời anh, đưa mắt nhìn về phía Mạc Nham và Trịnh Ninh, có chút khó xử nhìn Mục Tử Dương. Nếu anh nói là đưa mọi người đi ăn cơm thì được, nhưng mà anh chỉ nói đưa cô, cô cảm thấy bọ dạng này đúng là quá phận.
Mục Tử Dương mày nhíu thật chặt, lộ ra một dòng tức giận. không có chút nào cảm thấy rằng chính mình bây giờ có bao nhiêu keo kiệt, rõ ràng ba người cùng đợi anh, mà anh lại chỉ đưa Thẩm Ngôn một người đi.
Mạc Nham rất nhanh liền nhận ra Thẩm Ngôn đối với Mục Tử Dương càng ngày càng tức giận, chạy nhanh đến giảng hoà.
“ Em cứ đi trước cùng thủ trưởng, anh đi cùng Trịnh Ninh là được.” Anh tự cho là thông minh đem Mục Tử Dương trở thành người nhà của Thẩm Ngôn, hơn nữa muốn lưu lại ấn trượng tốt với Mục Tử Dương, liền hào phóng để cho Thẩm Ngôn đi.
Thẩm Ngôn cảm thấy có lỗi liếc mắt nhìn Mạc Nham một cái, lúc này Trịnh Ninh cũng nhìn ra ý nghĩ của Thẩm Ngôn, vội vàng an ủi: “ Không có việc gì, cậu đi trước đi.”
Mục Tử Dương lái xe, một đường đưa Thẩm Ngôn tới nhà hàng bọn anh vừa mới liên hoan. Mãi đến nhà hàng, hai người cũng không nói một câu.
người phục vụ mang thực đơn tới, Mục Tử Dương trực tiếp đưa cho Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn gọi những món ăn ngon, sau đó người phục vụ ôm thực đơn đóng của ra ngoài.
Cái bàn tròn được làm bằng gõ lim, Mục Tử Dương và Thẩm Ngôn ngồi cạnh nhau.
Mục Tử Dương có ý tốt muốn giảm căng thẳng: “ Quốc khánh anh tới đón em về nhà, đến lúc đó sẽ đưa em đi chơi.”
Trên mặt Thẩm Ngôn hiện lên một tia vui vẻ, “ được”, cô đã rất muốn ra ngoài chơi rồi.
Mục Tử Dương nhìn không khí tốt lên, bắt đầu nói bóng nói gió: “ Hai người vừa rồi là bạn học của em?”
“ nữ thì đúng còn nam là học trưởng đại học năm ba.” Thẩm Ngôn trả lời thành thật, rất nhanh lại hỏi: “ không phải anh biết Mạc Nham sao?” vừa rồi anh gọi điện còn hỏi: “ “ Em cùng Mạc Nham ở cùng một chỗ.”
Trên mặt Mục Tử Dương hiện lên vẻ xấu hổ, Thẩm Ngôn đột nhiên ý thức được điều gì, nhưng mà không dám khẳng định, “ Tại sao anh biết em ở cùng một chỗ với em?”
Mục Tử Dương từ trước tới nay đều là người quang mình chính đại, không hề muốn lừa gạt Thẩm Ngôn , nói thẳng: “ Em là vị hôn thê của anh, anh không muốn nghe bất cứ một lời đồn đại nào cả.”
Thẩm Ngôn cũng nổi giận, nhưng mà cô hướng nội không biết cách nổi giận, giống như Mục Tử Dương, nổi giận liền biến thành càng ngày càng bình tĩnh.
“ Cho nên?” Thẩm Ngôn không phải hỏi lại mà lại giống như đang chất vấn.
“ Anh hy vọng em cách xa cậu ta một chút.”
“ làm sao anh biết được những điều này, nhưng mà anh cảm thấy em với Mạc Nham có cái gi?” vẻ mặt Thẩm Ngôn bình tĩnh chống lại Mục Tử Dương.
Mục Tử Dương không óc nghĩ đén Thẩm Ngôn sẽ chất vấn mình, anh im lặng không biết nói như thế nào, mà trên thực tế anh quả thật cảm thấy được Thẩm Ngôn cùng Mạc Nham trong lúc đó có chút gì đó. Huống hồ, anh ở sân huấn luyện còn nghe được đoạn hội thoại như vậy, lửa giận vừa mới áp chế được lập tức bị Thẩm Ngôn khơi ra.
Mà giờ phút này Thẩm Ngôn lại bình tĩnh giống như việc này cùng cô không có chút quan hệ. Ánh mắt Mục Tử Dương dừng lại ở trên mặt Thẩm Ngôn, không thể phủ nhận khuân mặt cô rất đẹp mắt, làn da trắng nõn cùng ngũ quan tinh xảo giống như búp bê.
Mục Tử Dương phảng phất như bị ma nhập, đầu lập tức hướng tới mặt Thẩm Ngôn mà dè tới, đôi môi chạm nhau.
Đôi môi Thẩm Ngôn thật mềm mại, Mục Tử Dương duỗi cánh tay đem Thẩm Ngôn nhét vào lòng, hôn thật sâu.
Hành động đột nhiên của Mục Tử Dương triệt để xét nát thái độ đạm mạc của Thẩm Ngôn, sợ hãi trừng mắt Mục Tử Dương, đôi mắt đen nhánh giống như một giây sau liền muốn tránh thoát khỏi hốc mắt giống như trói buộc này.
|Thẩm Ngôn thật lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, hai tay dùng lựu, mạnh mẽ đẩy Mục Tử Dương. nước mắt như mưa chảy xuống, không ngừng từ trong mắt chảy xuống.
Mục Tử Dương không nghĩ tới chính mình không kìm nổi lòng đoạt mất nụ hôn của Thẩm Ngôn, càng không nghĩ tới Thẩm Ngôn đối với nụ hôn của anh lại tức giận.
Thẩm Ngôn đứng lên, hung hăng lấy tay lau môi, hướng Mục Tử Dương mà hết lực gầm thét: “ Em ghét anh, em ghét anh.” Sau đó giống như phát cuồng hướng ra ngoài chạy đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...